Ngón tay thon dài liền dừng lại. Sao anh phát giác đc câu này? Quá k thể tin đc! Rõ ràng chuyện tặng cài tóc xanh lá chỉ có cô và Mộ Nguyệt Bạch biết, cô có thể khẳng định anh k biết. Nhưng anh là Mộ Nguyệt Sâm, tâm tư của anh kín đáo hơn ai hết, anh sẽ k buông tha bất cứ vết tích nào giúp anh phát giác ra sự việc. Tự ổn định hơi thở, Hạ Băng Khuynh mệnh lệnh bản thân phải bình tĩnh, cô thắt dây xong, bình thản nói: “Sao em biết là ý gì, em đâu phải con sâu trong bụng Mộ Nguyệt Bạch.” “K có gì, em chạy nhanh vậy làm gì?” Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt hỏi. “Em k chạy anh ta sẽ bắt em nhận, hơn nữa, anh ngồi bên đó xụ mặt như vậy, trời vốn đã lạnh rồi, còn bị anh lạnh, nói k chừng nay em học lớp thầy Quý lại ngất thêm lần nữa, em có thể k nhanh chóng đứng dậy chạy sao.” Hạ Băng Khuynh bĩu môi, k có sức nói. Thật ra mồ hôi lạnh đã thấm đẫm lưng cô. Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt cô, mắt như máy kt toàn thân trong bệnh viện vậy, hình là nhìn 1 lượt lục phũ ngũ tạng của cô. Hạ Băng Khuynh liều mạng chịu đựng. Tiếp xúc với anh thời gian k ngắn, chút sự chịu dựng này, cô vẫn có, đặc biệt là dưới tình trạng k thể để anh biết đc. Bị anh nhìn lâu rồi, cô giả bộ k kiên nhẫn nhíu mày: “Anh nhìn đủ chưa? Đang thẩm vấn tội phạm sao!” Mộ Nguyệt Sâm thả lỏng, quay đầu lái xe. Hạ Băng Khuynh cẩn thận thở 1 hơi, nữ nhân nếu đều tìm đc chồng như Mộ Nguyệt Sâm, nhất định sẽ k dám ngoại tình. Thật sự quá khủng bố! Mộ Nguyệt Sâm đưa cô đến trường. “Hôm nay tan học anh đến đón em, đưa em đi dạo phoso1” Trước khi Hạ Băng Khuynh xuống xe, Mộ Nguyệt Sâm đột nhiên nói. Hạ Băng Khuynh quay qua, cười ngọt ngào: “Có phải anh muốn tặng quà sinh nhật cho em không?” Nhiều lúc, đầu cô xoay cũng rất nhanh. 1 cái búng lên đầu cô: “ANh đến sinh nhật em là lúc nào còn k rõ, sao mà tặng!” “Shhh!” Hạ Băng Khuynh xoa đầu: “Sớm muộn có 1 ngày em bị anh gõ đến ngốc.” Nam nhân kiêu ngạo này, muốn hỏi ngày sinh thì hỏi thẳng, sao phải đi vòng xa thế. Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh: “Đừng dát vàng lên mặt, em vốn ngốc, dù biện giải thế nào, cũng k thông minh hơn.” “Anh---” Hạ Băng Khuynh tức giận, chỉ vào mặt anh, nghĩ nghĩ, lại thu tay lại, cười híp mắt nói: “Muốn biết ngày sinh của em, k nói anh biết, tạm biệt!” Cô đẩy xe đi xuống, lúc đóng cửa, còn nói 1 câu với bên trong: “Chiều đến sớm tí nha.” Quay người, cô nhanh chóng bước vào trong. Mộ Nguyệt Sâm ngồi trong nâng trán, nha đầu chết tiết ngày càng k dễ quản lý! Tiết đầu là Quý Tu, Hạ Băng Khuynh để cặp trong phòng để đồ, liền đi đến phòng thực nghiệm. Từ xa, cô nhìn thấy 1 cô gái mặc đầm dài màu đỏ nhạt, bên ngoài áo khoác màu trắng, mang cao gót, tóc dài xõa ngang eo, trang điểm tinh tế, gió thổi 1 cái, liền lộ ra đôi chân trắng dài đẹp, đương nhiên, thời tiết “mát mẻ” như vậy, bị gió thổi nhất định sẽ rất “chua xót”. Cô nghiêng người, tư thế ưu nhã nhìn cây sắp bị rụng hết lá.  Ôi mình đã sống sót và quay lại đây, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Mình sẽ cố up đều mỗi ngày nhưng k hứa chắc nheeeeee!!!