Vài động tác, đã hiện rõ tâm trạng thật của của cô. Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm ở bên đang tháo quà, vừa lén giao mắt, nha đầu này cũng lợi hại đó! Tưởng là con mèo dịu dàng, lúc giành nam nhân k mơ hồ chút nào, tính cách này, thật k tệ! Ôn Nhã Liên dứt khoát giả bộ k thấy. Ôn Tử Tích bị đứt tay, thần sắc có chút nhếch nhác. Nhưng rất nhanh khôi phục, liền cười, mặt k chút tức giận:”Đc thôi, là chị lo nhảm rồi, em đeo đi.” Nói xong, quay ra, lấy ly nước uống. Tay Mộ Nguyệt Sâm để trc mặt Hạ Băng Khuynh, chú ý đến cô, mắt mang sự ôn nhu, bộ dạng lúc nãy của cô là bộ dạng dễ thương nhất anh từng thấy, sủng nịch khẽ gõ trán cô: “Sức cũng khá mạnh đó!” “Em vốn mạnh rồi!” Hạ Băng Khuynh trừng lại anh, lúc đeo đồng hồ cho anh, đồng thời siết anh 1 cái. Tên này, nhất định đang hưởng thụ 2 người phụ nữ ghen tuông vì anh. “Shhh, nha đầu chết tiết---” Mộ Nguyệt Sâm thấp giọng. “Xin lỗi nha, em k cố ý.” Hạ Băng Khuynh vuốt mặt anh, cười ngọt với anh. Cô k cố ý, cô cố tình! Sau khi về việc đầu tiên là ném đồng hồ vào thùng rác, nhìn là đau mắt! Mộ Nguyệt Sâm hết cách với cô. Nhưng bộ dạng cô ghen thật sự dễ thương. Cố Quân Thụy bọn họ lại đồng cảm cho Ôn Tử Tích, ài, đấu với em gái, k nghi ngờ gì là trứng chọi đá, k có chút tia thắng. Nguyệt Sâm sủng em ấy thế nào, dung túng cỡ nào, mù cũng nhìn thấy. Nữ nhân dù đấu thế nào, nói đến cùng, cũng fai là người mà nam nhân đó thích mới đc, Ôn Tử Tích trc h chưa từng ý thức chuyện này, tim của Nguyệt Sâm đã bị cô gái này gõ cửa, theo tính của anh, k đơn giản yêu 1 người, nhưng đã yêu, anh si tình hơn bất cứ ai. Dựa vào phương diện tình cảm, Tử Tích k có hy vọng nào. Quản Dung Khiêm kêu người phục vụ lên đồ ăn. Hạ Băng Khuynh thấy đồ ngon trên bàn, mắt sáng lên, nước miếng như muốn chảy ra. Thấy mọi người chưa có ý muốn ăn, lòng cô gấp như lửa đốt! “Ăn đi, đừng nhịn nữa---” Mộ Nguyệt Sâm biết tâm tư nhỏ của cô, gắp thịt cho cô. “Vậy em ăn đây.” Hạ Băng Khuynh k khách khí, lấy đũa, gắp ăn, ngon quá! “Tớ nói Nguyệt Sâm, mỗi lần ăn với đệ muội, em ấy sao cứ như rất đói vậy.” Cố Quân Thụy bị biểu cảm của Hạ Băng Khuynh chọc cười. Mộ Nguyệt Sâm như bất lực nhả ra 1 câu: “Đúng vậy, rất dễ nuôi, ngoài k ăn rau, căn bản k kén ăn, chì cần cho ăn thịt là đc.” ‘Phụt---” Quản Dung Khiêm ở bên đó cười phụt ra: “Đệ muội à, đầu bếp nhà anh làm thịt ngon nhất, bữa nào qua nhà anh, anh làm 1 bàn cho em thế nào?” Hạ Băng Khuynh ngại ngùng rồi. Thả đũa uống nước. Mộ Nguyệt Sâm sao nói vậy, thật mất mặt! “Mọi ng cũng ăn đi!” Cố QUân thụy kêu. Mộ Nguyệt Sâm nhìn Hạ Băng Khuynh, thấy cô còn uống nước lại nói 1 câu: “Còn k ăn lát là hết đó.” Hạ Băng Khuynh lập tức lấy đũa tiếp tục ăn. Đồ ăn vẫn trên bàn, Mộ Nguyệt Sâm gắp đồ cô thích cho cô, cá tôm thì lấy xương lột vỏ cho cô, cuối cùng đc coi là bảo mẫu đi. Ôn Tử Tích ở bên cắn răng, ăn nửa ngày k nuốt trôi, nhưng vẫn nhịn, im lặng k nói gì.