“Ôi trời ơi, anh muốn ném tôi à?” Khương Viên sợ hãi rụt lại, lấy bịch đen lên: “Vậy tôi đem bỏ thứ này.” “Khương Viên---” Mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lẽo đến kinh người. Khương Viên lộ biểu cảm sợ hãi, k chọc anh nữa, đứng dậy đi qua, nhét bịch đen vào tay anh: “Cho anh cho anh, người ta đội gió mua cho anh, k nói tiếng cảm ơn, vậy vào đi, tôi tự tìm nước uống.” Cô kéo đầm quét đất vào bếp. Mộ Nguyệt Sâm bất lực với cô, cũng tùy cô, quay người về phòng, vào nhà vệ sinh, đưa bịch qua cho Hạ Băng Khuynh: “Mua rồi, em tự lựa.” “Thật sự cảm ơn thư ký Trác.” Hạ Băng Khuynh nhận lấy, mở ra xem, nhịn cười: “K ngờ thư ký Trác biết chọn vậy, đều là loại em thích dùng.” “Quả nhiên những thứ này phụ nữ hiểu biết hơn!” “Ý anh là gì? K lẽ thư ký Trác là do nữ biến thành?” “” Mộ Nguyệt Sâm cong người, nhẹ nhàng nói với cô: “Dựa vào IQ của em cũng vào đại học, cũng đc gọi là kì tích!” Hạ Băng Khuynh cầm băng vệ sinh trong tay đánh anh 1 cái, tức giận nói: “Ra ngoài!” Đợi cô dùng xong băng vệ sinh, đi vào phòng, thấy Mộ Nguyệt Sâm dựa đầu giường, như đang ngủ, cũng như đang nhắm mắt dưỡng thần. Cô đi qua quơ quơ tay trc mặt anh, thấy anh bất động, có thể khẳng định đã ngủ rồi. Cũng đúng, đã 1h sáng hơn rồi. “Shh---” Hạ Băng Khuynh sờ bụng, mỗi lần đến tháng, mấy ngày đầu đều sẽ bị đau kinh. K đánh thức anh, kéo chăn đắp cho anh, cô ra khỏi phòng, muốn tìm cái bình để nấu tí nước nóng đắp bụng. Vừa đến phòng khách, liền thấy Khương Viên, Não đột nhiên phản ứng lại, thì ra băng vệ sinh là cô ta mua. “Qua đây ngồi đi!” Khương Viên vẫy tay với cô. Hạ Băng Khuynh đi qua ngồi, Khương Viên đưa túi nước nóng để trên đùi cô: “Ấm tí sẽ thoải mái chút.” “Cảm ơn!” Hạ Băng Khuynh có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền yên tâm. Trực giác phụ nữ rất nhạy, tiếp xúc mấy lần, cô có thể cảm nhận đc Khương Viên đối với cô k có ý xấu. Khương Viên lấy nước đường đỏ trên bàn cho cô: “Uống đi!” Hạ Băng Khuynh nhận lấy: “Cảm ơn chị, tối rồi còn làm phiền chị.” “K s, tôi là cú đêm.” Khương Viên biểu cảm k s hết xua tay, cười: “Đàn ông dù sao cũng là đàn ông, sinh lý k giống nhau, em sao có thể mong là hắn có thể cảm nhận đc.” “Điểm này là thật.” Hạ Băng Khuynh đồng ý cười, tuy nói Mộ Nguyệt Sâm rất tốt, nhưng anh ấy cũng k fai phụ nữ. “Lại lên cơn thèm rượu rồi, tôi đi tìm rượu ngon nhà anh ta.” Khương Viên đứng dậy đến bếp, từ tủ lấy ra 1 bình rượu đỏ, nhưng k có đồ mở, cô tìm trong tủ lần nữa: “ Băng Khuynh, mở rượu để ở đâu?” Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, nói: “Lần trc Ôn tiểu thư hình như từ hộc tủ bên trái nhất lấy ra, cũng biết còn ở đó k.” Khương Viên đi đến đó kéo ra, thấy bên trong có đồ mở rượu, cười ái muội 1 cái, lấy đồ mở rượu ra, trở về ngồi trên sofa, thành thục mở ra, đỏ ly rượu đỏ, uống 1 ngụm: “Ôn Tử Tích này à, ở bên Nguyệt Sâm mang nhiều suy nghĩ, tôi ghét nhất phụ nữ giả tạo, vẫn là em dễ thương hơn.” “Chị---. biết cô ấy?” Nghe Khương Viên nói vậy, lòng Hạ Băng Khuynh như bị treo lên.