Bây giờ đến ngồi gần cô cũng muốn điên, đừng nói đêm hôm đơn độc ở trong thư phòng. Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ! “Vậy cũng đc” Mộ Cẩm Đình cười, cười với Hạ Băng Khuynh đang rối rắm: “Nguyệt Sâm ở nước ngoài mấy năm, anh văn k tệ, nó dạy e cũng thích hợp.” “Anh rể, e muốn a ---” Hạ Băng Khuynh nói đc nửa, liền thấy Mộ Nguyệt Sâm lóe lên ánh nhìn bức người. Hạ Vân Khuynh thuận miệng nói: “A, nói đến, Nguyệt Bạch hay đi khắp các nước, anh văn của nó chắc cũng k tệ, tiếc hôm nay nó k ăn tối, nếu k hỏi thử, có thời gian dạy Băng Khuynh k, chắc sẽ thích hợp hơn.” Hạ Băng Khuynh hít sâu 1 hơi, mắt khẽ mở to nhìn Hạ Vân Khuynh. Chị sợ k đủ loạn sao! Tại sao lại kéo anh Nguyệt Bạch vào đây? Hạ Vân Khuynh tưởng rằng biểu tình này của e là vì mình nói đúng ý e, con nháy mắt ra hiệu với e 1 cái. “E nói Nguyệt Bạch à---” Mộ Cẩm Đình suy nghĩ. “Đúng, hay là a gọi cho nó, kêu nó xuống ăn cơm, thuận tiện hỏi luôn.” Hạ Vân Khuynh xúi giục. Theo cô thấy, em gái và Nguyệt Bạch, thật sự xứng đôi. Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng thêm tí. Thấy anh rể thật muốn gọi, tình thế gấp gáp, Hạ Băng Khuynh nói 1 câu: “Anh rể, đừng gọi!” Lời của cô khiến tim Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Vân Khuynh có những nghi ngờ khác nhau. Mộ Cẩm Đình thu đth, hỏi: “Sao thế?” “Uhm, anh Nguyệt Bạch là nhà nghệ thuật, có thể lúc này đang chế tác, cũng có thể thức khuya quá nên mệt nghỉ ngơi rồi, anh gọi qua sẽ làm phiền anh ấy, e chỉ là chuyện nhỏ, cho nên vẫn là k nên gọi!” Hạ Băng Khuynh lí do chính đáng đáp. Nghe vào k có gì k đúng. “Đứa nhỏ này vừa đẹp vừa hiểu chuyện, sau này ai có thể cưới đc e, thật có phúc.” Tân Viên Thường hiền hậu cười, trong lòng thích cô gái này. “K có đâu!” Hạ Băng Khuynh ngại ngùng lắc đầu. Nhưng nói đến gả người, mắt vẫn nhìn về phía Mộ Nguyệt Sâm 1 cái. Đều nói tim ở đâu, mắt cũng bóng sẽ đuổi theo đó. Miệng Mộ Nguyệt Sâm có chút ý cười. Nha đầu này, bây giờ học thông minh hơn rồi. Quản gia đứng bên góc, nhìn thấy biểu hiện nhỏ của 2 người, lòng vô thức cười lên, tình yêu thật là thứ kỳ diệu mà! “Vậy k kêu Nguyệt Bạch, vậy học thêm---” Hạ Vân Khuynh vẫn còn mơ hồ. “Chị dâu, lời e nói đối với chị như là không khí?” Mộ Nguyệt Sâm ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, k mang chút tình cảm, nhưng lại khiến người khác nổi da gà. Hạ Vân Khuynh ngây người, kịp thời phản ứng đc mình đã chọc đến ma vương, liền nói: “Sao có thể là không khí, chị chỉ là cho thêm 1 kiến nghị, nếu Nguyệt Bạch k rảnh, vậy e là đc, chị k có ý kiến.” Cho đến khi anh thu ánh nhìn lại, tim cô mới quay lại chỗ cũ. Tim vô thức có tầng mồ hôi lạnh. “Vậy cứ vậy đi!” Mộ Cẩm Đình giúp kết thúc chủ đề. Hạ Băng Khuynh cũng chỉ biết chấp nhận. Dù nói, vào buổi tối là thời gian nguy hiểm mà còn ở chung 1 phòng với Mộ Nguyệt Sâm, nhiều chuyện k thể khống chế đc, nhưng vẫn tốt hơn là cuốn chung với anh Nguyệt bạch, với lại nếu còn có ý kiến gì, chắc chị và anh rể sẽ khó xử. Cơm tối xong, Hạ Băng Khuynh ôm cặp lên lầu. - -------- ----------