Năm Draco mười một tuổi, cậu nhận được thư thông báo nhập học của Hogwarts. Thực ra, Lucius muốn Draco học ở Dumstrang hơn. Nhưng Narcissa cho rằng trường đó quá xa, sản nghiệp nhà Malfoy chủ yếu cũng ở Anh quốc, nếu Draco đến tận đó học sẽ không được chu cấp chu đáo như ở đây. Vậy nên, Draco vào Hogwarts. Draco sớm biết mình sẽ thuộc nhà Slytherin, nhưng không ngờ được thằng nhóc mắt xanh kia cũng được phân loại vào đây…Dumbledore sẽ khóc! Cậu Bé Cứu Thế của cụ thế mà lại vào động rắn! Nhưng Draco cảm thấy người nên khóc chính là cậu! Harry Potter thoạt nhìn ngơ ngác đáng yêu, nhưng kỳ thực…là một thằng quỷ con chết dẫm! Giống như mới rồi, nó…vậy mà nó đem truyền thống thuần huyết của quý tộc nói thành không đáng một đồng! Dù sao về sau nó cũng an ủi cậu một chút, nên cậu mới rộng lượng không trách tội nó. Draco thầm nghĩ phải viết thư về cho cha mới được, đều viết về chuyện Harry nói cho cậu biết. Draco viết xong liền lấy khăn đi tắm. Cậu thực ra cũng thích phòng tắm đã được Harry trang hoàng lại, rộng rãi mà đẹp mắt, rất phù hợp với thẩm mỹ của Malfoy. Hơn nữa là bạn từ lúc nhỏ của Harry, nên Draco cũng không ngại cùng nó tắm, dù sao cũng đủ rộng mà. Draco vẻ mặt hưởng thụ ngả người dựa vào thành bồn, từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên lại cảm thấy có chút lạnh…Ừm, giống như có dự cảm xấu? Draco mở to mắt ra, lại nhìn thấy cha nhà mình đen mặt đứng trước cửa phòng tắm trừng cậu. Draco rùng mình một cái, vội vã đứng lên lấy quần áo mặc vào. Mà Harry bên cạnh cũng làm y chang…Bởi vì Severus cũng đứng ngoài mà trừng vào đây. Cậu cũng mặc kệ nguyên do khiến hai người nổi bão, đối phó với cha nhà mình phương pháp tốt nhất là… Draco không cần suy nghĩ, cứ theo bản năng trực tiếp nhào qua, ôm ôm cọ cọ, “Cha, sao người lại ở đây? Có phải nhớ con hay không?” Quả nhiên, Lucius thấy bé con nhào về phía mình thì cơn giận lập tức bay biến. Nhè nhẹ vỗ về đứa con bảo bối, hắn nói, “Rồng nhỏ lớn rồi, không thể tắm chung với người khác biết không?” Lucius ôn hòa nhắc nhở, sau đó nói với Severus một tiếng, liền mang theo đứa nhỏ yêu dấu của mình về nhà nói chuyện… Draco ngơ ngác không hiểu Lucius làm gì, hay là bị lý luận của Harry đả kích rồi? Được được, cậu bị đả kích là thật! Draco chớp chớp đôi mắt màu lam bụi nhìn Lucius, khó hiểu nghiêng đầu, “Cha? Cha muốn nói chuyện di truyền lúc nãy con mới viết ư?” Lucius nghiêm túc hỏi lại, “Rồng nhỏ, là Harry nói cho con?” “Vâng…” Draco uể oải chôn đầu vào gối, “Hôm nay bị đả kích rồi…Nhưng mà Harry nói, chúng ta kiên trì thuần huyết cũng đúng, bởi vì dòng máu quý tộc đều có lẫn huyết thống của sinh vật pháp thuật nhiều hơn, nếu kết hôn cận huyết, quả thực có thể di truyền sức mạnh vượt trội hơn…” “À, điều này ta cũng từng lo lắng qua. Người thừa kế lúc nào cũng là vấn đề…” Lucius không để ý chút nào, đôi mắt màu tro nhìn Draco đang nằm trên giường không biết từ khi nào đã dấy lên ngọn lửa xa lạ. “Rồng nhỏ trưởng thành nha…” Lucius nói, như đang cảm thán một câu. Draco nhìn hắn, dẩu môi, “Cha, sao giờ người mới biết? Một phần tư chuyện trong nhà đều do con xử lý!” Giọng nói mang theo bất mãn, bởi cậu cảm thấy Lucius luôn làm lơ điều này. Lucius cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh Draco, “Đúng rồi! Rồng nhỏ của cha thực sự trưởng thành?” Lucius không biết vì cái gì mình lại trở nên táo bạo như vậy, nhất là lúc hắn bắt gặp Rồng nhỏ của hắn tắm chung với người khác! Loại cảm giác đó cứ như có người dám mơ tưởng tới điều quan trọng nhất của hắn vậy. Hắn nhất định phải đem Draco cột chặt bên người! Không cho bất kỳ ai đụng đến! Draco cảm giác cứ như có nguy hiểm đang đến gần, không khỏi có chút nao núng lui vào trong chăn, “Cha? Người sao vậy?” “Rồng nhỏ lớn rồi, với bổn phận làm cha, có vài thứ ta nghĩ là phải dạy cho con…” Lucius cười đến mị hoặc, từ tốn đem Draco từ trong chăn kéo ra. Ngón tay luồn qua lớp áo ngủ, chậm rãi lướt vòng quanh rốn của cậu, “Rồng nhỏ, để cha dạy con…cách trở thành người lớn đi!” Draco mờ mịt nhìn Lucius, cậu đương nhiên hiểu ý của hắn, nhưng chuyện này phải tận năm cậu mười bốn tuổi mới làm, hơn nữa phải với một cô gái, chứ đâu phải…cha!? Draco trắng mặt, có chút hoảng sợ nhìn Lucius, “Ch…Cha?” “Ngoan…” Lucius cười, bàn tay chậm rãi di chuyển xuống dưới, vói vào trong quần, bắt đầu khiêu khích “rồng nhỏ”. Khuôn mặt tái nhợt của Draco đỏ ửng lên, khe khẽ rên rỉ, sau cùng nức nở một tiếng, trong tay Lucius hoàn thành lần đầu tiên. Lucius cười khẽ, đem tay mình để trước mặt, tự mình lẩm bẩm, cũng như nói cho Draco nghe, “Thực nhanh.” Sau đó lại còn đem thứ dính trên tay liếm sạch sẽ! Draco mở to mắt nhìn hắn, vừa khiếp sợ vừa xấu hổ buồn bực, còn có chút nghi hoặc như muốn nói: không bẩn sao? Lucius cong môi, cười tới cực kỳ yêu nghiệt, “Ngoan, một chút cũng không bẩn. Ngọt!” Hắn hôn lên môi cậu, đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào, càn quét khắp khoang miệng Draco.Cậu chỉ cảm thấy hương vị lạ lẫm của chính mình chậm rãi khuếch tán. Mà cũng bởi nụ hôn của Lucius làm cậu run rẩy, cuối cùng Draco mềm nhũn nằm trong lòng hắn. “Hương vị của mình thế nào? Cũng không tệ lắm đi? Ngọt như vậy, rất non nớt nha.” Lucius kề sát tai Draco thì thầm. Hơi nóng phả ra quấn quít làm vành tai nhạy cảm ngứa ngáy lạ thường. Draco nhăn mày, trước kia cũng quen nằm trong lòng Lucius, nhưng bây giờ lại rất mất tự nhiên. Cậu xoay người muốn tránh đi, lại bị Lucius ôm lại, “Ngoan, Rồng nhỏ, đừng nhúc nhích.” “Cha…” Draco bất an kêu, vẻ mặt cũng không tốt lắm. “Sao,Rồng nhỏ? Tự thử qua hương vị của mình rồi, có muốn thử… của ta hay không?” Giọng nói trầm thấp mê hoặc lại thản nhiên, như thể đang bảo Draco làm chuyện rất bình thường. Nhưng Draco lại trắng mặt, không cần suy nghĩ mà nói luôn, “Không cần!” “Vậy sao…” Dường như không có cảm xúc gì, nhưng Draco lại nghe giọng hắn lạnh như băng, tựa như điềm báo chuyện xấu rất nhanh sẽ tới… “Nếu nơi này không muốn…” Lucius thản nhiên cười, ngón tay nhẹ lướt qua đôi môi của Draco,”Vậy…”, tay hắn thoắt cái đã vòng ra sau, chạm nhẹ lên huyệt khẩu của cậu, “Hay dùng nơi này đi…” Draco hoảng sợ nhìn Lucius, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ nghe hắn dùng giọng điệu lạnh lùng như thế nói với mình, còn hắn…chưa bao giờ hắn ép buộc cậu như vậy! Bất kỳ điều gì! “Không mà! Không!” Thấy Draco sắc mặt tái nhợt, khó tin nhìn mình, Lucius lắc đầu, “Rồng nhỏ, con nên biết, Malfoy muốn gì được đó!” Hắn ấn Draco nằm xuống, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, lại nói, “Nhưng Rồng nhỏ à, cha nào nỡ cưỡng bức con chứ…” Thở dài một hơi, “Thả lỏng, sẽ không làm con đau đâu.” Hắn dịu dàng nói, chân thành nhìn Rồng nhỏ của hắn. Draco cứng người nằm trên giường, cảm thấy Lucius xé quần áo cậu, sau đó kéo chân cậu sang bên, trực tiếp đem miệng lọ thuốc đẩy vào mật huyệt vẫn đang khép chặt. Draco sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, nước mắt trượt xuống má. Lucius đem thuốc trong lọ dốc hết vào trong cậu, sau đó đem nó rút ra, trong ánh sáng lờ mờ còn có thể thấy một dòng chữ bay bướm trên nhãn, “Dược thúc tình”. Khuôn mặt tái nhợt của Draco đỏ ửng lên, toàn thân bắt đầu phát nhiệt, ngay cả “rồng nhỏ” phía trước cũng hơi cương lên. Cậu cảm thấy rất khó chịu, nhưng không biết phải làm sao bây giờ. Nhớ ra vừa nãy cha giúp mình làm, cậu không tự chủ đưa tay ra trước, lại bị Lucius nắm lại. Draco chớp mắt mờ mịt nhìn Lucius, nước mắt còn không ngừng rơi. Cả người cậu nóng như đốt, phía sau cảm thấy trống rỗng, rất muốn có cái gì đó lấp đầy, phía trước lại mong được thỏa mãn như lúc nãy… “Ư…ưm…cha ơi…khó chịu quá…” Cậu biết là do tác dụng của thuốc, nhưng cũng không có cách nào, chỉ hy vọng kết thúc sự tra tấn này nhanh một chút. “Sao? Nhưng chính con mới nói…không cần mà?” Lucius tỏ vẻ khó xử, kinh ngạc nhìn Draco. Khóe môi cong lên vui vẻ, nghiền ngẫm nhìn bộ dạng động tình của Rồng nhỏ – thật đẹp mắt. Tay Draco bị hắn đè lại không thể cử động, cậu khóc nức nở, “Cha…Khó chịu quá…” Cả người cậu vặn vẹo giãy giụa, những mong có thể giảm bớt tác dụng của thuốc trên người, nhưng hiển nhiên không hề hiệu quả. “Rồng nhỏ khó chịu sao? Nhưng chính con nói không cần mà…Cha làm sao lại đi ngược ý muốn của con được?…” Lucius có vẻ sẽ không đụng đến cậu, nhưng cũng không chịu để cậu tự mình giải quyết. Draco cảm thấy than nhiệt càng lúc càng tăng, nỗi trống vắng phía sau kêu gào được lấp đầy ngày một mãnh liệt. Cậu biết, nếu cậu không chịu nhận sai, không mở miệng cầu xin tha thứ, hắn sẽ để mặc cậu! “Cha…Xin cha…Con sai rồi, giúp con với…giúp con…” Draco khóc nấc lên, Lucius cười nhìn Draco cầu xin hắn, “Nào Rồng nhỏ, con sai ở đâu?” Hắn một tay nắm hai tay cậu, tay còn lại vuốt ve khắp da thịt nóng ấm mịn màng. Lên trên cổ, lại xuống đến vai, rồi khẽ chạm vào hai điểm trước ngực, chậm rãi xoa nắn. “A…” Bởi động tác của Lucius mà Draco hoảng sợ kêu một tiếng, “Cha…con…” “Sao? Rồng nhỏ? Phải nhanh lên chút nha…” Lucius nói, giọng điệu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. “Ư…ưm…Cha, tha con đi…Cha nói gì con…con đều nghe theo mà…” Draco vừa khóc vừa trái lòng nói, chỉ mong mình được thỏa mãn một chút. “Ngoan…Rồng nhỏ của ta…” Lucius buông tay Draco, nằm xuống cạnh cậu, lại chẳng làm gì cả! Draco tự do nắm lấy của mình, muốn dựa theo lúc nãy Lucius làm mà giải quyết, nhưng cậu phát hiện lúc đầu còn thoải mái, nhưng dù có thế nào cũng không phát tiết được! Phía sau càng thêm khao khát được nhồi lấp, nhưng cậu không biết phải làm thế nào! Draco hoảng sợ nhìn Lucius, chỉ thấy hắn nghiêng người lười nhác nhìn mình, “Cha ơi…Không ra được!” “Không biết nha, Rồng nhỏ.” Lucius tà ác cười, “Ta làm được thì sao con lại không nào.” “Cha…” Draco khóc kêu, hy vọng Lucius có thể giúp cậu một chút. “Rồng nhỏ…” hắn khẽ than, “Cầu xin ta, cầu xin ta giúp con đi…” “Cha…van cầu cha…con…con…” Draco nghe lời khóc cầu hắn. “Rồng nhỏ, con không biết nếu nhờ vả phải có thành ý sao?” Lucius cười hỏi, Draco chớp đôi mắt ngập nước, sau đó tựa như hiểu được cái gì, chủ động tới bên Lucius, vươn tay nắm lấy phân than của hắn,vừa định bắt đầu, lại bị Lucius ngăn trở, “Không phải, Rồng nhỏ, không phải làm như vậy.” Nói rồi, đè Draco cúi người xuống, “Chậm thôi…Ngậm lấy nó, mút vào, dùng đầu lưỡi của con ấy…Rồng nhỏ của ta thực ngoan…” Lucius nhẹ giọng dụ dỗ, cho đến khi toàn bộ đều tiết ra trong miệng Draco, hắn nhìn cậu, nói, “Toàn bộ, nuốt vào.” Draco ngẩng đầu khó tin nhìn hắn, nhưng chỉ thấy Lucius cười với mình, cuối cùng đành ngưỡng cổ đem thứ đó nuốt xuống bụng. Lucius thực hài lòng, “Ngoan, giờ chúng ta giải quyết vấn đề của con nào…” Hắn cười, đỡ Draco ngồi lên người hắn, eo nhỏ chậm rãi hạ xuống, để phía sau của cậu đem hắn nuốt vào. Lần đầu tiên của Draco, thế nhưng lại dùng tư thế này! Draco chỉ cảm thấy như mình bị xuyên qua. Chỉ cần Lucius động một chút là toàn thân cậu đều run rẩy. Hắn nắm lấy thắt lưng Draco, để cậu tự mình lên xuống, cũng đem hắn nuốt vào càng sâu. Nhận thức của Draci trắng xóa một mảnh, cậu chỉ còn biết ra sức thỏa mãn dục vọng của bản than, nâng eo lên, lại hạ xuống… “Rồng nhỏ, con là ai?” Giọng nói của Lucius vang vọng bên tai. “Của cha, con là của cha…” Draco vô thức trả lời. “Ngoan. Nói lại lần nữa, con là của ai?” “Của cha…Luôn là của cha…” “Rồng nhỏ thích ai nhất, hửm?” Draco mờ mịt nâng eo lên, cậu cũng không rõ mình thích ai, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được. Cuối cùng, chỉ mơ hồ thấy gương mặt của Lucius, “Thích cha nhất…Chỉ có cha…” “Bé ngoan…” Draco không biết mình thiếp đi khi nào. Cậu chỉ biết đêm ấy thật hoang đường, nhưng lại đem bóng hình Lucius khắc sâu trong lòng, đầy quyến rũ hay áp lực, tựa như một ác ma…