Cửa cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp thuật chính là mê cung, các dũng sĩ phải vượt qua các sinh vật huyền bí trong đó hay sẽ phải đối phó với một số bùa chú khá phức tạp. Harry biết bản thân mình không thể tránh khỏi việc sẽ phải đối mặt với sự sống lại của Chúa tể Hắc Ám, nhưng cậu vẫn muốn thử xem, nếu cậu không chạm vào cái cúp kia thì mọi chuyện sẽ thế nào… Kết quả là, không gian trước mặt đột nhiên vặn vẹo… “Biết ngay tên hồ ly nhà ngươi đang muốn kéo dài thời gian…” – Thanh âm hoa lệ vang lên khiến Harry biết ngay đối phương là ai, ngoài Lucius ra thì cũng chỉ có Lockhart là màu mè như thế. “Ngươi…” – Harry nhìn Lockhart, không hề sợ hãi, bật cười nói – “Không ngờ là trình độ pháp thuật của ngươi lại cao như thế.” Lockhart cười khẩy: “Muốn thử nghiệm không?” “Không cần, lãng phí thể lực, ta còn muốn đấu với Voldermort, nghi thức chuẩn bị chưa?” – Lúc này Harry biết, nếu đã đến đây thì phải xem tình hình để tìm cơ hội phản công mới là điều quan trọng. Lockhart cười khẽ, đánh giá Harry một chút, sau đõ vỗ tay, một người đàn ông khoác áo trùm đen ôm một vật gì đó đến trước vạc thuốc đang sôi, thả vào. Được rồi, Harry thừa nhận là không nên chuồn mất, nhưng mà cậu cứ có cảm giác như đang…hầm xương… Harry khẽ rùng mình vì ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, âm thầm thề tháng này sẽ không uống canh xương nữa… Bởi vì người kia đột nhiên nói… “Xương cốt của cha, trong lúc vô ý lấy ra, sẽ giúp con trai hồi sinh….” – Âm thanh đã cố ý hạ thấp, nhưng sao Harry lại thấy rất quen tai? Sau đó hắn ném thêm một thứ gì đó: “Thịt của người hầu, tự nguyện hi sinh, có thể hồi sinh chủ nhân…” Người đó đi về phía Harry, cầm dao rạch một đường trên cánh tay cậu, hứng máu vào chai: “Máu của kẻ thù, cưỡng ép lấy được, sẽ giúp hồi sinh kẻ thù!” “Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cuối cùng thì Harry cũng biết tại sao âm thanh kia lại quen tai như thế. Không phải vị sát thủ vạc danh bất hư truyền kia thì còn ai vào đây nữa. Harry quỳ rạp trên mặt đất, cả người lầm lem bùn đất, Lockhart ngã xuống bên cạnh cậu, cũng chật vật không kém. Lockhart bật dậy, cầm đũa phép chỉ vào Harry: “Mày, là mày! Avada Kedavra…” – Harry cũng không đợi hắn đọc xong câu thần chú, trực tiếp dùng bùa tước vũ khí không tiếng động để đoạt đũa phép trong tay Lockhart, đánh gãy câu thần chú của hắn. Phía sau, đám Tử Thần Thực Tử vì thất bại làm cho Voldemort sống lại mà hỗn loạn, Hội Phượng Hoàng và người của Harry nhanh chóng giải quyết chiến trường. Severus nhìn thấy Lockhart dùng đũa phép chỉ vào Harry, nhất thời tức giận, liền ném một bùa Giết chóc qua, Lockhart linh mẫn né được. Sau đó hai người đấu tay đôi, cuối cùng thì Lockhart cũng thất bại dưới tay Severus. Sau Severus là Draco và Lucius. Hai người của gia tộc Malfoy vừa xuất hiện đã nhanh chóng thi triển thần chú khống chế địch nhân, nhưng vẫn không quên tạo dáng đầy tao nhã và hoa lệ. Tiếp theo chính là gia đình Weasley, sau ba năm được rèn luyện, tiểu sư tử tóc đỏ đã trưởng thành lên nhiều, chiến đấu dũng mãnh, mà hai anh em sinh đôi, mang theo đúng theo phong cách của họ ra chiến trường, thần chú mà họ dùng toàn các loại thần chú đùa giỡn, tuy nhiên hiệu quả thì vô cùng tốt. Hai vị nữ vương Hermione và Pansy khiến toàn bộ địch nhân phải quỳ dưới chân mình. Giải quyết xong Lockhart, Severus đến xem tình hình của Harry, sau đó kiểm tra Neville ở bên cạnh. Neville không bị thương nặng, chỉ bị ngất do áp lực khi nổ vạc mà thôi. Lúc tỉnh lại, nhìn thấy Severus ở bên, cậu ôm đầu kêu to: “Khụ khụ! Giáo sư Ssnape! Em không cố ý làm nổ vạc!” Severus hắc tuyến, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác: “Là giáo sư Snape chứ không phải giáo sư Ssnape! Tự tiện đổi tên giáo sư, trừ Gryffindor mười điểm. Nhưng vì hành động dũng cảm của trò, cộng cho Gryffindor năm điểm.” Harry bật cười, tiên sinh nhà cậu luôn nghĩ cách trừ điểm Gryffindor. “Severus, dù dì thì bảo bối nhà tôi cũng coi như là có công lớn, anh đừng hù dọa cậu ấy được không?” – Bạch Điệp đi tới ôm bảo bối nhà mình vào lòng. “Hừ, bảo bối nhà cậu thành tích độc dược quá tệ, không có tư cách nói chuyện với tôi.” – Severus hung hăng khinh bỉ, làm Bạch Diệp không nói nên lời. Cuộc chiến vẫn còn tiếp tục, chỉ là đột nhiên có một tiếng hét kinh hãi vang lên “Tiểu Long!” Sau đó thấy một mạt màu bạch kim ôm lấy người trong lòng, toàn thân tỏa ra khí tức bi thương. Severus nhanh chóng đi qua, xem động tác của y thì vẫn có thể cứu được. Harry vẫn không nghĩ là mọi chuyện lại có thể được giải quyết nhanh chóng như thế, thậm chí có thể nói là chả có tí kịch tính nào cả. Cậu nhìn cái vạc không ra hình vạc kia, đột nhiên thẩy trước mắt có một vầng sáng, xung quanh rơi vào yên lặng… Một thân ảnh với mái tóc bạch kim dài lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt có chút bi thương: “Cuối cùng đã xong rồi sao, Riddle?” – Rồi xoay người chậm rãi rời đi.Mà trên vạc đột nhiên có một bóng người màu đen ngưng tụ lại, đuổi theo: “Chờ ta với Abraxas!” Trong bóng đêm, cả hai cái bóng biến mất. Mọi chuyện có lẽ cũng nên kết thúc. Tin tức Voldemort hoàn toàn chết nhanh chóng lan ra, mà hôm sau khi Harry quay lại Hogwarts, hội đồng trường học đã đưa ra quyết định bãi nhiệm chức vụ hiệu trưởng của Dumbldore, Hội Phượng Hoàng giải tán vì Voldemort đã chết, nhưng Dumbledore cũng không có phản kháng gì, chỉ gọi Harry vào văn phòng. “Harry, thầy biết trò hận thầy.” – Hiện tại Dumbledore cũng không bày ra bộ dáng hiền từ như bình thường, chỉ là có cảm giác như thoát khỏi bình thường. Harry ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: “Có lẽ còn hận hơn cả Voldemort.” “Thầy biết, tuy rằng thầy cảm thấy những gì thầy làm là đúng, nhưng với trò, thầy vẫn nợ trò một lời xin lỗi.” – Dumbledore tháo kính, chấm chấm khóe mắt. Harry nghiêng đầu: “Ông…” “Harry, thầy mệt mỏi rồi.” – Dumbledore cười, nụ cười mang theo một chút thoải mái. Sau lần nói chuyện đó, Dumbledore hoàn toàn biến mất. Vì thế, Harry có cảm giác như mình đấm vào bị bông, vô cùng khó chịu. Nhưng những gì cần làm, cần có cậu đều đã làm được, có được. Hơn nữa cậu và Severus quyết định sau khi cậu tốt nghiệp hai người sẽ kết hôn, rồi cùng nhau đi du lịch. Nói thêm một chút là Draco tỉnh lại sau hai tuần hôn mê, lại quên hết mọi chuyện đã xảy ra. Nurmengard, Đức. Một ông già râu tóc bạc phơ cô đơn ngồi đó, trên bàn là một lá thư đã ố vàng, với dòng chữ. Albus thân yêu, Rất vui vì em còn nhớ đến tôi, tuy rằng khi em đọc những dòng này chỉ sợ tôi đã không còn ở đây nữa rồi. Hi vọng nếu còn có kiếp sau, chúng ta sẽ được bên nhau. Yêu em. Gelert Mười năm sau Harry nhận được thư của Hermione, vừa mới đọc được một nửa, đã trợn tròn mắt. “Sev, anh biết chuyện… chuyện của Ron và hai anh không?” Severus hừ một tiếng: “Chuyện đó có kẻ vừa mù vừa ngốc mới không nhận ra!” “A, Sev, em thông minh mà, sao anh có thể nói em là ngốc được chứ?!” “Vậy vì sao em không thấy?” – Severus liếc mắt nhìn Harry, vặn lại. Harry bĩu môi, đọc tiếp, sau đó lại gào lên: “Chuyện của Tiểu Long và chú Lucius là thế nào? Vì sao em không biết gì hết?” “Xem ra chuyện thụ tinh trong ống nghiệm rất thành công.” – Severus đáp. Harry vo tròn bức thư, khóc lóc: “Vì sao nhiều chuyện như thế mà em không biết gì hết aaaaaaaaaaaaaaa?”