Cuộc sống trong hp của ngụy sở hiên
Chương 26 : Xà ngữ bị lãng quên
Sau khi tan học, vốn Harry định về phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó đi ăn cơm trưa, nhưng mà nghĩ tới Draco vẫn còn đang trong phòng. Không biết là cậu ấy ở trong phòng làm gì, nhưng chắc chắn hiện tại cậu ấy đang cần một không gian yên tĩnh, vì thế không nên trở về quấy rầy cậu ấy, vậy thì nên đi đâu bây giờ?
Harry nhăn nhó đứng ngoài cửa phòng học ma dược, ngay cả Severus đến phía sau lúc nào cậu cũng không phát hiện ra.
“Là cái gì làm cho cứu thế chủ vĩ đại của chúng ta phải chuyên tâm suy nghĩ đến mức chặn cả đường của người khác thế?” – Thanh âm trầm thấp khàn khan vang lên, dọa Harry nhảy dựng.
“Giáo sư, ngài về văn phòng sao? Ta có thể đến chỗ ngài một lát được không?” – Harry đột nhiên nghĩ ra, có lẽ đến chỗ của Severus một lát là chủ ý không tồi.
Severus khẽ nhướng mày, khóe miệng cong lên: “Dựa vào đâu mà trò cho rằng, văn phòng của ta hoan nghêng trò đến?” – Nói xong liền thẳng tiến về văn phòng của mình.
Harry cười tủm tỉm đi theo sau y, trong lòng nghĩ: Giáo sư chỉ là không được tự nhiên thôi, đồng ý là được rồi, vì sao không nói ra để cho người khác hiểu lầm?
Nhìn tên nhóc kia lẽo đẽo theo sau, Severus khẽ hừ một tiếng, cứ thế bước đi, xem như là ngầm đồng ý.
“Giáo sư, lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa được không?”
Phát hiện tên nhóc kia được voi đòi tiên, Xà vương không chút keo kiệt phun nọc: “Nếu hoàng kim nam hài vĩ đại của chúng ta không bị cỏ lác nhồi vào đầu, còn có chút hiểu biết nào đó, thì cũng nên biết, là có thể gọi gia tinh đem đồ ăn đến văn phòng.”
Harry chả hề hấn gì trước đám nọc của xà vương, cố ý xuyên tạc ý tứ: “A, giáo sư, thế có nghĩa là ngài mời ta ở lại văn phòng ăn cơm trưa sao? Thật tốt quá!” – Nói xong liền đặt mông xuống sô pha duy nhất trong văn phòng.
Nhìn Harry mặt dày, Snape căm tức hung hăng trừng mắt với cậu, nhưng cũng không nói thêm gì, bắt đầu ngồi ở bàn làm việc của mình chấm bài.
Harry ngồi trên sô pha, nhìn khuôn mặt Severus đang chăm chú phê chữa bài tập, nghiêm cẩn, mà lại có chút dương cương, thật là quá đẹp mà! Harry đánh giá thế, nhưng cậu không thích nhìn Severus nhăn mặt. Cứ như thế, chả mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.
“Giáo sư…. Ta đói bụng!” – Kiên quyết không để cho giáo sư vì quá mải mê công việc mà bỏ lỡ thời gian ăn trưa, Harry nghĩ thế.
Severus không hề ngẩng đầu: “Đói bụng thì đi mà ăn cơm, ta không rảnh chiếu cố tên yêu quái nhà ngươi.”
Harry bĩu môi: “Giáo sư, ngài vừa mới nói là chúng ta ở văn phòng ăn cơm, sao giờ lại đổi ý rồi?”
Severus cuối cùng cũng không chịu nổi, đặt bút xuống, đập bàn: “Chết tiệt, nếu trò không bị yêu quái ăn đến không còn tí não nào thì phải nhận ra được ta không có nói qua điều đó! Lập tức cút khỏi văn phòng cho ta!” – Nói xong Severus túm áo Harry, mở cửa, đuổi ra, đóng cửa lại, động tác liền mạch dứt khoát.
Bức tranh mỹ nữ xà ở trên tường si ngốc cười, còn dùng xà ngữ nói: “Nga, có một vị xà vương dùng nọc độc hại con nhà người ta…..”
Harry trừng mắt nhìn mỹ xà, sau khi đến vườn bách thú, cậu xác định được bản thân có thể nghe được rắn nói chuyện. Được rồi, cái này là do đọc truyện thấy thế, nên cậu mới chủ động đến vườn bách thú, cũng đã khẳng định. Điều này Harry cũng không hề nói với Severus, bởi vì…. Sau khi biết được điều này, vốn cậu định nuôi một con rắn, nhưng nhỏ quá thì vô dụng, mà lớn thì lại dễ bị phát hiện, vì thế đành bỏ qua thiên phú này. Đến khi nghe được mỹ xà nói chuyện, cậu mới nhớ đến.
“Tiên sinh là của ta, không cho người động đến! Hừ!” – Tiểu Harry hung hăng trừng mắt nhìn mỹ xà kia, bởi vì cảm giác mỹ nữ kia rất thân thuộc với mình, còn cảm thấy mơ ước của nàng, sau đó liền uy hiếp……. [Sở đại thần, giáo sư đại nhân là của ngài sao?]
Harry oán hận xoay người rời đi, không thấy được xà mỹ nhân há hốc mồm ngạc nhiên vì cậu nói được xà ngữ.
Mãi cho đến khi Harry đi mất rồi, xà mỹ nhân mới gào thét, sau đó Severus phi thường phẫn nộ mở cửa, đi ra, nhìn chằm chằm.
“A a a! Snape, sao ngươi không nói là ngươi có học sinh nói được xà ngữ! Là Slytherin!” – Xà mỹ nhân nói năng lộn xộn.
“Câm miệng, ngươi nói ai?” – Severus đột nhiên căng thẳng, sợ hãi người kia xuất hiện, đồng thời lo lắng cho sự an toàn của Harry.
“Gì? Ngươi không biết sao? Là tên nhóc vừa mới đi ra đó!”
Severus hé miệng, sắc mặt tái nhợt đi nhiều, y…. Có thể xác định gia tộc Potter không hề có huyết thống Slytherin! – “Ta nghĩ các ngươi đều trung thành với ta đúng không?”
Các bức tượng trong hầm, bức tranh, cả nội viện Slytherin đều chỉ trung thành với viện trưởng.
“Đương nhiên!” – Nhận được đáp án vừa lòng, Severus thở phào nhẹ nhõm – “Chuyện này… Giữ bí mật! Không được phép nói với bất kì kẻ nào!” – Nói xong lại vào phòng, hiện tại, y chả còn tâm tình nào để chữa bài tập.
Harry bước vào nhà ăn, ngồi xuống, nhìn tiểu xà ngồi trước mặt. Harry biết cậu nhóc này – Blaise Zabini.
“Potter, sao hôm nay không thấy Draco?” – Zabini và Parkinson đều là những gia tộc đối tác của Malfoy, thế nên mấy đứa nhỏ cũng đều biết nhau cả.
“Hôm này Draco có chút không thoải mái, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi ở phòng ngủ. Lát nữa ta sẽ mang đồ về cho cậu ấy, không cần lo lắng.” – Nhìn thấy lo lắng trong mắt Zabini, Harry an ủi.
“Ai lo lắng cho tên đó chứ!” – Zabini bĩu môi, không nói nữa, chăm chú vào đồ ăn trước mặt. Harry cũng không nói nữa, vừa quay đầu liền nhìn thấy hai đứa trẻ nhỏ gầy ngồi không xa chỗ họ, Harry nhớ, đó chính là mấy đứa trẻ không có họ…. tên là Jack và Anna. Hai đứa nhóc đó đều rất gầy, xem xa vài năm qua cũng không được chăm sóc tốt cho lắm.
Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Harry, hai đứa nhỏ kia nhìn về phía cậu, hai đứa nhóc diện mạo cũng không xuất chúng, nhưng có thể nhìn ra được ánh mắt kiên nghị trên khuôn mặt còn non nớt kia.
Không lâu sau, một cô bé giống như công chúa đi đến bên người Zabini: “Này, Blaise, có nhìn thấy Draco không?”
Zabini ngẩng đầu: “Pansy, bạn cùng phòng của Draco ngồi ngay đây, vì sao cậu không hỏi cậu ta?”
Cô bé kia bĩu môi: “Vì mình biết là cậu đã hỏi rồi! Cậu đến chỗ này không phải là hỏi thăm chuyện đó sao?”
Harrry nhếch miệng: “Thưa tiểu thư Parkison xinh đẹp, cô không cần phải lo lắng, chỉ là thân thể Draco có chút không thoải mái, nên mới ở phòng ngủ nghỉ ngơi thôi.”
Harry có chút hâm mộ Draco, cậu ta có hai người bạn thật tâm lo lắng.
Parkinson ngẩng đầu, không nghĩ Harry lại chen ngang vào câu chuyện của mình, cảm giác vị cứu thể chủ này cũng không khó tiếp xúc như vẫn tưởng, hơn nữa thực lực cũng rất tốt, quan trọng nhất là ngữ khí của cậu ta đều tỏa ra phong cách quý tộc, trừ bỏ vẻ ngại ngùng trên mặt kia…. Nhưng mà, như vậy cũng rất khả ái. Nữ vương Parkinson thầm nghĩ.
“A? Vậy sao? Thế thì tôi yên tâm.” – Nói xong không biết Parkinson lấy ở đâu ra một chiếc quạt lông vũ, xòe ra, che miệng – “Vừa rồi tôi thấy cậu có vẻ chú ý đến hai tên nhóc bên kia. Hôm qua đã thử nghiệm, thực lực cũng không tồi.” – Bỏ lại một câu mạc danh kỳ diệu, Parkinson rời đi.
Blaise ha ha cười: “Tôi ăn xong rồi, cậu tự nhiên.” – cũng đi luôn.
Harry nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hai cô nhi kia, gói hai phần thức ăn, rời đi.
Vì sao lại là hai phần? Vì cậu tin tưởng tiên sinh cuồng công tác kia còn chưa ăn gì, cho nên cậu đến văn phòng của giáo sư trước [Draco: Cậu là đồ trọng sắc khinh bạn! Tiểu Harry: Không thèm nhìn]
Severus còn đang nghiên cứu xem có cách gì gọi Harry đến, không nghĩ người lại tự lên đến cửa! Nhưng nhìn đến phần cơm trưa Harry mang đến, vẫn là có chút cảm động.
Đặt phần cơm trưa lên bàn ăn: “Potter tiên sinh, trò vẫn chưa từng nói cho ta là trò biết xà ngữ!”
Harry mở to đôi mắt xanh lục, vô tội nhìn tiên sinh nhà mình: “Tiên sinh, xà ngữ là cái gì?”
Severus hít sâu, nói: “Là có thể nói chuyện được với rắn.”
“Nga…. Đó cũng không phải là chuyện trọng yếu, lúc trước cảm thấy không dùng làm gì, nên cũng quên mất! Hôm nay nếu không gặp xà a di ở chỗ ngài, ta cũng không nhớ ra…..”
Xà mỹ nhân nghe thấy có người gọi nàng là xà a di, liền nổi điên lên. Không khỏi cảm thán, tuổi tác luôn là thứ làm cho phụ nữ phát điên…..
Khóe miệng Severus run rẩy: “Không phải chuyện trọng yếu? Trò có biết là chỉ có người của gia tộc Slytherin mới có thể nói xà ngữ?”
Harry mơ hồ, nhưng rồi cũng hiểu ra: “Voldermort nói hắn là người thừa kế của Slytherin? Cho nên hắn cũng sẽ nói được xà ngữ? Không đúng…. Nhà ta không có huyết thống Slytherin mà? Vì sao ta lại có thể chứ?”
Severus có chút vui mừng nhìn Harry: “Ta nghĩ….. Có lẽ là….” – Nói xong ngón tay đặt lên trán Harry, khẽ vuốt ve vết sẹo kia – “Có liên quan đến nó.”
“Không phải tiên sinh nói…. Chỗ này không có lời nguyền nào sao?” – Harry có chút kỳ quái nhìn Severus.
Severus hé miệng: “Có lẽ….. Chúng ta chưa hiểu hết được…… Tốt lắm! Trò về trước đi! Phỏng chừng Draco cũng sắp chết đói rồi.”
Lúc này Harry mới nhớ ra mình còn phải mang cơm cho Draco: “Tiên sinh, ta đi trước! Ngài cũng mau dùng cơm đi!” – Nói xong liền rời đi.
Nhìn Harry rời đi, Severus nhăn mày, y phải bảo vệ Harry, trước kia là vì Lily, nhưng hiện tại y đã hiểu rõ, y làm vì Harry, chứ không phải vì Harry là con của Lily.
Truyện khác cùng thể loại
630 chương
268 chương
1125 chương
93 chương
43 chương