Trình Xuân Hoa đắc ý liếc mắt nhìn ta, lại liếc qua Yến Vương lấy lòng, sau đó quay qua nói với ta: “Ngay cả một nha hoàn đê tiện như ngươi cũng xứng làm Thánh Nữ, ta nhất định không phục. Bán đứng các ngươi thì đã sao? Ta chính là muốn thấy bộ dáng bây giờ của các ngươi. Chỉ cần nghĩ tới ngươi sẽ giống như một con chó rơi xuống nước nhìn ta, nghĩ tới ngươi sẽ phẫn nộ nhìn ta, toàn thân ta đều cảm thấy hưng phấn, ha ha ha ….(cười sằng sặc)….ngô ngô ngô ngô” Trình Xuân Hoa cuồng tiếu đến một nửa đột nhiên thất thanh, ngô ngô hồi lâu vẫn ngô không ra. “Bệnh thần kinh” = = Ta nhìn Trình Xuân Hoa đã bước vào trạng thái điên cuồng, cười lạnh một tiếng, xoay mặt đi. Lục mỹ nam lạnh lùng nhìn Yến Vương, kiếm trong tay dĩ nhiên đã rút ra khỏi vỏ. Yến Vương vươn tay, đám người vây quanh chúng ta lập tức vận sức chờ hiệu lệnh tấn công, chỉ còn đợi Yến vương phất tay một cái. Lục mỹ nam lặng yên chắn trước người ta. Đại thúc lão bản của Đan Mai lâu cùng đám bang nhân đi theo hắn cũng nhao nhao thanh kiếm, bảo hộ ta và Hoàng thượng vào giữa. “Khốn thú chi đấu.” Yến Vương cười lạnh, chuẩn bị phát lệnh. (*Khốn thú chi đấu: (tục ngữ) ý nói đã lâm vào đường cùng rồi mà vẫn còn cố gắng vùng vẫy.) Trong lúc đang nói đến đây, trên bầu trời đột nhiên qủy dị bay xuống từng mảng tuyết trắng. Mọi người đều sửng sốt , nhìn kỹ mới phát hiện, từng bông tuyết trắng này thật ra là những cánh hoa màu trắng. Bởi vì dị thường mềm mại nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất giống như bông tuyết. Ta muốn đưa tay đón lấy, lại bị Lục mỹ nam ngăn lại. “Không được đụng vào! Hình như có độc!” Lục mỹ nam vừa dứt lời, mọi người nhao nhao hoa kiếm lên tránh né từng mảng cánh hoa trắng. Yến Vương cũng rút quạt ra ngăn cản những cánh hoa bay xuống. Một luồng gió lạ thổi qua, từng cánh hoa trắng đột nhiên bắt đầu kịch liệt chuyển động. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, một cánh hoa đã lướt qua yết hầu thủ hạ của Yến Vương trên tay đang cầm khiêng sắt, máu tươi tức thì bắn ra, phun lên những cánh hoa xung quanh. Những cánh hoa nhuốm máu tươi chuyển động càng mạnh, hướng về yết hầu của những tên gần đó cắt qua. Trong thời gian ngắn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, máu bắn tứ tung. Từng cánh hoa bay xuống nguyên bổn là màu trắng, không biết từ lúc nào đều hóa thành màu đỏ tươi, lúc rơi xuống đất đã không còn phân biệt được đâu là hoa, đâu là máu. Cánh hoa vẫn đang bay xuống, tiếng kêu thảm thiết càng tăng lên. Màu đỏ tung bay khắp trời, diễm lệ. Nếu như dùng một từ để hình dung những cánh hoa này, đó chính là…Hưng phấn! Nhưng chuyện kỳ lạ là, những cánh hoa này thật giống như có mắt, tự nhiên chưa từng thương hại đến ta một chút nào. Cho dù có bay xuống trên người ta, cũng chỉ mềm mại chạm vào, sau đó … rơi xuống… Mãi đến khi sắc đỏ tán đi. Ta mới có thể thấy rõ tình trạng của mọi người. Trong không khí phiêu đãng tanh nồng mùi máu tươi, quân Yến Vương ngã xuống chất đống. Yến Vương thu hồi quạt, mặt ngoài mặc dù hết sức tỉnh táo, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện hơi thở hắn đang hổn hển phập phồng. Còn Xuân Hoa, ngã xuống dưới chân Yến Vương, trên mặt máu thịt mơ hồ, chắc đã bị cánh hoa rạch nát. Nhưng nàng vẫn chưa tuyệt mạng, cuộn mình thành một đống, miệng còn ngáp ngáp hình như đang muốn nói điều gì. Bên phía quân ta, ngoại trừ ta và Lục mỹ nam, những người còn lại cũng đều ngã xuống đất. Trong lòng ta căng thẳng, vừa muốn ngồi xuống xem Hoàng thượng thế nào rồi, lại nghe Lục mỹ nam nói: “Bọn họ chỉ là đang ngủ thiếp đi thôi, không có chuyện gì đâu.” Ngủ…Ngủ thiếp đi ⊙_⊙? Ta còn chưa phản ứng lại đã thấy những thủ hạ còn lại đều chạy đến bên người Yến Vương bảo vệ hắn, cảnh giác ngửa đầu nhìn lên. Ta nương theo ánh mắt bọn họ ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện phía trên chung quanh, không biết từ lúc nào xuất hiện một vòng bạch y mỹ nữ. Từng mỹ nữ trong tay đều cầm một cái lẵng, xem ra là dùng để đựng những cánh hoa vừa rồi. Ánh mắt lướt qua một vòng, trên một thân cây ngay phía sau lưng ta, bốn người đàn ông bạch y trên vai cùng nâng một cái nhuyễn tháp.(*Nhuyễn tháp: chõng mềm, loại kiệu có đệm và lưng dựa giống như ghế sofa) Trên nhuyễn tháp, một chàng trai mang mặt nạ, khoác một bộ hồng y, xinh đẹp nghiêng dựa vào, một tay chống đầu, rèm mi xinh đẹp đã bị che khuất không nhìn rõ vẻ. Nhưng từ khóe miệng hắn nhàn nhạt cong lên phía trước có thể thấy được, hắn đang rất hưởng thụ hình ảnh trước mắt. Bên cạnh nhuyễn tháp, một bạch y nữ đang tỉ mỉ bóc nho cho hắn, từng viên từng viên đút vào miệng hắn. “Còn nhiều người sống sót như vậy, bên cạnh ngươi trái lại cũng có một ít người tài đó ~.” Chàng trai mang mặt nạ thản nhiên quay qua Yến Vương mở miệng nói chuyện. “Còn có Tam hoàng tử ~ cũng rất đáng kinh ngạc ~” Chàng trai đưa mắt chuyển hướng qua Lục mỹ nam “…” “…” “Đại biến thái!” Ta chỉ vào chàng trai mang mặt nạ kêu lên! Chàng trai mang mặt nạ thoáng sửng sốt. “Ngươi cho là ngươi mang trên mặt cái áo may – ô thì ta không thể nhận ra ngươi hay sao!” Hành vi này, giọng điệu này, nhất là một đám bạch y mặt sắt này…Đại biến thái, sau này ngươi muốn làm cho ta không nhận ra ngươi, phải để thủ hạ của ngươi đều phải mang áo may – ô mới được! “Chỉ có Nhị Nữu của ta là hiểu rõ ta ~” An tĩnh một lát sau, Đại biến thái thản nhiên cười một tiếng, tháo mặt nạ xuống, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần liền lộ ra. “Tư Đồ Dực…!” Yến Vương kêu lên. “Đã sớm biết ngươi cùng Quỷ Thần giáo có quan hệ, nhưng không ngờ, ngươi lại là giáo chủ Quỷ Thần giáo!” Lục mỹ nam nhìn Đại biến thái, không nói. “Đại biến thái…Ta…tại sao…đầu có chút choáng váng…” Giọng ta càng lúc càng nhỏ, khí lực cũng càng lúc càng ít, ách…Chẳng lẽ ta cũng trúng độc. Đúng rồi, ta giờ mới nhớ ra, đối với thuốc thông thường, độc trong người ta phát tác chậm hơn so với người khác. Đại biến thái phi thân xuống, nâng đỡ lấy thân thể ta đang muốn ngã xuống đất. Ta chỉ cảm giác trên môi lướt qua mềm mại, sau đó răng bị đầu lưỡi ai đó hé mở ra, sau đó một loạt hương vị ngọt ngào len vào trong miệng, tiếp theo…Đầu của ta không còn muốn hôn mê, thân thể cũng không mềm nhũn = = Lục mỹ nam dương kiếm, đặt lên gáy Đại biến thái: “Buông nàng ra!” “Không buông.” Đại biến thái đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy kiếm Lục mỹ nam đang gác trên cổ hắn ra. Nhếch mi, khiêu khích nhìn Lục mỹ nam nói: “Ta mớm thuốc giải cho nàng ~” Lục mỹ nam nhìn Đại biến thái, cả giận quát: “Buông nàng ra!” “Ta…Không!” Đại biến thái nhướng mày. “Vậy…Đại biến thái!” Sau khi thanh tĩnh một chút, ta vỗ vai Đại biến thái. Đại biến thái quay đầu, mỉm cười quyến rũ: “Chuyện gì, Nhị Nữu ~ có phải là thuốc giải còn chưa đủ?” Ta lắc đầu, chỉ vào Hoàng thượng đang ngủ gật dưới đất: “Giúp ta giải độc cho hắn.” Khóe miệng Đại biến thái trong nháy mắt thoáng co giật vài cái, đứa trẻ này…nói giống như quát giận “Người ta không cần, hắn ngủ hai ngày sau sẽ tự tỉnh!” “Không được. Ta có kế hoạch của ta. Hắn không thể ngủ!” Ta chỉ vào Hoàng thượng kiên quyết nói. “Mời Thừa tướng đại nhân giải độc cho Hoàng thượng!” Lục mỹ nam cố ý nói. Đại biến thái nhụt chí, đưa tay, cách không bắt lấy một quả nho đút vào trong miệng Hoàng thượng, sau đó vỗ, một lát sau, Hoàng thượng liền ho khụ một tiếng tỉnh lại. “Nhị Nữu, có muốn nghe nàng ta đang nói cái gì hay không ~?” Đại biến thái đứng dậy, ôm lấy lưng ta, chỉ qua Trình Xuân Hoa đang cuộn mình dưới đất. Cũng không chờ ta trả lời đã bắn ra một viên thuốc tròn, trực tiếp bắn thẳng vào miệng Trình Xuân Hoa đang rên rỉ thống khổ. Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết: “Mặt của ta…Mặt của ta…ta…” Sau đó Trình Xuân Hoa bắt đầu đau đớn quay cuồng, trong miệng lại lẩm bẩm: “Sâu, rất nhiều sâu! A….Không được cắn ta, không được…” Trình Xuân Hoa vừa nói vừa bắt đầu liều mạng xé rách y phục trên người. Chỉ lát sau quần áo trên người đã bị chính cô ta xé rách nát tàn tạ. Hủ tâm tán…Xem ra Đại biến thái vừa mới đút cho nàng chính là thuốc này. Ta xoay mặt đi, không hề…muốn xem nữa. “Đủ rồi, ta không muốn nghe.” Tất cả lại khôi phục an tĩnh. Yến Vương nhìn Đại biến thái, sắc mặt hơi tái nhợt. Hoàng thượng đã tỉnh dậy, nghi hoặc nhìn Xuân Hoa lăn lộn trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia ghét bỏ. Lục mỹ nam chỉ lạnh lùng nhìn. Sau đó đẩy tay Đại biến thái đang đặt bên hông ta ra. “Cho dù bây giờ các ngươi chạy thoát thì thế nào? Một vạn tinh binh của ta hiện đang ở bên ngoài. Còn kinh thành, các ngươi càng không thể trở về!” Yến Vương bình tĩnh nói. “Một vạn?” Đại biến thái có vẻ hưng phấn, mỉm cười tàn nhẫn. “Phải thì sao? Ta sẽ khiến cho các ngươi phải tự mình thỉnh chúng ta trở về!” Ta cười lạnh. Yến Vương căm tức nhìn ta. Ta không hề khách khí trừng mắt nhìn lại. “Xem ra, nơi này không có chuyện gì cho chúng ta làm nữa rồi?” Một giọng nói tao nhã vang lên. Ta theo tiếng nói nhìn lại. Liền thấy… Thanh Long mỉm cười nhìn ta, phía sau, Huyền Vũ đại tỷ lãnh khốc, tạo hình vẫn là dựa lưng vào thân cây nhìn chúng ta. Mà đứng bên cạnh Thanh Long là một thiếu niên tuấn mỹ khoảng mười bảy, mười tám tuổi và một thiếu nữ cũng chạc tuổi đó, gương mặt ngọt ngào. “Nhị Nữu!” Thiếu nữ vui vẻ gọi. “Tiểu Chu Tước!” ta nhận ra giọng nói, hưng phấn la ầm lên. “Như vậy đây nhất định là…” Ta chỉ vào thiếu niên tuấn mỹ. “Ừm!” Tiểu Chu Tước gật đầu. Ngọt ngào lại hơi ngượng ngùng nói: “Là Bạch Hổ ca ca” “Các ngươi…như thế nào lại?” Đều biến dạng? Vượt qua thiên kiếp sao? Trúng độc cũng không lo sao? “Chuyện này…kể ra rất dài dòng, trở về rồi nói.” Thanh Long hiền hòa cắt đứt câu chuyện giữa chúng ta. “Sư phụ đoán trước thiên hạ sẽ có đại biến, đặc biệt sai bọn ta xuống núi giúp ngươi. Nhưng mà, ta xem ra hình như chúng ta cũng không cần phải giúp cái gì nữa.” Thanh Long mỉm cười. “Giúp được chứ, giúp được chứ! Giúp được rất nhiều đấy chứ! ! !” Ta vui mừng gật đầu. Tiếp sau, bên kia, trước tế đàn… Trên bầu trời trước tế đàn, linh quang không ngừng lóe sáng. Chúng nhân quỳ lạy khẩn cầu vóc dáng tiều tụy chỉ thấy bầu trời đột nhiên tối dần, linh quang biến mất. Vây quanh linh quang biến mất, chúng nhân hoảng sợ, còn chưa kịp có phản ứng gì, chỉ thấy dưới tế đàn…lao ra bốn luồng sáng mạnh mẽ màu đỏ, trắng, xanh, tím phóng thẳng lên phía chân trời. Sau đó, trong bốn luồng thánh quang, bốn thánh thú thật lớn chậm rãi từ trên tế đàn phi thân xuất hiện. Còn ta, Hoàng thượng cùng Lục mỹ nam cải trang thành Tiểu Si đứng trên lưng Tiểu Chu Tước, cùng với thánh thú dâng lên, xuất hiện trước mặt chúng nhân. “Phải…chính là Thánh Nữ, Hoàng thượng, còn có Tam hoàng tử! ! !” Có người nhận ra chúng ta, kêu lên sợ hãi. Mọi người lại nhao nhao quỳ xuống. Ta lấy dtdd ra, sai Thần bí thạch biến thành thủy tinh cầu, đem một đoạn phim đã chuẩn bị sẵn trước đó chiếu lên màn trời. Trên màn trời, ta lại lần nữa đọc tụng tế văn cầu phúc, rồi sau đó… “Ta nhân danh Thánh Nữ Linh Sơn tuyên bố. Thời gian nửa tháng qua, hai vị hoàng tử đã thông qua khảo nghiệm của thiên giới. Con dân thiên hạ này sẽ vĩnh viễn vui sống trong ơn thiêng phù hộ của trời xanh…!” Lúc đoạn ghi hình cuối cùng phát xong, ba người chúng ta từ trên lưng Tiểu Chu Tước nhảy xuống, chậm rãi đi xuống tế đàn. Dưới tế đàn, mấy vạn dân chúng vui mừng hô to, tiếng hô chấn động đất trời. Chúng ta đi đến bên dưới tế đàn… Yến Vương đã chờ sẵn, sắc mặt cực kỳ khó coi quỳ xuống nghênh đón. “Vi thần chúc mừng Hoàng thượng, Tam hoàng tử thuận lợi thông qua khảo nghiệm của thượng thiên. Thần lại lần nữa đặc biệt nghênh đón Hoàng thượng, Thánh nữ cùng Tam hoàng tử hồi cung.” Hoàng thượng quét mắt liếc nhìn yến Vương, mặt không đổi sắc tiếp tục đi về phía trước. Đang lúc bước ngang qua mặt Yến vương, ta quay đầu khẽ cười, nói với Yến Vương: “Ta nói rồi, ta sẽ khiến cho ngươi phải đích thân thỉnh chúng ta trở về ~!” Nhưng lúc về đến kinh thành, còn có trò hay đang chờ ngươi. Ta không thèm nhìn Yến Vương nữa, nhìn về phía trước, Đại biến thái yêu nghiệt lại đang nhìn ta.