Cuộc sống tốt đẹp của tôi
Chương 40
“Sao anh không trói tôi lên giường anh ngủ luôn đi?”
“Nếu cô đã đề nghị thế thì tôi sẽ trói cô ở phía trên.”
“Hả?”
Tôi ngây ngốc nhìn Lý Đỗi Đỗi. Theo những gì tôi biết về hắn thì dù thế nào tôi cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày… hắn lại nói với tôi như vậy.
Là do da mặt tôi quá mỏng chăng?
Chính tại thời điểm cả hai chúng tôi đều trầm mặc, sau lưng bỗng truyền đến những tiếng trao đổi khe khẽ. Tôi quay đầu, khi nhìn qua vai của Lý Đỗi Đỗi, tôi thấy những thư ký đứng trong phòng, không hiểu vì sao đang nhìn chúng tôi với gương mặt kích động đến độ đỏ bừng lên. Họ hết nhìn trái lại nhìn phải, rồi anh một câu tôi một câu, chẳng khác gì đám đông luôn luôn mong chờ hóng drama bất ngờ nghe được một tin tức kinh thiên động địa. Đến cả những cục thịt ngon lành trong nồi lẩu bóc khói cũng không thể khiến họ phân tâm.
Tôi vô cùng xấu hổ.
Lý Đỗi Đỗi dường như đã để ý thấy ánh mắt của tôi đã dời đi nơi khác, vì thế hắn ta cũng quay đầu lại. Chỉ với một ánh mắt sắc lẹm phóng ra từ sau gọng kính màu vàng kim, hệt như hàng ngàn nhát chém bén nhọn về phía phòng thư ký, tất cả bọn họ, cả nam lẫn nữ đều nhanh chóng thụt đầu rụt cổ, yên lặng như những con gà nhép quay người rời đi, không những thế còn nhanh tay đóng cửa, đến một cái cúi đầu cũng chẳng có.
Khi không còn bị người khác giám sát, tôi mới dần dần bình tâm lại. Sắp xếp lại suy nghĩ cùng cảm xúc xong, tôi ngẩng đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi. Sau khi quan sát và đánh giá hắn một lượt, tôi mới đặt ra một nghi vấn, “Chẳng lẽ anh đột nhiên thích tôi rồi sao?”
Lý Đỗi Đỗi nhíu chặt mày, đôi mắt sau gọng kính vàng cũng dần híp lại.
“Cô nghĩ nhiều rồi đấy.”
“Nếu không sao anh lại bất ngờ yêu cầu tôi mấy điều này chứ. Hai người đánh nhau trong đoạn băng kia, ngoài tình yêu không dám tin của tôi, anh quen người còn lại sao?”
Ánh mắt của Lý Đỗi Đỗi càng trở nên kì lạ hơn, “Cô nói, người cùng kẻ đó đánh nhau, chính là gã đàn ông mặc áo đen, không biết từ đâu xuất hiện ở chốn đồng không mông quạnh đấy hả?”
“Lẽ nào anh tức giận vì người đó là anh ấy sao? Vậy người còn lại là ai, tại sao anh xem xong phản ứng lại mạnh như vậy? Còn đặt ra ba yêu cầu vô lý với tôi nữa?”
Hắn ta nghe xong dường như bị chọc tức đến bật cười, hắn thu tay về rồi khoanh trước ngực, “Cái thứ ‘tình yêu không dám tin’ gì đó là thá gì chứ? Đáng để tôi lưu tâm sao?”
Tôi có chút tức giận, “Biểu hiện của anh ấy trong băng ghi hình ban nãy rất xuất sắc đó.”
“Cô cũng nhìn thấy nữa à?”
“Tuy tôi nhìn không rõ hai người đó đánh nhau thế nào nhưng một trong hai người lợi hại vậy chẳng phải người còn lại cũng rất tài giỏi sao. Từ việc anh để tâm đến kẻ đối đầu với tình yêu không dám tin của tôi, vậy có thể thấy kẻ đó sức mạnh vô cùng to lớn. Anh ấy có thể cùng kẻ đó không phân cao thấp, đồng nghĩa với việc anh ấy cũng rất lợi hại, hơn nữa còn rất đẹp trai, phóng khoáng…”
Lý Đỗi Đỗi liếc xéo tôi một cái, dường như lười cùng tôi nói tiếp, hắn giơ tay bắt lấy cánh tay tôi, sau đó kéo tôi đi về phía trước, “Tôi không có thời gian đôi co với cô.”
Hắn lôi tôi đi với tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu liền đến chỗ pháp trận ra vào của Hiệp hội. Không chờ tôi kịp nói thêm điều gì với hắn, pháp trận dưới chân đã sáng lên, sau một màn ánh vàng lướt qua, khi mở mắt ra, tôi đã đứng dưới tòa chung cư cũ nát của mình.
Vừa khéo hiện tại đang là nửa đêm, sau vài tiếng tru của con Mãng Tử từ trên lầu truyền đến, bốn bề càng im lặng đến đáng sợ.
Lý Đỗi Đỗi lôi tôi vào phòng của hắn.
Đến lúc này tôi mới bắt đầu có chút run sợ, “Không đùa chứ, Lý Đỗi Đỗi? Anh đang nghiêm túc hả? Anh thật sự sẽ trói tôi trên giường của mình sao?”, tôi thầm tưởng tượng đến viễn cảnh đó, bản thân cảm thấy không thể nào chấp nhận được, “Chúng ta nói chuyện chút đi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc nào.”
“Không nói gì hết”, Lý Đỗi Đỗi vẫn tiếp tục kéo tôi đến cửa phòng của hắn. Bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi chẳng khác gì gọng kìm, dù tôi có giãy giụa thế nào cũng không giằng ra được. Hắn vô cùng kiên định lôi chìa khóa phòng ra mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra, ánh đèn trên hành lang liền chiếu thẳng vào phòng khách. Lúc này Hắc Cẩu đang ngồi đó liếm móng vuốt của mình, khi nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi lôi tôi vào nhà, nó lập tức ngồi thẳng người dậy, vẫy đuôi lia lịa nói, “Tô Tiểu Tín, cô lại làm cái chi khiến chủ nhân của tui nổi giận rồi, thật là, cô không sợ chủ nhân tui giết cô hử?”
“Chủ nhân của mi điên rồi”, không có ai để tôi xả giận vì thế tôi chỉ đành hét về phía con mèo, “Anh ta muốn trói tôi lên giường của anh ta đó!”
Hắc Cẩu dường như bị câu này của tôi dọa cho một trận, nó mở tròn mắt hết nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Lý Đỗi Đỗi.
“Hắc Cẩu, đem sợi dây của ngươi lại đây.”
Lời của Lý Đỗi vừa hay minh chứng cho câu nói của tôi, Hắc Cẩu sợ hãi nhảy dựng lên, “Ôi trời ơi, cmn, Tô Tiểu Tín, cô cho chủ nhân tui ăn cái chi vậy, dọa chết tui rồi.”
Thật mong đúng như những gì Hắc Cẩu nói, nếu thật sự tôi hạ thuốc hắn ta thành ra thế này thì chỉ cần đưa thuốc giải là xong, hắn có thể khỏe lại. Nhưng đằng này không phải như thế! Lý Đỗi Đỗi thật sự tự mình phát điên!
Lần này không cần tôi đánh con mèo, Lý Đỗi Đỗi chỉ liếc Hắc Cẩu một cái đã khiến nó sợ hãi kêu meow một tiếng, nhanh chóng chạy đi tìm sợi dây thừng đặt ở góc phòng.
Lý Đỗi Đỗi mạnh bạo đóng cửa “rầm” một cái rồi lôi tôi hẳn vào phòng ngủ của hắn.
Khi đứng ở cửa phòng tôi đã thấy được chiếc quan tài mà Lý Đỗi Đỗi chuyên dùng để ngủ…
Quan tài!
Mẹ nó, súy chút nữa tôi quên, hắn ta là ma cà rồng, lúc đi ngủ làm gì có giường chiếu. Hắn ta ngủ trong quan tài! Hắn muốn trói tôi trong quan tài!
Trong quan tài đó!
Trong chớp mắt tôi cảm thấy ý tưởng trói tôi trên giường còn dễ chịu hơn tình cảnh này.
“Không không không, Lý Đỗi Đỗi, anh có lời gì, có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, chúng ta cùng nhau bàn bạc, xin anh đừng làm như thế!”
Trong khi tôi đang van xin hắn thì Hắc Cẩu đã đem dây đến.
Mẹ nó, trong nhà hắn thật sự có dây dẫn mèo đi dạo, sợi dây này có tác dụng gì chứ? Lý Đỗi Đỗi lúc trước có dẫn Hắc Cẩu đi chơi sao?
Nhưng hình như đây không phải lúc để ý tới mấy chuyện này.
“Lát nữa tôi phải trở về Hiệp Hội, hôm nay không có thời gian giải thích với cô nguồn cơn câu chuyện. Nhưng theo hiểu biết của tôi về cô, nhất định cô sẽ không ngoan ngoãn ở lại đây. Cho nên…”, Hắc Cẩu nhảy lên vai của Lý Đỗi Đỗi, trong miệng đang ngoạm một sợi dây. Nó nhả dây vào tay hắn ta, hắn ta đưa cho tôi rồi nói, “Cô tự trói đi, sau đó trèo vào đó nằm.”
Còn muốn tự tôi trói rồi trèo vào đó nằm sao? Hắn ta còn có nhân tính không vậy?
Tôi đờ đẫn nhìn hắn, “Nếu anh muốn hôm nay tôi ở đây, cũng được, không vấn đề gì, tôi sẽ xem như mình bị giam trong phòng anh, tôi thề tôi không trốn đi đâu.”
“Hừ”, hắn cười lạnh một tiếng, “Cô nghĩ tôi tin lời thề của một con người sao?”
“Anh hãy tin tôi lần này đi, thật đó! Đêm nay tôi sẽ không trốn đi đâu. Lát nữa tôi sẽ bật camera cho anh, anh cứ đến Hiệp hội mà giám sát tôi, tôi sẽ chỉ ở đây thôi, không đi đâu hết. Nếu anh đã không có thời gian giải thích thì tôi sẽ đợi anh quay về nói tiếp.”
Lý Đỗi Đỗi quan sát tôi một lượt, tôi biết, hắn là người chịu mềm không chịu cứng vì thế tôi cố gắng nặn ra vài giọt nước, dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, “Thật sự tôi không muốn khi chưa chết đã phải nằm vào quan tài đâu. Phòng anh cái gì cũng không có, trống huơ trống hoắc thế này, đáng sợ biết bao.”
“Có tui nè”, đôi mắt xanh lá như ma trơi của Hắc Cẩu sáng nhấp nháy, “Có tui ở cùng với cô nè.”
“Anh xem, càng đáng sợ hơn!”
Hắc Cẩu trợn mắt nhìn tôi một cái, nó nhảy khỏi vai Lý Đỗi Đỗi trở vào phòng khách sau đó dùng móng vuốt vẽ pháp trận lên sàn nhà.
Tôi tiếp tục rưng rưng nước mắt nhìn Lý Đỗi Đỗi
Lý Đỗi Đỗi lại nhìn tôi rất lâu không nói, chẳng biết tôi đã nhìn gương mặt lạnh lùng không cảm xúc như sắt thép kia bao lâu, cuối cùng hắn là người đầu tiên dời mắt. Khi hắn quay mặt đi, vì không có sự cản trở của chiếc kính nên tôi có thể thấy rõ một tia cảm xúc gì đó đang lăn tăn trong đôi mắt hắn.
Hắn có chút khó xử, dường như vừa thấu hiểu lại vừa có chút tức cười.
Nhưng biểu cảm này tôi chỉ kịp nhìn một chút thì hắn đã quay lưng đi.
“Được, vậy cứ ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu đấy”, Lý Đỗi Đỗi nói, “Tôi không nói đùa với cô đâu, nếu cô bước ra khỏi nhà, cô có thể sẽ phải chết.”
Hắn nói quá nghiêm túc khiến tôi có chút sợ hãi.
“Thật ra… chỉ cần anh nói điều này sớm hơn… tôi tuyệt đối sẽ không chạy nhảy lung tung, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh”, đến đây tôi khựng lại một chút, “Hay là, ở bên cạnh anh sẽ an toàn hơn? Nếu vậy thời gian này anh đi đâu cứ dẫn tôi theo là được?”
Tôi là người rất yêu quý mạng sống của mình nên không thích tự đâm đầu tìm chết. Lý tưởng của tôi chính là có thể bình an ăn uống thỏa thích chờ đến ngày qua đời. Tôi không muốn nếm trải cuộc sống nhiều sóng gió, cho nên, đối với việc sinh tử này, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
“Đợi ở đây sẽ an toàn hơn ở bên cạnh tôi.”
Sau khi bỏ lại một câu này, Lý Đỗi Đỗi ra khỏi phòng, bước vào pháp trận Hắc Cẩu đã vẽ khi nãy. Ánh sáng vàng chói vừa lóe lên, hắn đã biến mất.
Tôi xoa xoa cằm, ngồi trên nắp quan tài của Lý Đỗi Đỗi ngẫm nghĩ lại những điều hắn vừa nói. Lúc này Hắc Cẩu đi vào, “Cô đừng có mà rờ mó lung tung các vật dụng trong phòng đó. Lỡ mà mần hư, cô đền không nổi đâu.”
Tôi bỏ qua mấy lời khích bác của nó rồi hỏi, “Hắc Cẩu này, không biết tao có nghe nhầm không nhưng khi nãy, lúc Lý Đỗi Đỗi nói ra câu ấy, hình như có chút buồn bã…”
“Nhất định là cô bị ảo giác rồi, chủ nhân của tui làm sao mà buồn bã được? Chỉ có nhân loại vô năng lúc đối diện với các tình huống bất lực mới sinh ra các cảm giác buồn bã, đau khổ, bi thương mà thôi. Chủ nhân của tui là thiên hạ vô địch, từ trước đến nay chưa bao giờ có mấy loại cảm xúc đó.”
Tôi bĩu môi, bỗng nhiên lại nhớ đến câu nói của Lý Đỗi Đỗi ở trên hoang đảo khi hắn nhìn A Quý, “Cậu ta cầu xin Mỹ Mỹ lần này mang mình đi, chắc do lần trước cảm thấy rất hối hận khi chỉ có bản thân bị bỏ lại nơi tuyệt cảnh này.”
Tôi chắc chắn một điều, khi Lý Đỗi Đỗi nói ra câu này, nhất định đang rất đau lòng.
Tôi nghĩ, trong những tháng năm quá khứ mà tôi chưa từng trải qua, người chủ nhân thiên hạ vô địch này của Hắc Cẩu, nhất định cũng có lúc phải nếm trải sự bất lực cùng khó xử. Mà chuyện lần này, trực giác mách bảo tôi rằng, hơn nửa có liên quan đến người xuất hiện trong băng ghi hình kia.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
103 chương
21 chương
67 chương
76 chương
22 chương
54 chương