Ngày hôm sau. Sáng sớm lúc năm giờ tôi đã thức dậy, không phải do muốn giảm cân, mà là vì đoạn báo thức của Lý Đỗi Đỗi. "Tôi làm việc rất rất nghiêm túc vì thế anh không cần nghi ngờ nguyên tắc làm việc của tôi! Ngày mai khi vừa nhận được tiền nhuận bút, tôi lập tức sẽ thanh toán toàn bộ tiền thuê nhà còn thiếu cho anh! Tôi sẽ biến thành một người thuê nhà có tôn nghiêm!" Tiếng của tôi đã bị cài làm chuông báo thức, mà di động lại được treo trên sào phơi đồ bên ngoài cửa sổ, cứ đến năm giờ sáng sẽ tự động kêu lên. “Ngày mai khi vừa nhận được tiền nhuận bút, tôi lập tức sẽ thanh toán toàn bộ tiền thuê nhà còn thiếu cho anh! Tôi sẽ biến thành một người thuê nhà có tôn nghiêm!" Tôi đang nằm trong chăn thì bị âm thanh ồn ào này làm cho giật mình. Tôi mở mắt, mơ mơ màng màng thò đầu ra khỏi chăn, vô cùng khó khăn quay ra nhìn thì liền thấy, điện thoại được đựng trong ốp của Lý Đỗi Đỗi đang treo trên cây sào phơi đồ. Màn hình sáng trưng, vô cùng “siêng năng” mà phát đi phát lại đoạn ghi âm kia. “Tôi sẽ biến thành một người thuê nhà có tôn nghiêm!" "Ahhhhhhhhhhhhhhhh. . . . . ." Tên Lý Đỗi Đỗi kia không ngờ lại làm thế thật! Đúng là một con quỷ ấu trĩ mà! Cái âm báo kia vẫn không ngừng kêu, tôi hận đến độ nghiến răng nghiến lợi. Tôi lấy gối đè lên đầu, thầm nghĩ cứ mặc kệ nó và tiếp tục ngủ vì theo thói quen thức khuya của tôi, hôm qua đến tận 2g30 sáng tôi mới chợp mắt. Mà từ năm đến chín giờ sáng lại là thời gian nghỉ ngơi “hoàng kim” của tôi. “Không cần nghi ngờ nguyên tắc làm việc của tôi!” "Mẹ nó!" Tôi không hề rời giường, cũng không hề càu nhàu, tôi chỉ là bị tiếng mắng đó làm cho tỉnh giấc. Tôi từ trong gối ngẩng đầu lên, trong mơ hồ nhìn thấy một người đẹp chân dài đang mặc một chiếc quần chip hình Spongebob và chiếc áo hai dây, dùng tư thế đáng sợ hệt như yêu nhện, bò vào cửa sổ phòng tôi. "Bồi Bồi. . . . . ." Bồi Bồi trừng mắt nhìn tôi một cái, cô ấy treo người tòng teng ngoài cửa sổ, bực bội lấy di động của Lý Đỗi Đỗi đang mắc trên sào xuống. Cô ấy không thèm nhìn tôi, thuần thục tắt báo thức, sau đó tức giận ném điện thoại lên giường tôi. "Báo thức của mình thì phải tự mình tắt đi chứ! Bà đây mới tan ca về, chỉ vừa chợp mắt được một chút, mệt lắm đó biết không hả!" "Đây có phải là tớ cài đâu. . . . . .", tôi giải thích đồng thời hảo tâm nhắc nhở, "Mà lúc ra ngoài, tốt xấu gì cậu cũng nên mặc một cái quần vào chứ. . . . . ." "Quần lót không phải là quần sao à? Đều là để che lại, chỉ vì cậu xem thường nó thôi!". Cô nàng phản bác sau đó không thèm nói gì nữa, lèm bèm thêm vài câu rồi một đường bò trở về phòng. Với độ cao tám tầng lầu, sự cũ nát của tòa chung cư và cái sào phơi được treo hờ hững thế mà Bồi Bồi “bò” đến chẳng khác gì đang tản bộ dạo chơi. Cô ấy vội vội vàng vàng đến tắt báo thức rồi lại vội vội vàng vàng bỏ đi. Nói thật, tôi rất ngưỡng mộ những đặc tính chỉ có ở phi nhân loại bọn họ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi càng ngưỡng mộ sự trấn định của bản thân hơn. Tôi trở mình, đang chuẩn bị tiếp tục ngủ, nhưng chưa nằm được bao lâu thì tiếng đập cửa rầm rầm vang lên. "Tiểu Tín Tiểu Tín, chúng ta ra ngoài chạy bộ nào!" Tôi xốc chăn lên, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, sự ô nhiễm ánh sáng khiến cả thành phố dường như không có ban đêm, kể cả ở căn phòng cũ nát chỉ chờ dỡ bỏ này. Tôi thở dài, ngoan ngoãn xuống giường, rồi ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa cho Mỹ Mỹ. Mỹ Mỹ đứng ở cửa với một bộ quần áo thể thao, tuy chúng có chút cũ nhưng nhìn cũng rất ra dáng. Mỹ Mỹ háo hức hỏi tôi, "Thế nào?". Cô ấy giống như lần nữa có mục tiêu sống nên ánh mắt so với lúc trước càng lấp lánh hơn. "Đẹp lắm, chờ một chút, tôi đi rửa mặt đã." Tôi mở tủ quần áo, định tìm một bộ đồ thể thao như Mỹ Mỹ nhưng lại đau khổ phát hiện ra một sự thật, trong tủ của tôi đa số đều là quần áo ngủ. Chọn tới chọn lui gần nửa ngày, cuối cùng đành lấy một chiếc áo thun rộng thùng thình và chiếc quần thun thể dục thời đại học ra mặc. Sau khi mang thêm một đôi sneaker, tôi cùng Mỹ Mỹ ra ngoài chạy bộ . Tôi không hề tìm đường trước, nhưng Mỹ Mỹ đi rất chính xác, một đường liền chạy thẳng đến nhà hàng Nhật ở đường Thời Đại Thiên. Tôi cùng cô ấy trao đổi một chút, "Mỹ Mỹ... Hay là chúng ta tìm chỗ nào có không khí tốt hơn đi, bên này toàn đường lớn thôi". Sáng sớm người người tranh thủ đi làm, các phương tiện cứ thế chạy vèo vèo bên cạnh tôi và nhả ra từng đám khói bụi xám xịt. "Đường lớn hả?", Mỹ Mỹ vờ như không hiểu, "Không phải người ta trồng rất nhiều cây xanh sao?" ". . . . . ." Tôi thầm oán hận! Đáng lẽ tôi phải sớm biết, khi cô nàng nói muốn giảm béo, kỳ thật chính là nói một đằng làm một nẻo! Suốt quãng đường hai chúng tôi hết chạy rồi nghỉ cũng hơn một tiếng. . . . . . Vai trò chủ yếu của Mỹ Mỹ là chạy, còn tôi thì phụ trách bảo dừng lại nghỉ ngơi. Đúng thế, tôi thừa nhận tôi là một đứa lười vận động nhưng tôi vốn nghĩ Mỹ Mỹ cũng như thế! Nhưng đến tận bây giờ tôi mới phát hiện ra, Mỹ Mỹ chạy rất nhẹ nhàng khoan thai, so với bước đi ì ạch như lết từng bước trước kia khác xa một trời một vực. Tôi nhớ, lúc trước khi vừa đến đây sống tôi có hỏi Mỹ Mỹ, khi lên bờ rồi mỹ nhân ngư đi lại có đau không. Lúc ấy Mỹ Mỹ trả lời rằng cô ấy rất ít khi tiếp xúc với các mỹ nhân ngư khác nên không có hỏi họ, nhưng bản thân cô ấy đi lại sẽ thấy đau. Lúc đau nhiều lúc đau ít, cô ấy chỉ giải thích qua loa, nói là vì lúc trước cắt đuôi chưa được hoàn thiện lắm. Trước kia tôi không hiểu phía sau câu "cắt đuôi chưa được hoàn thiện lắm" kia là cả một câu chuyện cho nên không thể tưởng tượng được nỗi đau ấy. Dù hiện tại tôi đã biết quá khứ của Mỹ Mỹ nhưng vẫn không thể cảm nhận được nỗi đau xác thịt của cô ấy. Song ít ra tôi biết được, nỗi đau của cô ấy cũng đủ khiến lòng tôi quặn đau. Nhưng bây giờ cô ấy lại đi lại nhẹ nhàng nhường này. Cho dù. . . . . . Khi hai chúng tôi tới được đường Thời Đại Thiên cũng đã bảy tám giờ sáng. Trên đường người đi lại như mắc cửi, đa số đều là hình ảnh vội vàng đi làm, song trung tâm thương mại còn chưa mở cửa, nhà hàng Nhật kia cũng chưa buôn bán. Mỹ Mỹ mua cho tôi, người đang ngồi bên vệ đường mệt lử như sắp chết đến nơi, một chai nước suối. Tôi mở chai nước suối, sau khi tu ừng ựng liền mấy ngụm nước mới hổn hển nói, "Mỹ Mỹ, tôi cảm thấy chế độ làm việc và nghỉ ngơi như thế này không thích hợp với tôi chút nào", tôi đặt tay lên ngực trái, "Thật ra tôi cảm thấy mình vốn là ma cà rồng, không cẩn thận phải đầu thai thành con người. Việc phải chạy bộ dọc các con đường buổi sáng với tôi mà nói, có chút. . . . . tàn nhẫn." Mỹ Mỹ nhìn tôi thật lâu, "Vậy từ ngày mai chúng ta đổi thành buổi chiều chạy bộ." Tôi siết chặt bình nước trong tay, trong vô thức thân thể có chút run rẩy. "Vẫn chạy đường này à?" "Vẫn đường này." Tôi cảm thấy ở cuống họng khô khốc. Ngửa đầu uống thêm một ngụm nước lớn, đang muốn cùng Mỹ Mỹ thương lượng lại lần nữa thì đột nhiên, tôi thấy mắt Mỹ Mỹ sáng bừng lên. Tôi nhìn theo hướng cô ấy nhìn thì… Thật kì diệu làm sao! Nơi thành phố Trùng Khánh, với các tuyến đường cao tốc phân bố dày đặc phức tạp như ma trận này, ngay cả xe đạp cũng không được phân làn trên đường chính, cư nhiên lại có người dám đạp xe đạp đi làm. Vị bếp trưởng này quả là dũng cảm. Bất quá tôi không thể không thừa nhận, chiếc xe đạp leo núi của anh ta rất ngầu, dáng người anh ta cũng không tệ, có thể nói đây chính là một nét điểm xuyết đẹp đẽ cho con đường này. Ánh mắt Mỹ Mỹ một mực dõi theo anh ta. Anh ta dường như cũng phát giác được điều đó, nên khi vừa qua khỏi ngã tư phía trước, ánh mắt liền chuyển sang nhìn về phía Mỹ Mỹ. Chính vì thế Mỹ Mỹ lập tức đứng thẳng người dậy, cố gắng hít chặt bụng vào. Đầu xe đạp của anh ta hơi loạng choạng, suýt nữa đã đâm trúng người đi đường bên cạnh. Anh ta nhanh chóng dùng đôi chân dài của mình chóng xuống đất, giữ cho xe đứng vững, vừa vặn lại đậu bên kia đường đối diện Mỹ Mỹ. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt bọn họ đang xuyên qua cả biển người đông đúc, dán chặt vào đối phương. Sau đó vị bếp trưởng kia rút chân lên, một lần nữa đạp xe chạy về hướng bên này. Bàn tay Mỹ Mỹ có chút run rẩy mà khóe miệng cô ấy xem chừng còn run rẩy hơn. Tuy thế cô ấy vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng khi anh ta chạy đến, không hề giảm tốc độ, mang theo một làn gió, khiến tóc mái của Mỹ Mỹ bị thổi phốc lên. . . . . . Cứ thế chạy lướt qua. Cậu ta không nói gì, âm thanh sên xe đạp ở nơi thành thị đông đúc đầy tiếng động cơ cùng tiếng bước chân dồn dập vô cùng nổi bật. Người ấy không dừng lại mà vẫn tiếp tục chạy về phía trước, và thứ duy nhất bị dừng lại dường như là ánh sáng trong mắt Mỹ Mỹ. Nước trong chai nước của tôi chỉ còn một chút. Tôi đưa cho Mỹ Mỹ, đập tan những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô ấy. "Uống chút nước đi." Cô ấy thẫn thờ nhận lấy rồi uống chẳng khác gì một con rô bốt đang nghe lệnh. Tôi cùng Mỹ Mỹ trở về nhà, trên đường về, cô ấy chẳng khác gì cái xác không hồn, không cười, cũng không châm chọc tôi, thậm chí không nói năng gì. Tiễn cô ấy lên phòng, tôi đứng ở cửa hỏi, "Vậy ngày mai cô còn muốn đi chạy bộ không?" Mỹ Mỹ đứng thất thần hồi lâu, cuối cùng gật đầu, "Đi chứ!". Cô ấy ngầng đầu nhìn tôi như muốn nói gì đó, tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy, "Vậy thì ngày mai buổi chiều ba giờ chúng ta sẽ đi." Mỹ Mỹ không nói gì, tôi cảm thấy ánh mắt cô ấy dừng lại trên vai tôi hồi lâu. Cô ấy cúi đầu, "Tiểu Tín, cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé”. Nói xong cô ấy đẩy nhẹ tôi ra rồi vào phòng đóng cửa lại. Tôi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mắt không kiềm được thở dài. Đúng lúc tôi vừa quay đi, chợt nghe thấy "cạch" một tiếng từ chiếc cửa đối diện, kèm theo đó liền có một ông lão đầu bạc phơ lưng còng bước ra. "A. . . . . .", tôi ngẩn người, đây là tôi lần đầu tiên thấy ông ấy, người có thể đi xuyên thời không, Vạn Sự Nan. Nghe nói ông ấy trước đây đều bận “ngập lặn” trong vô số các không gian thời không khác nên không thấy bóng dáng ở chung cư. "Xin chào”, tôi chủ động chào hỏi ông ấy, nhưng dường như ông ấy có chút không vui, biểu tình vô cùng nghiêm túc liếc nhìn tôi một cái. Bị ông ấy trừng mắt nhìn như thế khiến tôi vô cùng khó hiểu. Tôi ……… hình như còn chưa có thời gian làm chuyện gì có lỗi với ông ấy nhỉ? Đúng lúc này, từ trong phòng ông ấy bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lớn, tôi đưa mắt nhìn vào bên trong. Trong phòng tối như mực, cửa sổ đóng rất chặt, một chút ánh sáng cũng không có, bên trong hình như có người đang đi lại nhưng do quá tối nên tôi không thấy được rõ ràng. Trong nháy mắt, Vạn Sự Nan liền lập tức đóng cửa phòng lại. Cửa đóng "Rầm" một tiếng, thể hiện tâm trạng đang cực kỳ khó chịu. Ông ấy hung hăng trừng mắt nhìn tôi, còng lưng đi xuống lầu. Tôi không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Lúc trước. . . . . . tôi chưa từng nghe nói Vạn Sự Nan là một ông già khó sống chung như thế này nha. . . . . Hơn nữa trong phòng của ông ta. . . . . . Tôi có chút tò mò nhưng lại ngại đến gần thám thính, vẫn là về nhà đi, đồng thời thầm tính sẽ hỏi Bồi Bồi hoặc Lý Đỗi Đỗi. Đang lúc tôi chuẩn bị xoay người lên lầu thì đột nhiên lại nghe thấy một tiếng "lạch cạch" vô cùng nhỏ. Bước chân của tôi khẽ khựng lại, tôi hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua cánh cửa phía sau. Vạn Sự Nan vừa hung hăng đóng cửa phòng lại, thế nhưng khi tôi bước đi, cửa phòng liền hé ra một khe hở nhỏ, bên trong đi một mảng tối đen kịt lại im ắng tuyệt đối. Trong nháy mắt, cái đầu hay suy nghĩ nhiều của tôi liền vụt ra một ý nghĩ, trong khe hở này giống như có rất nhiều ánh mắt vô hình đang lén lút quan sát tôi. . . . . . Tôi bất giác lùi về sau một bước, nhưng bị hụt chân. Cơ thể liền theo đà ngồi xuống song ngay tức khắc liền có một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt tôi từ phía sau, như một điểm tựa giữ cho tôi không ngã. Đôi bàn tay lạnh lẽo không độ ấm chỉ thuộc về một người mà tôi đã vô cùng quen thuộc. Tôi quay đầu nhìn hắn. Lý Đỗi Đỗi cúi đầu từ trên cao nhìn xuống, "Cô sao vậy?"