“Từ từ… mấy người nói thật à? Bốn người chúng ta? Mấy người chán sống rồi hả?” Khương Kiến hét lớn. “Vậy 6 người?” Tui nghĩ nghĩ, nói. Thêm Gừ Gừ và Kiều Úc là được 6 người rồi. “Làm ơn đi! Sao em không ngẫm lại xem đó là đâu, chỉ có mấy người chúng ta không phải là đi chịu chết à? Đương nhiên là anh không sợ chết, nhưng chết kiểu ngu si vậy anh không chịu đâu!” Khương Kiến nói. “Chết mà còn phân ra chết ngu hay không ngu nữa à?” Lần đầu tiên bản cương thi nghe cách nói này đó, chết là chết thôi, cuối cùng đều trở thành xương khô hư thối, không liên quan gì đến chỉ số thông minh chứ nhỉ. “Nếu vì khó khăn mà chùn bước thì đó không phải là tác phong của em.” Kiều Yến trầm giọng: “Một trăm người có cách đấu của một trăm người, 6 người thì có cách đấu của 6 người, mặc kệ thế nào, em sẽ không miễn cưỡng mọi người.” “Trời… phục mấy đứa luôn! Anh đây lặn lội đường xa tới đây chẳng lẽ còn sợ đội trưởng như nhóc ép buộc anh à? Nếu đội trưởng muốn lên, đội phó như anh lý nào lại không theo!” “Hai người khác ở đâu?” Dương Nhất Phàm bình tĩnh hỏi. “Gừ Gừ ở trên lầu… Ừm… Kiều Úc ở đây…” Tui âm thầm tìm vị trí của Kiều Úc: “Kiều Úc ở ngoài thành, để em kêu nó…” “Đợi một chút.” Kiều Yến đột nhiên lên tiếng: “Em biết nó ở đâu, để em đi.” Ở đâu? “…” Im lặng một lát, Kiều Yến thấp giọng nói: “Phế tích của căn cứ người sống sót của thành phố Đan Phù.” … Đó là nơi mẹ Kiều và Kiều Yến Kiều Úc từng sống. Tui gật gật đầu. “Nhất Phàm, Khương Kiến, hai người đi theo Hách Hách, không nên ra ngoài.” Kiều Yến dặn dò hai người. “Moá! Sao cậu ta là “Nhất Phàm”, còn anh lại là “Khương Kiến”?!” Khương Kiến kì dị lên tiếng. “Anh không phải Khương Kiến à?” Kiều Yến nhìn anh ta khinh bỉ. “Không phải… Ý anh là.. đội trưởng cũng gọi tên thân mật của anh đi, là thủ hạ đắc lực của em, anh không ngại được gọi là “Tiểu Kiến” đâu…” ““Kiến Nhân” được chưa?” Kiều Yến không chút lưu tình đập nát trái tim thủy tinh của Khương Kiến, sau đó bước ra khỏi phòng. “Hu hu hu… Đội trưởng là người xấu…” Khương Kiến khóc rống lôi kéo Dương Nhất Phàm như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ. “Đội phó, cậu làm tôi thấy tởm quá.” Dương Nhất Phàm run lên. “…” “Gì đây… Hách Hách, em đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh chứ…” “…” Tui và Dương Nhất Phàm đều cạn lời. dien dan Le Quy Don “Sao thế? Ánh mắt ghét bỏ đó của hai người là sao!” Khương Kiến lại gào khóc. “Đúng rồi, đội phó, Hách Hách, bây giờ chúng ta đã rời khỏi Chính Phủ, nhưng chúng ta vẫn kêu kêu đội trưởng và đội phó như vậy, hay là chúng ta đặt lại tên cho đội ngũ đi?” Dương Nhất Phàm lái sang chuyện khác, tránh cho lỗ tai của hai đứa tui bị Khương Kiến tiếp tục độc hại. “Đúng, đặt tên… Đặt tên gì cho hay…”  Khương Kiến tự hỏi. Chỉ số thông minh của đứa nhỏ này… Ngay cả bản cương thi cũng không nhẫn tâm nghĩ sâu xa. “Đội Yến Kiến?” “…Gớm, tại sao trong đó lại có tên đội phó?” Dương Nhất Phàm ghét bỏ nhíu mày. “…” Đồng cảm. “Vậy… Đội Yến Hách?” “…” Sau khí lặp lại hai lần, tui đày cái tên này vào lãnh cung: “Không thuận miệng.” “Muốn tên dễ gọi à? Để anh nghĩ coi…. A, có!” “Nói mau!” Dương Nhất Phàm kỳ vọng. “Lấy tên đội trưởng và em của đội trưởng ghép lại: “Đội Yến Úc!” “Đội Diễm Ngộ…” Dương Nhất Phàm hóa đá. (Editor: hình như là đồng âm) “Đội Diễm Ngộ…” Tui thầm đọc lại. Ừm… dễ gọi dễ nhớ, không tồi. “Thông qua.” “Cái gì? Hách Hách, em nói thật hả?!” Lúc này đến phiên Dương Nhất Phàm mất bình tĩnh. Kháng nghị vô hiệu. Cứ thế, tiểu đội 6 người của bọn tui, đội Yến Úc thành lập. Kiều Yến đi từ sáng, đến chạng vạng còn chưa về. “Chúng ta có nên đi tìm đội trưởng không?” Khương Kiến ngồi trên ghế sofa mài da ngứa. “Đội phó, cậu nghỉ chút đi, cậu đã lặp lại câu này 30 lần trong 1 tiếng đồng hồ rồi.” Dương Nhất Phàm ngẩng mặt khỏi màn chém giết trên máy tính. Tui ngáp một cái. “Hách Hách, em nói gì đi!” Khương Kiến chuyển sang tui. Coi như không có Khương Kiến đáng ghét, tui vừa ngáp vừa rời khỏi sofa, mở cửa phòng nghỉ ra. dien dan Le Quy Don Kiều Yến đang ở ngoài chuẩn bị vào cửa ngẩn người, sau đó bước vào phòng nghỉ. Kiều Úc ở sau lưng nhóc. Trên người cả hai đầy bùn đất, trên mặt còn mấy vết dơ. “Đội trưởng, sao thế này?” Dương Nhất Phàm ngạc nhiên, thoát khỏi thế giới cờ vua, trên màn hình có một chữ “LOSE” to tướng. “… Không có gì” Kiều Yến lau mặt, không muốn nhiều lời. Mặt Kiều Úc không vui không buồn, cũng không nói câu nào. Dương Nhất Phàm thức thời dừng đề tài này lại. Khương Kiến xem ra vẫn còn xíu thông minh, anh ta không hỏi đến cùng. “Trên đường về, tôi đã điều tra Đài Truyền Hình. Tôi tìm thấy một chiếc máy bay trực thăng dân dụng, nhưng chúng ta không ai biết lái.” Kiều Yến ngồi xuống sofa, nói. “Có sách hướng dẫn không?” “Đội phó, cậu tưởng nhìn sách hướng dẫn thì sẽ biết lái máy bay trực thăng à?” Không đợi Kiều Yến mở miệng, Dương Nhất Phàm đã bác bỏ ý kiến của Khương Kiến. … Anh ta tưởng dùng nồi cơm điện sao? “Tôi đề nghị sử dụng xe hơi trước đã, ven đường lại vơ vét nhân tài có thể điều khiển máy bay.” Dương Nhất Phàm nói. “Chỉ có thể như vậy.” Kiều Yến gật đầu đồng ý. “Đúng rồi, đội trưởng, bọn anh đã chọn ra một cái tên đội, em nghe thấy cũng đừng quá vui nhá.” Khương Kiến cười hì hì nói với Kiều Yến. “Tên đội?” “Lấy tên đội trưởng và tên em trai em ghép lại, em đoán xem?” “…” Như nghĩ tới cái gì đó, mặt của Kiều Yến và Kiều Úc đồng thời đen lại. “Không sai! Tổ 6 người vượt thời đại! Đội Diễm Ngộ! Moa hahah A! Đừng đánh anh mà, sao lại đánh anh!” “… Hách Hách còn nhớ dáng vẻ của ba ba như thế nào không?” Kiều Úc dùng giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng hỏi, như hoàn toàn không nhớ lần trước mình là kẻ đóng sầm cửa bỏ nhà đi. Lựa chọn mất trí chứ gì… Ai chả biết. Tui lắc đầu. “Mở mắt ra thì những chuyện trước kia đều không nhớ rõ.” Để hai người không thể đọc hiểu mắt tui, tui dùng ngôn ngữ để nói. “Vậy làm sao tìm? Trực tiếp sang phân bộ Nhật Bản bắt người để hỏi?” Khương Kiến hỏi. “Tên tuổi của cha của kế hoạch X dùng tốt hơn mặt.” Kiều Yến nói. “Trong tay cha của Hách Hách có thể nào sẽ có vắc- xin phòng bệnh độc X không?” Dương Nhất Phàm cũng hỏi. “Việc này có thể, từ bản ghi âm đã nghe, tôi không tin ông ấy sẽ tiêm bệnh độc cho Hách Hách nếu không có vắc- xin phòng bệnh.” “Nếu tìm được vắc- xin phòng bệnh thì tốt rồi, thế giới này sẽ được cứu.” Dương Nhất Phàm chân thành nói. “…” Ảo giác hả? Sao tui thấy Kiều Úc đang dựa vào cửa như đang cười lạnh vậy? “Đúng rồi, không phải Kiều Úc ở thủ đô à? Sao cậu ở đây?” Khương Kiến nhìn về phía Kiều Úc. “Tôi đến tìm anh hai và Hách Hách.” Kiều Yến treo một nụ cười nhạt. “Ra là vậy… Cậu cũng giỏi quá nhỉ, đi một mình? Còn đi xa vậy?” Khương Kiến không dám tin. Kiều Úc mỉm cười, không trả lời. “Khi nào chúng ta xuất phát đây? Anh đề nghị chúng ta đừng đến gần phương Bắc, lúc anh và Khương Kiến rời khỏi thủ đô, cả phương Bắc đã bị giới nghiêm, tất cả đang tìm Hách Hách.” “Đi thẳng về hướng Đông, đến sát vùng duyên hải.” Kiều Yến suy nghĩ rồi quyết định.