Cuộc Sống Tại Triều Thanh
Chương 57 : Trúng tuyển (hạ)
Sắc mặc Ô Lạt Na Lạp thị trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Niên
Thị, nắm chặt chiếc khăn trong tay, mãi sau mới nhàn nhạt dặn dò: “Niên muội muội là chủ tử của Hình ma ma, nếu Niên muội muội đã nói thế thì cứ xem như vậy đi.” Ô Lạt Na Lạp thị cố xoa dịu bầu không khí trong phòng, dù sao Niên thị cũng chả để lại cho nàng chút mặt mũi nào.
Chuyện này chả liên quan gì tới các nàng.
Lý thị bị Niên thị cướp lới cũng chẳng vui, liền suy nghĩ một chút, mở miệng cười nói: “Niên muội muội cùng Vũ muội muội tới thật đúng là vừa khéo, Phúc Tấn đang có chuyện muốn nói đấy. Ơ, thỉnh Phúc Tấn mau giải đáp nghi hoặc của mọi người đi, nếu không bọn muội muội cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra đâu.” Lý thị thành công khiến sắc mặc tất cả mọi người đều thay đổi, lại nhớ tới chuyện khi nãy, mọi ánh mắt đều dời tới trên người Tuệ Châu.
Nghe Lý thị nói, Ô Lạt Na Lạp thị liền hiểu ý khẽ gật đầu, bỏ chuyện
Niên thị sang một bên, con mắt đong đầy ý cười nhìn về phía Tuệ Châu nói: “May mà có Lý muội muội nhắc nhở, đúng là ta có chuyện muốn nói, không nghĩ tới lại bị Niên muội muội ngắt lời. Chắc hẳn mọi người đầu biết hằng năm hoàng thất Đại Thanh chúng ta đều đi tới bãi săn Mộc Lan.
Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã hạ ý chỉ tuyên Gia nhà chúng ta bồi giá đi theo. Lần này không giống như trước kia, khởi hành từ mùng một tháng năm thì tới tận cuối tháng mười hoặc đầu tháng mười một mới hồi kinh.
Vậy là ta cùng Lý muội muội bèn quyết định để Nữu Hỗ Lộc muội muội đi theo Gia thị hầu.”
Ô Lạt Na Lạp thị vừa dứt lời, nháy mắt trong phòng đều im lặng không một tiếng động, Tuệ Châu cũng bị tin tức này làm cho kinh ngạc, tâm trạng lên xuống thất thường. Mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Ô Lạt Na Lạp thị và Lý thị, thêm cả ánh mắt ghen ghét của những người khác nữa. Nhất thời, Tuệ Châu không biết phải phản ứng thế nào, thầm nghĩ với phân vị này của nàng sao có thể đi theo hầu giá.
Quả nhiên Tuệ Châu vừa mới nghĩ thế, đã thấy Niên thị khẽ hé đôi môi đỏ mộng chậm rãi nói: “Phúc Tấn, thiếp đến cũng là vì chuyện này. Cho Nữu
Hỗ Lộc muội muội đi cũng được, nhưng mà lấy thân phận Cách Cách đi theo hầu giá không thích hợp đâu. Thế nhưng trước đó, chính miệng Gia đã nói nếu lần này muốn tuần du tái ngoại thì sẽ để thiếp theo hầu.”
Lý thị thầm óan hận Dận Chân đã hứa hẹn với nàng ta, nhớ tới mấy năm gần đây, mỗi tháng hầu như Dận Chân đều ở lại chỗ Niên thị. Nghĩ tới đây Lý thị lại càng hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ chờ Niên Thị vừa nói xong đã bật người kinh hô: “Ô, sao ta chưa nghe Gia nói qua vậy. Đúng ra phải để cho Niên muội muội đi theo, nhưng muội có thể vác cái thân xác này đi sao, lần này đi tái ngoại là ở tới mấy tháng đấy. Ôi, kỳ thật ta và
Phúc Tấn nghĩ cho muội nên mới an bài như thế. Hơn nữa hằng năm, ở bãi săn Mộc Lan mấy Thân vương cũng dẫn theo Cách Cách đi cùng mà, Niên muội muội lo xa rồi.”
Niên thị hung ác nhìn về phía Lý thị, vốn là nàng đi theo hầu hạ, không ngờ lại để cho người ta hạ dược khiến nàng đột nhiên bệnh nằm liệt giường, nhưng không thể tra ra nguyên nhân nên đành phải khó chịu nhận thua thiệt trong lòng. Niên thị nghĩ tới đây mới nhận ra người gây chuyện là Lý thị, liền cười lạnh nói: “nếu như Gia để tỷ tỷ đi muội muội sẽ không có ý kiến. Nhưng Gia hết lần này tới lần khác lại gọi muội muội đi, muội muội không muốn làm trái lòng Gia, nên mới cố ý tới đây nói rõ với Phúc Tấn.” Lý thị nghe xong đang muốn phản bác, lại bị ánh mắt của Ô Lạt Na Lạp thị ngăn lại nên đành nuốt khẩu khí xuống.
Ánh mắt Ô Lạt Na Lạp thị phức tạp liếc nhìn Niên thị và Vũ thị, sau mới chuyển mắt sang mọi người nói: “Tốt, ta biết Niên muội muội là quan tâm tới Gia, không muốn làm trái ý. Nhưng ta không thể không nói vài lời, hôm qua ta đã đề nghị với Gia lần đi bãi săn Mộc Lan này còn có Nữu Hỗ
Lộc muội muội đi theo thị hầu, Gia đã gật đầu đồng ý.” Nói xong quét mắt qua khuôn mặt nhất thời trắng bệch của Niên thị mới nghiêm túc nói: “Lý muội muội vì chiếu cố Hoằng Quân nên không thể phân thân nổi, mà lần này Niên muội muội lại bị bệnh nên Gia cố ý dặn ta phải chăm sóc muội thật chu đáo, để muội ở lại phủ tĩnh dưỡng cho thật tốt. Còn ta thấy Nữu Hỗ Lộc muội muội là người biết lễ phép lại hiểu quy củ, hơn nữa lại là người nhỏ tuổi nhất phủ nên ta để cho nàng ta theo hầu Gia. Được rồi, bây giờ cái gì cần nói ta đã nói hết, sau này ta không muốn lại nghe thêm mấy lời như thế này nữa.” Ô Lạt Na Lạp thị vừa dứt lời ánh mắt sáng quắt nhìn khắp mọi người trong phòng một lượt, thấy ai cũng đều im lặng nghe theo, mới hài lòng nâng chung trà lên khẽ hớp mấy ngụm.
Đám đàn bà con gái trong phòng đều là người tinh mắt, thấy thế, biết việc này đã được quyết định không thể rút lại nữa, lại thấy tính tình
Tuệ Châu vốn không thích tranh giành nên cũng vứt tâm tư đi, ý cười đều hiện lên trên mặt, khen ngợi Ô Lạt Na Lạp thị biết an bài thỏa đáng, lại tiếp tục nói cười vui vẻ như trước. Không một ai nhắc lại chuyện ban nãy, còn Niên thị thì lấy lý do thân thể không khỏe đã rời đi trước.
Ngay cả Vũ thị bữa nay cùng ở lại trò chuyện cùng mọi người.
Nhất thời khắp phòng hiện lên bầu không khí vui vẻ, mãi đến nửa canh giờ sau mọi người mới từ từ rời đi.
Trở về phòng, hai người Tuệ Châu và Tố Tâm mới hiểu rõ ngụ ý, chuyện phát sinh ban nãy đều làm họ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nhất là Tuệ Châu, từ sau ngày hôm ấy khi Dận Chân nói với nàng câu đó, nàng càng cư xử cẩn thận hơn. Đối với bên ngoài lại càng cẩn thận dè dặt không dám làm gì để người khác chú ý tới, ngoại trừ mỗi ngày tới thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị, thì nàng đều ở trong viện. Nàng rõ ràng hành sự ít như vậy cớ sao Ô Lạt
Na Lạp thị và Lý thị vẫn chú ý tới nàng. Nghĩ tới lòng dạ khó đoán lúc
ấy của mọi người, đôi mắt hàm oán của Vũ thị, lại còn phải đối mặt với
Dận Chân hơn nửa năm trời, tất cả mọi thứ đều làm Tuệ Châu đau đầu, nghĩ tới đã thấy phiền.
Tố Tâm giờ mới hồi tỉnh mừng đến phát khóc, không hề chú ý tới Tuệ Châu đang đứng ngồi không yên nói: “Chủ tử đã hết khổ rồi, có thể đi theo Gia thị hầu đó là một vinh dự lớn biết chứng nào. Năm, sáu tháng lận đấy, chủ tử chỉ cần thừa dịp lúc này có tin tức, thì hồi phủ sẽ trở thành
Trắc Phúc Tấn.” Tuệ Châu bị lời nói của Tố Tâm cắt đứt suy nghĩ, thấy Tố Tâm như vậy cũng không đành lòng ngắt lời nàng ta, dựa theo suy nghĩ của Tố Tâm nói: “Cẩn thận một chút mới tốt, đây chính là cô hội hiếm có khó tìm, nhưng chuyện này cũng đẩy chúng ta lên đầu sóng ngọn gió, hiện giờ trong phủ không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đâu. Cách mùng một tháng mười còn tới mười ngày, trong mười ngày này đều có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, giờ đừng vui mừng quá sớm.” Lời nói của Tuệ Châu giống như một chậu nước đá dội lên người Tố Tâm khiến nàng lạnh tới thấu tim.
Tố Tâm nghĩ tới tình hình trong phủ, ngẫm nghĩ một lát liền cau mày nói: “Chủ tử nói rất đúng, là nô tỳ không nhìn rõ được tình hình. Trong mười ngày sau, nô tỳ nhất định sẽ thận trọng, cẩn thận quản thúc bọn Nguyệt
Hà. Nhưng nô tỳ đã đi theo chủ từ vào phủ mấy năm qua, chính mắt nhìn thấy chủ tử làm việc luôn thận trong dè dặt, lần này lại thuận lợi như vậy, coi như nô tỳ không phụ lời căn dặn của cụ bà.” Nói xong Tố Tâm liền nhắm chặt hai mắt lại, chấp tay trước ngực, lầm rầm nói: “Cầu xin
Bồ Tá phù hộ độ trì để lần này chủ tử theo hầu có thể mang thai một tiểu a ca, lên làm Trắc Phúc Tấn.”
Tuệ Châu thấy một giọt nước mắt trượt xuống gò má của Tố Tâm, cũng có chút bùi ngùi xúc động. Mong rằng mọi chuyện sẽ giống như lời khẩn cầu của Tố Tâm có thể khiến nàng mang thai, dù trai hay gái thì cũng đều là chuyện đáng mừng. Nhưng ngay sau đó Tuệ Châu lại buồn cười lắc đầu, cứ thuận theo tự nhiên đi thôi, làm người phải biết thỏa mãn với những gì mình đang có, mọi thứ không phài cứ cưỡng cầu là được.
Những ngày sau đó, Tuệ Châu vẫn hoàn toàn giống như trước đây, không vì có cơ hội đi theo Dận Chân hầu hạ mà huênh hoang đắc ý. Mỗi ngày đều như thường lệ tới thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị, còn đối với ba vị Cách Cách vào phủ sớm hơn nàng thì nàng vẫn như cũ gọi họ một tiếng “Tỷ Tỷ”, nhất là mỗi khi gặp Lý thị thì nàng càng hành đại lễ vấn an.
Trái lại lần này Tuệ Châu lại làm tâm tư nhiều người dần an ổn lại. Mọi người thấy nàng ngoại trừ mỗi ngày tới thỉnh an đều ở lỳ trong viện không bước chân ra khỏi cửa, đám hạ nhân hầu hạ nàng cũng vì thế mà không dương dương tự đắc đi khắp nơi khoe khoang, dần dần mọi người đều chấp nhận chuyện lần này Tuệ Châu được đi theo hầu hạ Dận Chân, thà để nàng đi còn hơn để người đàn bà khác đi theo. Vậy là mọi người mỗi lần gặp Tuệ Châu đều khôi phục thái độ như xưa, không còn ngoài miệng thì tử tế sau lưng thì âm thầm ngáng chân nữa, lúc này mọi tin đồn trong phủ cũng dần dần tiêu tán.
Dù trên mặt Tuệ Châu cố tỏ ra thản nhiên nhưng trong lòng nàng lại không thể bình tĩnh đến vậy. Chờ cho mọi thứ trở lại như xưa thì Tuệ Châu mới thật sự yên tâm. Bỏ qua những chuyện lo lắng, nàng bắt đầu cùng Tố Tâm nghiêm túc chuẩn bị cho chuyến đi lần này. Trong khoảng thời gian đó, nàng thật sự rất bận rộn. Nhưng lần này được đi theo hầu hạ Dận Chân nàng rất vui vẻ, bởi vì việc này khiến nàng có cảm giác hưng phấn giống như sắp đi du lịch ở kiếp trước vậy.
Cứ như thế, ngày khởi hành chỉ còn cách vài ngày nữa thôi, Tuệ Châu thật sự nóng lòng chờ đến ngày mùng một tháng năm.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
105 chương
59 chương
15 chương
22 chương
167 chương
75 chương
8 chương