Edit: Thiên Âm Rời khỏi phố Cảnh Thái, Triệu Tín Lương như cũ tuy bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi vui sướng, một tay nắm chặt tiền một tay nắm tay Triệu Tương Nghi bước đi, cảm giác thoải mái vô cùng, vui vì việc làm ăn trở nên tốt đẹp, vui vì nhận được hai mươi lượng bạc cũng có. “Tương Nghi, con có muốn ăn gì không, cha mua cho con.” Một lúc sau, Triệu Tín Lương mới ngừng bước lại, yêu thương nhìn con gái mình, đặc biệt cao hứng đề nghị. “Giấy Tuyên Thành mà ca ca dùng hình như gần hết rồi.” Triệu Tương Nghi ngẩng mặt lên nói, Triệu Tín Lương nghe con gái mà tâm thật đau, chỉ ngồi xổm xuống yêu thương vuốt tóc Triệu Tương Nghi nói: “Tương Nghi a, kỳ thực con không cần bày ra bộ dáng như vậy, cha chỉ hy vọng Tương Nghi của cha mỗi ngày có thể ở trong lòng cha mà khóc nháo làm nũng, con thích cái gì đều có thể nói với cha, nhà chúng ta hiện tại đã kiếm được rất nhiều tiền rồi.” “Ừ...” Để có thể để cho phụ thân yên tâm chính, Triệu Tương Nghi không thể làm gì khác hơn là ngẹo đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó cười, “Vậy chúng ta đi mua bánh ngọt và bánh hạnh nhân đi.” Hai món này đều hơi đắt, hơn nữa nhà nàng bình thường đều không ăn món điểm tâm, mà ca ca và bà nội lại rất thích mùi vị của hai món bánh này. “Được rồi, chúng ta đi mua bánh thôi.” Triệu Tín Lương cao hứng bế Triệu Tương Nghi lên, cha con hai người chậm rãi đến một con phố khác. Vì lên trấn trên nên Triệu Tín Lương chỉ đem theo hai xâu tiền trong người, còn việc mua đồ thì cũng chưa đến mức phải dùng đến hai mươi lượng bạc. Hai cha con đi dạo trên phố một lúc, mua bánh ngọt và bánh hạnh nhân, cũng mua cho Triệu Hoằng Lâm một xấp giấy Tuyên Thành, là cái loại giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, vừa sờ vào có cảm giác mềm, khẳng định khi nhìn thấy loại giấy này Triệu Hoằng Lâm sẽ yêu thích không buông tay, sau đó sẽ xé đôi vài tờ để viết cho xem, nhắc mới nhớ mùa hè đã sắp đến, cũng phải làm cho thêm cho mọi người trong nhà vài bộ hạ sam [ y phục mùa hè], nhất là hai đứa nhỏ, đã lớn rất nhanh rồi, bộ hạ sam năm ngoái đang mặc trên người cũng ngắn lên. Sau khi mua đồ xong hết, hai cha con mới từ từ đi về chỗ hẹn, đợi người trong thôn tập hợp lại. Không nghĩ đến, tiểu nương tử nhà Triệu Thanh Thủy sau khi trở về chỗ hẹn, lại nói mới vừa gặp mấy người họ hàng và đã đáp ứng họ là cho đi nhờ xe bò ne6nxe bò không thể chở thêm hai cha con Triệu tương Nghi nổi, ý tứ là muốn hai con hãy tự nghĩ cách quay về thôn đi. Triệu Tương Nghi mắt lạnh nhìn bộ dáng của tiểu nương tử nhà Triệu Thanh Thủy, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, cha con nàng không phải là đang bị khi dễ sao, nhìn bộ dạng của mấy người họ, mặc dù đang ngồi trên xe bò nhưng rõ ràng vẫn còn đủ chỗ cho hai cha con nàng mà. Triệu Tín Lương nghe bọn họ nói vậy cũng cảm thấy họ cố ý, vì vậy trên mặt cũng có chút xấu hổ. Chỉ thấy vợ của triệu Thanh Thủy bắt đầu cười nói: “Ai da, không phải nhà huynh dạo này buôn bán có chút tiền sao, không phải chỉ cần lấy ra một ít cũng đủ thuê một chiếc xe ngựa rồi ư? Xe bò nhà ta nhỏ lại thô sơ, hẳn không thể vào mắt huynh được rồi.” “Cha chúng ta đi, đừng để ý đến họ nữa.” Triệu Tương Nghi hung ác trừng mắt nàng ta, sau đó kéo vạt áo cha mình. “Ôi, nhìn này, cái bộ dáng này không giống như người không kiếm được tiền, mọi người nhìn xem nha đầu này đi, lời nói thật là hung hãn à…” Vợ của Triệu thanh Thủy vẫn tiếp tục châm chọc hai cha con, cuối cùng còn lại gần thân thích nhà mình nhỏ giọng nói một câu, “Nhìn cái bộ dạng hung hăn này, lớn lên sẽ không ai thèm lấy đâu.” “Ta nói.” Triệu Tín Lương bỗng nhiên rất là bình tĩnh mở miệng nói, Triệu Tương Nghi cảm giác được bàn tay đang giận run của cha nắm chặt tay mình mặc dù cha đang nói chuyện, “Cô có thể nói ta thế nào cũng được, thế nhưng ngàn vạn lần không nên mở miệng mắng con gái ta. Ta còn chưa có chết, con gái ta như thế nào thì người làm cha như ta sẽ dạy dỗ, không cần cô lắm lời đâu.” “Ôi chao, huynh.” Vợ của Triệu thanh Thủy đương nhiên rất tức giận, nhưng lại không biết phải cãi lại như thế nào. Triệu Tín Lương thấy thế, không khỏi nhếch môi cười lạnh nói: “Còn nữa, nhà ta là quang minh chính đại kiếm tiền, hơn nữa còn dựa vào hai bàn tay trắng cực khổ kiếm được, cho nên các người đừng có lấy chuyện này ra mà dặm mắm thêm muối nói xấu nhà ta.” Lời vừa nói ra, Triệu thanh Thủy liền ngăn vợ mình đang định nói tiếp, có lẽ là cảm thấy được Triệu Tín Lương sau này sẽ làm ăn phát đạt không chừng liền cười làm lành nói: “Đại ca, vợ đệ nói bậy, huynh ngàn vạn lần đừng để trong lòng nha, còn nữa việc hôm nay đệ xin lỗi, trên xe cũng không còn chỗ trống, đành phải để huynh và con gái ủy khuất tìm cách về thôn rồi.” “Ta biết.” Triệu Tín Lương lạnh lùng phun ra hai chữ, rồi dắt Triệu tương Nghi rời đi. Lúc xoay người rời đi, triệu Tương Nghi cảm thấy cha thật uy phong lẫm liệt à, nàng sùng bái cha quá đi. Ai nói dân quê cổ hủ, không hiểu chuyện lại không biết đạo lý chứ? Theo nàng thấy, cha nàng không chỉ đẹp trai đến ngây người mà bộ dáng còn rất đoan chính, tính cách lại rất tốt, người gặp người thích, lại còn cần cù cố gắng bảo vệ người nhà. Cho nên ca ca nàng khẳng định là di truyền những ưu điểm này của cha, chả trách ca ca ngày thường hay bày ra bộ dáng ổn trọng, nguyên lai là do đây. Đàng sau, đám người chờ cha con Triệu Tín Lương đi xa, Triệu thanh Thủy liền đẩy vai vợ một cái: “Đều là do bà đưa ra chủ ý này, cứng rắn kéo mấy người thân thích nhà mình đến đây, bà nói xem tất cả mọi người đều cùng một thôn, đã ồn ào lên thế lỡ đâu sau này nhà họ thật sự phát đạt thì sao có thể quan tâm đến nhà chúng ta được.” Nào ngờ vợ của Triệu thanh thủy lại không hiểu lí lẽ hùng hồn nói: “Thì sao nào, tôi chính là không th1ich cái bộ dáng đắc ý của nhà họ đấy, không phải là kiếm tiền bằng cách dơ bẩn sao, nhà chúng ta cũng không kém a, chí ít nhà của chúng ta có bò, nhà bọn họ có sao?” (Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nông thôn nhàn rỗi -Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^) Bên này, hai cha con nàng chậm chạp quay lại phố Cảnh Thái, lúc này đã là giữa trưa, chợ phiên đối diện phố Cảnh Thái cũng không có tan chợ, vẫn giống như ban sáng có rất nhiều người bán rong đang rao hàng, khách nhân lui tới cũng rất nhiều. “Cha, sao chúng ta quay lại đây nữa?” Triệu Tương Nghi ngửa đầu hỏi Triệu Tín Lương. Triệu Tín Lương cười, ngồi xuống nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Triệu Tương Nghi: “Tương Nghi, con nói xem nhà chúng ta có cần mua bò không? Sau này việc đi về trên trấn sẽ dễ dàng hơn, lại tiết kiệm thời gian xuống ruộng cuốc đất, ông nội cũng không pah3i cực khổ nữa.” Triệu Tương Nghi sửng sốt một chút, chỉ trong một khắc nhìn thấy bộ dáng cười khoe hàm răng của cha, nàng lại nghĩ đến cha giống như một vị đấng cứu thế không gì là không làm được…Chả trách người ta thường nói con gái kiếp trước chính là tiểu tình nhân của cha, giờ phút này, Triệu Tương Nghi quả thực rất sùng bái cha mình mà hôn nhẹ lên má cha một cái. Chờ tinh thần phục hồi lại, Triệu Tương Nghi cũng cười theo, cười đến rất vui vẻ, rất tùy ý, cũng vỗ tay đồng ý nói: “Hảo, mua con bò tốt, chúng ta đi mua bò.” Thời đại này bò rất là đắt, giá tiền cũng dao động từ hai nghìn đến bốn nghìn văn, nếu là nhà nàng trước đây, đối với việc mua bò là trăm triệu lần không dám nghĩ đến. Có thể nói, gia đình nào ở thời đại này có xe bò ở trong nhà chính là chứng minh nhà đó có điều kiện sống rất tốt, là một việc rất vinh quang và cũng là thể diện. Đương nhiên, nếu như có thể nuôi được ngựa, lại có xe ngựa, thì càng có thể diện hơn, gia đình như vậy đều bị mọi người gọi là nhà giàu. Trước kia Triệu Tương Nghi có nghe Phương thị đề cập qua, bởi vì trong nhà nghèo, cho nên không có tiền để mua bò. Hiện tại tuy nói kiếm được tiền, nhưng mọi người vẫn còn giữ quan niệm này, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp, nên vẫn chưa mua bò. Ngày hôm nay cũng là bị người cùng thôn kích thích, cho nên Triệu Tín Lương mới chợt hiểu ra, trong nhà vừa lúc có thể mua được một con bò mang về. Hai cha con nàng đi tới chợ phiên, ở đây mỗi ngày đều có người dắt bò ra bán, hai cha con nàng liền đi đến chỗ mà mấy người hàng rong đang bán bò. Nơi này có vài nhà cũng đang bán bò, cho nên Triệu Tín Lương dựa vào kinh nghiệm của mình mà nhìn bò của nhà trước mắt này, mấy con bò này thoạt nhìn đều cường tráng đầy lực. Một tên tiểu tử bán bò vừa thấy hai cha con nàng đang nhìn bò, lập tức cười xán lạn, mắt cong lên như trăng khuyết, Triệu Tương Nghi thấy thái độ của tiểu tử này như vậy liền hài lòng, trong lòng cũng vui vẻ, cũng cam tâm tình nguyên buôn bán với người như vậy. “Đại ca, huynh tùy tiện xem con bò nhà ta đi, ta bảo đảm sẽ đưa cho huynh một cái giá thật rẻ, ngay cả khi huynh không mua thì chúng ta cứ xem như là bán chút hòa khí.”Tiểu tử này tuy còn trẻ nhưng rất biết cách ăn nói, Triệu Tín Lương cũng cười theo, bắt đầu quan sát thật cẩn thận con bò trước mắt này. Ở đây có năm con bò, trong đó có hai con bò nhỏ, hai con bò lớn, còn một con mặc dù nhìn rất có tinh thần nhưng Triệu Tín Lương tỉ mỉ quan sát một hồi, phát hiện ra nó là một con bò già hơn năm tuổi rồi. Mấy con bò như thế này phân nửa là làm thịt để ăn vì nuôi chúng cũng không có tác dụng gì. “con này đi.” Triệu Tín Lương chỉ vào một con bò khỏe mạnh, cười nói, “Tiểu tử, bán thế nào a?” “Ai da, đại ca thật có mắt nhìn,con bò này rất khỏe, giá cả lại không có rẻ đâu, chẳng qua ta nhìn huynh là người sảng khoái, cho nên liền tính rẻ cho huynh một chút.” Tiểu tử kia thấy Triệu Tín Lương thật muốn mua bò, tâm tình rất là tốt, khoa tay múa chân nói, “Vốn muốn bán bốn xâu và một trăm văn nhưng ta coi như chỉ lấy huynh bốn xâu tiền thôi.” Triệu Tín Lương trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng nói: “Như vậy đi, ta trả cho ngươi năm xâu và thêm năm trăm văn —— “ “Ôi đại ca, huynh hồ đồ sao?” Tiểu tử này không muốn chiếm tiện nghi, trái lại còn nhắc nhở Triệu Tín Lương. Triệu Tương Nghi xì một tiếng nở nụ cười, lại ngẩng mặt lên nhìn cha mình, nàng tin tưởng trong lòng cha còn có tính toán khác. Quả nhiên, chỉ thấy Triệu Tín Lương phất tay một cái cười nói: “Ngươi trước nghe ta nói hết đã.” Sau đó lại khen tiểu tử kia một câu, “Ngươi là người rất tốt, không phải là kẻ thích chiếm tiện nghi, lại thành thật.” Tiểu tử kia cười hì hì, sau đó nghe Triệu Tín Lương nói. “Là như thế này, ta trả cho ngươi năm xâu thêm năm trăm văn tiền, là muốn ngươi bán con bò kia cho ta đồng thời giúp ta mua một chiếc xe bò tốt, để ta và con gái có thể chạy về thôn.” “Đại ca, cái này…” Tiểu tử nhất thời khó xử, theo lý thuyết, con bò này được bán rất là tiện nghi cho hắn, nhưng Triệu Tín Lương lại nhìn trúngcon bò này mà hắn mua với giá gốc là một xâu bảy trăm văn,nếu dựa theo lời Triệu tín Lương thì hắn đã phải lỗ ba trăm văn tiền vì phải chuẩn bị một chiếc xe bò cùng mấy bộ công vụ khác nữa. “Đại ca ca, huynh nên nghĩ lại, cha ta có thể mua một hơi hết hai con bò đang chờ bán của huynh, mà nếu huynh không bán thì giá tiền sau này lại hạ xuống rất nhiều, cha ta mua nhiều như vậy chẳng qua chỉ làm huynh lỗ ba trăm văn, nhưng nếu huynh không bán, thì con số thua thiệt sẽ không phải là con số này nha.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu mở to đôi mắt đen giải thích. Lãi ít, tiêu thụ mạnh, khái niệm này hắn chắc cũng biết, Triệu Tương Nghi ở trong lòng cười hì hì. ^^ Thiên Âm:Ôi mẹ ơi, Q ơi mi giỏi quá thì làm giúp ta đi Sửa lại một chút 1 xâu =1000 văn * Tính theo giá mua 1 con bò = 1700 văn => 2 con = 3400 văn * Tính giá bán 1 con bò = 4000 văn => chênh lệch giữa mua và bán là 2300 văn TTL mua 2 con = 5500 văn => 5500 – 3400 = 2100 văn tiền 2300 – 2100 = 200 văn tiền lỗ ( ấy số tiền chênh lệch giữa mua và bán trừ đi số tiền lời sẽ nhận) mà mua đồ lặt vặt cho TTL hết 100 văn đi => lỗ 300 văn tiền, vậy còn 2000 văn tiền Vậy thay vì bỏ ra 8000 văn mua 2 con bò thì TTL chỉ cần bỏ ra 5500 văn mua 2 con bò và thêm xe ngựa là xong Quá gian thương và tính cái này quá mệt, ta thề từ nay về sau sẽ không tính mấy cái tiền bạc kiểu cổ đại này nữa.