Edit: Bánh Bao Nâu. Hôm đó mười tám tháng giêng, cả nhà đều dậy thật sớm, nghênh đón Triệu Nguyệt Cầm cùng chú rể. Phương thị đem điểm tâm nấu thật ngon, sau khi cả nhà dùng qua điểm tâm, nhưng vẫn không thấy hai người Trương Sâm cùng Triệu Nguyệt Cầm, Triệu lão đầu vừa định tự mình ra cửa xem một chút, nhưng xa xa đã nhìn thấy hai người bọn họ đang đi tới hướng này, nhất thời vui mừng nhướng mày, xa xa nhìn về hướng hai người la lên: “Nguyệt Cầm, con rể! Đi đường tốt chứ?” Người một nhà nghe thấy thanh âm Triệu lão đầu, trong lòng biết hai người tới rồi, liền cùng nhau ra cửa tiếp đón. Đợi hai người đến gần, Triệu Tương Nghi mới thấy rõ, hôm nay Triệu Nguyệt Cầm mặc một thân áo khoác màu tím nhạt hơi cũ cùng một cái váy màu xanh nhạt, đây là trang phục lúc nàng ở nhà mẹ đẻ, vả lại không phải bộ đồ mới, trên búi tóc đơn sơ, không có đeo trang sức trâm hoàn gì cả, trang phục mặc lần này, thật khiến cho cả nhà đều kinh ngạc. Phương thị thấy Trương Sâm cũng ở đây nên không nói gì khác, chỉ cười híp mắt kéo tay Triệu Nguyệt Cầm vào nhà, mới vừa đi mấy bước lại phát hiện bàn tay con gái run rẩy, lòng bàn tay lạnh cóng. Một điềm báo không tốt dâng lên trong đáy lòng Phương thị. Thật ra không chỉ có Phương thị, đám người Lý thị, Triệu Tương Nghi trong lòng cũng khẽ phát giác, Triệu Nguyệt Cầm gả đi mấy ngày nay, tựa hồ trôi qua cũng không quá tốt, vả lại bị đối đãi như thế nào nàng sẽ cùng mọi người nói ra. Triệu lão đầu thô kệch, nhưng lại thích người đọc sách như Trương Sâm, chính là cười ha hả cầm lễ hồi môn, nghênh đón người vào. Lý thị vội vàng đi phòng bếp giúp đỡ Phương thị làm cơm trưa, Triệu Nguyệt Cầm cũng bị kéo đến phòng bếp Phương thị cứng rắn hỏi nàng một hai câu, nhưng thấy Triệu Nguyệt Cầm lập tức khóc không thành tiếng, khóc thút tha thút thít. Thấy thế, Phương thị biết khuê nữ của mình sợ sệt, nhất thời ưu tư cứ ập đến không ngăn lại được, khuyên nàng một chút, rồi bảo nàng đi khuê phòng nghỉ ngơi. Cơm trưa chia bàn ra ăn, các nam nhân cùng Trương Sâm ở trong phòng ăn nâng cốc nói cười, các nữ nhân thì cùng nhau ở phía trong trong phòng ăn, bày một cái bàn nhỏ để dùng cơm, cũng mang theo mấy hài tử. Dương thị cùng Triệu lão tam vẫn như cũ sống ở Tây phòng tách ra ăn, không được cho phép cùng mọi người ăn cơm ở đây. Lúc ăn cơm, Triệu Nguyệt Cầm muốn nói lại thôi, Phương thị chỉ lấy sắc mặt ý bảo nàng cơm nước xong rồi hãy nói, kết quả là, bữa cơm trôi qua trong tâm sự nặng nề. Sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Sâm bị đám người Triệu lão đầu, Triệu Tín Lương gọi đi nói chuyện phiếm, đám người Phương thị Lý thị thì lôi kéo Triệu Nguyệt Cầm đi khuê phòng của nàng tra hỏi, vào phòng, Phương thị nói câu đầu tiên: “Nguyệt Cầm, mẹ chồng con khi dễ con phải không?” Triệu Nguyệt Cầm nghe vậy, nhất thời vừa khóc, vừa không dám khóc thành tiếng, chỉ dùng răng cắn thật chặt môi dưới. Lý thị thấy thế không khỏi dùng tay áo lau nước mắt nơi khóe mắt, vừa an ủi vừa thông hiểu, Phương thị tức giận lôi kéo tay Triệu Nguyệt Cầm dò hỏi: “Ngô thị thường xuyên khi dễ con hả? Con hảo hảo nói cho mẹ nghe coi!” Triệu Tương Nghi cũng ở trong phòng, ban đầu Lý thị tính cho nàng rời đi, nào có thể đoán được nói gì nàng cũng không chịu đi, chỉ ngồi ở trên ghế đung đưa hai cái chân ngắn. Triệu Nguyệt Cầm thấy Triệu Tương Nghi, không khỏi càng thêm đau buồn, trực tiếp ôm lấy nàng, hôn một cái, lại ngồi xuống trên gường. Triệu Tương Nghi có thể rõ ràng cảm giác được thân thể tiểu cô cô khẽ phát run, hơn nữa, tân hôn mấy ngày, trên mặt nàng vốn nên có ngọt ngào tốt đẹp thỏa mãn, nay không thấy chút nào, ngược lại đều là ưu sầu cùng thê lương! “Ai dám khi dễ tiểu cô cô, ta lấy giàn ná đi bắn bọn đó.” Triệu Tương Nghi sờ sờ bàn tay to của Triệu Nguyệt Cầm. Phương thị lại bị chọc cười, dứt khoát dùng ngón tay điểm cái trán của Triệu Tương Nghi: “Đúng là theo tiểu tử Hoằng Nhân kia học được hoa chiêu, nữ nhi nhà người khác cũng không hứng thú chơi đồ chơi này nha” Triệu Tương Nghi hướng Phương thị le lưỡi, lại nghe Triệu Nguyệt Cầm bắt đầu chậm rãi nói ra chân tướng: “Mẹ a......Mẹ chồng con, chân thật là không thể sống chung hòa hợp được.” Phương thị vừa nghe, chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó vừa thở dài vừa mở mắt ra: “Ta không dự đoán được, bà ta làm sao có thể khó dễ con? Con rể cũng không giúp con nói chuyện sao?” Triệu Nguyệt Cầm vừa nghe Phương thị nói Trương Sâm, lại càng hối hận, nước mắt cũng rơi xuống: “Đừng nhắc tới hắn, hắn mỗi ngày mở miệng một tiếng là ‘ hiếu thuận ’, cũng không vì con mà chống đẩy mẹ chồng nửa câu, nào có thể vì con nói lên một vài lời hữu ích?” “Nhưng hắn ban đầu cũng cực lực phản đối mẹ chồng con thoái hôn sao, còn thề không phải con thì không cưới. Ban đầu mẹ chính là nhìn trúng điểm này của chú rể mới đồng ý đáp ứng hôn sự này.” Lý thị nghe xong, đối với Trương Sâm thất vọng vô cùng, chẳng bao giờ nghĩ tới tiểu tử này vừa không biết yêu thương thương người vừa đần độn như thế.” Triệu Nguyệt Cầm liên tục vô lực lắc đầu: “Con cũng vậy không biết ban đầu hắn lấy ở đâu ra dũng khí nữa...... Nhưng là mấy ngày nay, đối mặt với mẹ chồng tìm mọi cách hà khắc con, hắn chẳng bao giờ thay con cầu tình, cuối cùng còn nói với con, muốn con nhịn cho giỏi một chút, còn nói mẹ chồng tâm không xấu, vân vân.” “Tìm cơ hội ngưng hắn.” Triệu Tương Nghi đong đưa tay Triệu Nguyệt Cầm, lớn tiếng mà tức giận nói. “Tiểu tử, con thì hiểu cái gì?” Lý thị khẽ đẩy đẩy Triệu Tương Nghi cười nói: “Đều nói ‘thà phá mười ngôi chùa, cũng không hủy một cuốc hôn nhân’, con phản đối, cô cô con mới lập gia đình mấy ngày, con liền cổ vũ nàng ly hôn. Hơn nữa con biết cái gì là ngưng sao? Cho tới bây giờ cũng chỉ có trượng phu hưu thê, nào có thê ngưng trượng phu?” Triệu Tương Nghi dĩ nhiên biết việc này, chẳng qua là nhìn tiểu cô cô khó chịu như vậy, trong lòng nàng cũng gấp gáp theo, hận không thể ngay bây giờ chạy tới trước mặt Trương Sâm đánh cho một cái tát, lại từ nhà bọn họ đem tiểu cô cô mang về. Triệu Nguyệt Cầm từ từ nói ra, Triệu Tương Nghi cũng dần dần hiểu rõ, cuộc sống của Triệu Nguyệt Cầm đúng là quá khó khăn! Vốn dĩ cho là Ngô thị khó khăn một chút, nhưng Trương Sâm cũng là người có tiền đồ, ai ngờ, so sánh với tưởng tượng ban đầu đối với Ngô thị, còn muốn khó khăn hơn, quả thật chính là cực phẩm! Trương Sâm lại càng không trông cậy được gì, chỉ là một con mọt sách, căn bản không có đem tâm tư che chở Triệu Nguyệt Cầm. Nghe Triệu Nguyệt Cầm nói, ngày đầu tiên tân hôn, vợ kính trà cho mẹ chồng, có lẽ Ngô thị vì chuyện lúc trước tin đồn Triệu gia có năm mươi lượng bạc, cho nên nổi cáu trên người Triệu Nguyệt Cầm, không những không cho bao tiền lì xì, vân vân còn cố ý đem trà hắt lên người Triệu Nguyệt Cầm, làm bị bỏng nàng mà còn chỉ trích nàng kính trà không tốt, còn nói nàng là sao chổi, nói vừa vào cửa đã hắt trà, không phải điềm tốt. Mà những thứ đồ cưới của Triệu Nguyệt Cầm mang đến, toàn bộ bị Ngô thị tịch thu, một đồng cũng không để lại cho Triệu Nguyệt Cầm, đồ cưới vốn là phần tâm ý của nhà mẹ đẻ cho nữ nhi, phải xác định coi nàng dâu có nguyện ý hay không lấy ra cho nhà chồng sử dụng, Ngô thị lại làm ngược lại, hỏi cũng không hỏi một tiếng toàn bộ lấy đi. Về sau những việc nhà giặt quần áo, nấu cơm, chẻ củi, tất cả đều rơi xuống trên người Triệu Nguyệt Cầm, hai cô em chồng lười biếng, xoi mói vô cùng, mọi lúc đều khi dễ Triệu Nguyệt Cầm. Tính tình Triệu Nguyệt Cầm vốn nhát gan, ở nhà lại ít có thói quen làm việc nặng, nay lập gia đình, liền gặp nhiều chuyện phiền phức, vụn vặt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, nàng nào có thể ứng phó được? Ban đầu vài lần nàng còn khóc nói cho Trương Sâm nghe, nhưng mỗi lần Trương Sâm đều không để ý nàng, chỉ nói muốn nàng nhịn một chút, cũng nói hắn muốn đọc sách mong nàng đừng quấy rầy, Triệu Nguyệt Cầm liền không bao giờ nói những việc này cho Trương Sâm nghe nữa, mỗi lần ủy khuất đều trốn khóc một mình, lúc nào cũng nhớ lại hoàn cảnh lúc còn ở nhà mẹ đẻ, lòng liền thất vọng, chán nản, đau xót. Ban đầu Phương thị sợ Ngô thị hà khắc, không may quần áo mới cho Triệu Nguyệt Cầm, liền vội vàng làm riêng hai bộ quần áo mới trong đồ cưới cho Triệu Nguyệt Cầm, để lại mặt nàng có đồ mới mà mặc. Không nghĩ tới lần này Triệu Nguyệt Cầm vẫn mặc quần áo cũ khi ở nhà mẹ đẻ, bị Phương thị cẩn thận hỏi, mọi người mới hiểu được, thì ra hai bộ quần áo mới cũng bị Ngô thị lấy cho hai đứa con của bà ta mặc, cũng nhắc nhở Triệu Nguyệt Cầm về nhà mẹ đẻ không được nói lung tung. Phương thị nghe xong giận đến cả người phát rung, trên đời này lại có loại người như thế sao! Lý thị cẩn thận so sánh, thấy mặt mày bộ dáng Triệu Nguyệt Cầm vẫn giống như trước khi lấy chồng, tránh Triệu Tương Nghi trên giường, ở bên tai Triệu Nguyệt Cầm nhẹ nhàng hỏi một câu: “Em đừng nghi ngờ, chị chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, mấy ngày qua, em có cùng cô gia viên phòng chưa?” Triệu Nguyệt Cầm bị hỏi trúng chỗ đau, trong khoảng thời gian ngắn vừa xấu hổ trong lòng lại chua xót, nghẹn đỏ mặt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chảy nước mắt lắc đầu. Lý thị thấy thế, lập tức mở miệng nói: “Bây giờ còn chưa rồi, nào có người như vậy!” Phương thị nhìn khuê nữ cùng vẻ mặt ngạc nhiên của Lý thị, cũng đại khái đoán được là có ý gì, lập tức cầm tay Triệu Nguyệt Cầm tinh tế hỏi: “Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ con rể không thích con sao?” Triệu Nguyệt Cầm mặt càng đỏ hơn, rồi chuyển sang trắng bệch,, ấp úng, cuối cùng nói rõ nguyên nhân. Không phải Trương Sâm không thích nàng, mà là Trương Sâm vô cùng cổ hủ đần độn, căn bản không hiểu chuyện giường chiếu, đêm tân hôn, cả đêm đều xem sách, Triệu Nguyệt Cầm cố gắng chịu đựng chờ hắn cùng ngủ, cuối cùng nhịn không được, chảy nước mắt vượt qua đêm tân hôn. “Đó chính là nguyên nhân.” Phương thị ngẫm nghĩ, sau đó ý bảo Lý thị đem Triệu Tương Nghi đi ra ngoài, đợi Triệu Tương Nghi bất đắc dĩ bị Lý thị ôm ra phòng sau, Phương thị mới nói tiếp với Triệu Nguyệt Cầm: “Hai vợ chồng chỉ có viên phòng, có con thừa tự rồi, mới có thể toàn tâm toàn ý với nhau, từ đó một lòng giúp đỡ lẫn nhau.” Nói xong, cũng cho Lý thị đi ra ngoài, phía sau cánh cửa đóng kín tinh tế dạy Triệu Nguyệt Cầm một chút chuyện phòng the, cũng dặn dò riêng, muốn Triệu Nguyệt Cầm ở trước mặt Trương Sâm chủ động một chút, còn khuyên nàng không nên sợ, khích lệ nàng nói, hai vợ chồng chỉ có viên phòng mới gọi vợ chồng. Hơn nữa, chỉ có sau này Triệu Nguyệt Cầm có hài tử của Trương gia, mới có thể được Ngô thị tiếp nhận, trở thành người Trương gia chân chính. Triệu Nguyệt Cầm tựa như hạ quyết tâm, vì cuộc sống về sau có thể sống tốt hơn một chút, cũng bất chấp mọi thứ. Ngoài ra, Phương thị lén lút lấy ra hai xâu tiền vội đưa Triệu Nguyệt Cầm phòng thân, nói đây là tiền cùng với lễ vật hôm tiệc cưới đổi ra tiền mặt, Triệu Nguyệt Cầm đầy không chịu nhận, Phương thị vẫn là cứng rắn kín đáo đưa cho nàng, cũng dặn dò nàng sau đi qua nhà chồng bên kia mọi chuyện phải cẩn thận chút, còn tiền phòng thân nên cẩn thận dùng, ngàn vạn lần đừng để Ngô thị phát hiện. Cuối cùng còn khuyên nàng phải đem tính tình của mình luyện tập cho kiên cường lên, Ngô thị kia nếu thật làm quá mức, trả lời lại vài câu hoặc đánh trả cũng có thể! Dựa theo tập tục, Triệu Nguyệt Cầm ở nhà mẹ đẻ một đêm, ngủ trong khuê phòng của mình, vẫn ngủ cùng Triệu Tương Nghi, cả buổi tối, Triệu Nguyệt Cầm cũng không có ngủ, chỉ luôn ôm Triệu Tương Nghi nói chuyện, yên lặng rơi nước mắt. Đám người Phương thị nghe Triệu Nguyệt Cầm khóc lóc kể lể, cũng rất là hối hận đem nữ nhi đến Trương gia, đã gả đi rồi, muốn trở lại, chẳng phải làm cho người ta chê cười Triệu Nguyệt Cầm hay sao? Sau này, nàng làm sao gả ra ngoài được nữa? Còn nữa, nữ nhi đã gả thì như bát nước đổ đi, người nhà mẹ đẻ trừ tìm người nói chút chuyện riêng, ngoài ra không làm được gì khác, hôm nay Triệu Nguyệt Cầm đã là người của Trương gia, muốn dạy dỗ cũng là người của Trương gia dạy dỗ, nhà mẹ đẻ xen vào nhiều việc, làm như vậy, ngược lại làm cho Ngô thị nổi cáu trên người Triệu Nguyệt Cầm nhiều hơn, lúc này, thật ra khiến cho Triệu Nguyệt Cầm sống khó khăn hơn. Đêm đó, Phương thị cũng trắng đêm chưa ngủ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, không thể làm gì khác hơn là quyết định ngày mai nói chuyện với con rể, hi vọng ngày sau có thể chiếu cố khuê nữ của mình. Nếu để cho mấy anh vợ đưa Triệu Nguyệt Cầm trở về nhắc nhở Trương gia, cảnh tỉnh cho bọn họ rằng nhà mẹ đẻ Triệu Nguyệt Cầm vẫn còn đó nha. Lúc đầu làm như vậy, có lẽ bọn người Ngô thị cũng không dám quá đáng như vậy rồi.