Edit: P ka ka Beta1: J Chương 44: Chúng ta ăn, mặc kệ bọn họ Ngày hôm sau, Triệu gia dần khôi phục lại sự yên bình, thiếu đi hai người Dương thị và Triệu lão tam ngày ngày đều gây xích mích thị phi, cuộc sống thật sự quá nhàn nhã à. Không đến mấy ngày, Trương quả phụ đúng là bị đuổi ra khỏi Triệu gia thôn, lúc đi, bộ dáng chán nản chật vật vô cùng, cũng vì tin tức này mà khiến cho bao nhiêu người phải ngạc nhiên. Hôm ấy, Trương quả phụ sau khi thu dọn hành lý xong liền rời đi, lại bị nương tử của Triệu Ải Tử chỉ vào mặt mắng một trận, còn cầm gậy gộc đánh cho vài cái lên người! Nguyên nhân hẳn là trước kia Trương quả phụ cùng Triệu Ải Tử có tư tình, hai người thường xuyên qua lại, cùng nhau thân mật cũng không ít, cho nên bị nương tử của Triệu Ải Tử phát hiện! Cũng bởi vậy mà Triệu Ải Tử tặng cho Trương quả phụ không ít đồ tốt, thậm chí còn đem cửa hàng nhỏ nhà mình đời đến gần nhà Trương quả phụ, nương tử của Triệu Ải Tử cũng nhanh tức điên! Trước một ngày rời đi, Trương quả phụ có đến tìm Triệu Ải Tử, hi vọng ở trước mặt Triệu Ải Tử cầu xin giúp đỡ, tốt xấu gì cũng cho chút lộ phí đi đường để cho nàng ta có thể thuận lợi đến nhà họ hàng khác, Triệu Ải Tử cũng không phải al2 người tốt gì, thấy Trương quả phụ hôm nay tinh thần sa sút, nhân lúc này cháy nhà hôi của, bắt Trương quả phụ bồi hắn một lần nữa ( abcxz) …. Trong lòng trương quả phụ biết mình từ chối không được, cũng không tâm cao khí ngạo như trước, chỉ ẩn nhẫn bồi Triệu Ải Tử một trận. Không lường trước được, hai người đang trong tình trạng triền miên chi tế, vừa vặn bị nương tử của Triệu Ải Tử bắt được! Lúc này mới mới có kịch hay là nương tử Triệu Ải Tử đả cẩu cản nhân [1]. Mấy thôn phụ thích khua môi múa mép nói chuyện náo nhiệt, nhất thời tiêu điểm của cuộc nói chuyện này chính là nhà của Triệu Ải Tử, nên mọi người cũng chậm rãi quên mất chuyện tình của nhà Triệu Tương Nghi cùng với tam phòng nhà họ đã phân ra ở riêng. Sau khi biết được những chuyện bẩn thỉu này, Phương thị không thể không cùng Lý thị nói chuyện phiếm: “Con thấy không, cái ả Trương quả phụ kia không phải là người tốt gì, nhìn cái bộ dạng ngày ngày câu tam đáp tứ [2] của ả, ai da, mẹ thật sự không muốn nhìn thấy!” Lúc này trời cũng đã rạng sáng, Phương thị và Lý thị có ý định nấu cháo cho người trong nhà ăn vào ngày mồng tám tháng chạp. Hôm nay chính là ngày mồng tám tháng chạp, bọn họ tuy là nông dân, cuộc sống cũng rất khó khăn, nhưng ngày mồng tám tháng chạp vừa đến, cũng muốn trải qua cuộc sống thư thái, quyết không thể bạc đãi chính mình vào những ngày cuối năm. Lý thị một bên lắng nghe lời mẹ chồng nói, một bên mỉm cười sớm một chút đem hạt sen chuẩn bị xong, đậu đỏ, gạo trắng những thứ này đều nhất nhất chuẩn bị thật sạch sẽ, chờ một chút nữa dùng để nấu cháo. Phương thị hài lòng nhìn dáng dấp và tư thái của con dâu, gật đầu: “Cũng chỉ có con là tốt, nhiều tức phụ như vậy cũng chỉ có mình con là hiểu chuyện, lại chịu khó!” (J: con dâu tốt nhất) “Mẹ, mẹ mỗi nhày đều khen con như thế, là muốn khen con cho hư sao.” Được Phương thị khen, Lý thị thập phần hưởng thụ, thấy bà ngẩng đầu lên cười, liền thuận tay nhét một hạt đậu phộng vào trong miệng bà. Phương thị dùng miệng tiếp nhận, nhai nhai, nuốt vào rồi lắc đầu một cái: “Không có à, mẹ đang nghĩ xem nên bồi thường cho con như thế nào đây, sự kiện mê dược lần trước đã làm cho con chịu nhiều ủy khuất rồi.” Phương thị đặt cái kìm nhóm lửa xuống, đứng lên mở cái nắp nồi, nước trong nồi cũng đã sôi trào, bay ra một dải nhiệt khí, làm cho mặt Phương thị ấm áp, “Nước sôi rồi, có thể bỏ gạo vào, hôm nay phải cho bọn nhỏ ăn được một bữa ngon, để cho mọi người ăn một bữa cơm ngon, không cần phải ăn lương thực phụ nữa!” Nói xong, Phương thị xoay đầu lại nhìn con dâu cười cười: “Mẹ không ngại nói thật với con, sự kiện lần trước kia, cha cùng mẹ đều không có hoài nghi con, chỉ là không tìm được chứng cứ để giúp con tố cáo người nọ thôi!” Dứt lời, còn dùng miệng bĩu bĩu nói tam phòng, chính là chỉ Dương thị. Lý thị là người không thích chỉ trích ai hết, cũng không hùa theo Phương thị nói xấu Dương thị, chỉ gật đầu coi như hiểu nói: “Mẹ, những điều này con đều biết. Uhm, mấy thứ này con đã rửa sạch rồi, chỉ chờ bỏ vào trong nồi để nấu thôi, trời cũng dần sáng rồi, con đi qua xem bọn nhỏ tỉnh chưa đã.” “Được rồi, được rồi, con tiện đường bảo Nguyệt Cầm đem cháo mồng tám tháng chạp cho hai người bên tây phòng đi!” Phương thị vừa nói, vừa bỏ gạo trắng vào trong nồi, đây là gạo mà lần trước Bùi gia đưa tới. “Vậy một hồi con sẽ cùng đi với muội ấy.” Nói đến hai người mặt dày mặt dạn như Dương thị và Triệu lão tam, Triệu Nguyệt Cầm lại nhát gan làm sao có thể ứng phó cho nổi được, Lý thị liền đề nghị để mình theo cùng. Phương thị lại lắc đầu: “Để cho con bé tự đi một mình đi, con bé lúc này cũng phải luyện chút can đảm, nếu như không thể ứng phó được con đàn bà kia, thì sau này con bé làm sao có chỗ đứng ở nhà Trương đồ tể được.” Lý thị nghĩ cũng cảm thấy có lý, liền không nói cái gì nữa, xoay người rời khỏi trù phòng. Bên này, Triệu Tương Nghi ở trong ở chăn đã sớm ngửi được hương thơm của cháo từ trong trù phòng bay ra, lòng tràn đầy vui vẻ cười cười, sau đó lại rụt vào trong chăn một cái, nghĩ một hồi đã thấy tốt lên rất nhiều. Trải qua mấy ngày điều dưỡng, thân thể Triệu Tương Nghi cũng không còn lo ngại gì nữa, chỉ là nhóm người Phương thị quá khẩn trương thôi, thường ngày lại không cho làm việc nàng làm gì hết, tuy khiến cho nàng cảm động nhưng nàng vẫn cảm thấy không an tâm. Chuyện của Trương quả phụ và Dương thị, Triệu Tương Nghi đều biết rõ ràng, hơn nữa cũng thấy được kết quả bây giờ mà bọn họ phải nhận, trong lòng cũng không thấy khó chịu hoặc đáng tiếc gì. Hơn nữa, một nhà tam phòng bây giờ ra ở riêng cũng tốt, ít ra là sau này đại phòng và các phòng khác có ăn cái gì và vân vân, cũng không cần phải ăn nhanh để tránh người tam phòng giành ăn … mọi người cũng không cần phải rầu rỉ về cái vấn đề cuộc sống sau này sẽ như thế nào, vì cuộc sống bây giờ mà Triệu Tương Nghi nàng và mọi người đang trải qua thập phần nhàn rỗi cùng an ổn không ít. Thời điểm cháo mồng tám tháng chạp đã nấu xong, Phương thị bảo Triệu Nguyệt Cầm đem hai chén cháo nhỏ đến tây phòng đưa cho hai người Dương thị, nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Cầm lại tái nhợt không dễ nhìn tí nào. Phương thị thấy thế, cũng không giống như trước đau lòng hoặc là an ủi, khẩu khí giống như ngày thường dặn dò Triệu Nguyệt Cầm một câu, xem trọng mấy đứa trẻ vân vân. Nghĩ thầm, nhi nữ của bà là do bà bảo hộ nó quá, nên bây giờ nó mới mạnh mẽ ỷ lại vào bà, ngược lại năng lực quản gia cũng rất yếu. Mà trong tây phòng, Triệu lão tam gấp đến độ giơ chân lên, chỉ vào người trong trù phòng đang bận rộn, cả giận nói: “Bà nhìn đi, mau nhìn đi, cha mẹ hai người nhẫn tâm như vậy đó! Tôi còn tưởng là hai người họ nới giỡn, sao có thể nói không muốn nhận đứa con trai này! Bây giờ tốt rồi, cháo mồng tám tháng chạp nấu xong cũng chỉ gọi hai đứa nhỏ đi qua đó ăn thôi, thấy chúng ta cũng không gọi một tiếng!” Từ sau ngày hôm đó, tình cảm của Dương thị đối với Triệu lão tam dần phai nhạt, chỉ lạnh lùng nói: “Biết làm sao được, không ăn được đồ tốt, tôi cũng đâu có thể chết được!” Sau khi nói xong, bụng lại đúng lúc kêu lên vài tiếng, Dương thị cúi đầu cảm thấy thật là hối hận quá đi, vừa nghĩ đến việc phải tiếp tục ăn cháo nguội, đồ ăn nguội, đáy lòng cũng mất hi vọng. “Bà còn không biết xấu hổ mà nói nữa à! Đều là do bà gây họa hết, sau khi cha mẹ trở về tôi cũng chưa bao giờ thấy cả hai đối với tôi lại sinh ra ác tâm đến vậy! Triệu lão tam thấy Dương thị không để ý đến mình, trong lòng càng tức giận hơn. “Ông ở trước mặt tôi la lối cái gì, có dũng khí thì đi tìm cha mẹ nói đi! Nếu ông còn có khí phách thì đứng trước mặt đại ca mà ngang ngược kìa!” Dương thị trừng mắt nhìn Triệu lão tam, nghĩ đến sau này còn phải chung sống lâu dài với gã, cũng không thể gây gổ được, khẩu khí cũng dần hạ xuống: “Bây giờ chúng ta phải ở đây, có náo loạn lên cũng chẳng dùng được, càng làm như vậy thì chúng ta càng bất lợi! Điều bây giờ phải làm, ngoại trừ nhẫn ra cũng chẳng thể làm gì khác!” “Nhẫn nhẫn nhẫn! Nhẫn đến chết đói rồi thì được cái rắm gì!” Triệu lão tam tức giận, đặt mông ngồi ở trên cái ghế dài, cuối cùng lại ầm ầm ĩ ĩ đứng lên, đi đi lại lại trong phòng! Dương thị liếc gã một cái: “Nếu tôi nói thật không thể trông cậy nổi vào cái đức hạnh này của ông! Ông thì biết cái gì, ông nghĩ rằng tôi nguyện ý làm như vậy à, tôi không phải là vì bốn cái miệng ăn trong nhà này sao?” Thấy Triệu lão tam để im lặng, Dương thị tiếp tục phân tích: “Hiện tại, chúng tađã phạm vào sai lầm….” “Ngừng một chút! Cái gì mà chúng ta, chỉ có một mình bà thôi!” Triệu lão tam bật lập tức ngắt lời Dương thị. “Phải! Vậy tôi cũng không nói nữa! Bây giờ cũng không nấu cơm! Ông ở đây mà chết đói đi là vừa!” Dương thị chán nản, nghĩ đến Triệu lão tam là một kẻ vô dụng không biết là gì hết lại là kẻ bạc tình. Triệu lão tam cãi nhau với Dương thị một trận xong, cuối cùng cũng muốn nghe ý kiến của Dương thị, bất đắc dĩ phải tiếp cận Dương thị mà dụ dỗ nàng ta: “Được rồi, được rồi, bà muốn nói gì thì nói đi, giấu diếm làm gì, bà không xem ta là chồng bà à!” Dương thị nghe xong, lúc này mới cảm thấy trong lòng tốt hơn rất nhiều, trầm mặc một lúc liền chậm rãi nói: “Cha mẹ, đại ca, mấy người bọn họ khẳng định là hận chúng ta muốn chết, nhưng chúng ta không thể mạnh mẽ đi theo chân bọn họ được, như vậy sẽ không có điểm nào lợi đối với chúng ta!” Lại dừng một lúc, “Đầu xuân năm sau không phải mới ra ở riêng sao? Chúng ta phải nhẫn, nhẫn cho đến khi ra ở riêng mới thôi, hầu bao mới có thể đĩnh trực lâu *!” (J: câu này không hiểu nhá) “Vì sao?” “Ông ngốc thế! Bây giờ chúng ta im hơi lặng tiếng, không đi theo bọn họ so đo cái gì hết, mỗi ngày biểu hiện lấy lòng một chút, cha mẹ sẽ đau lòng cho cốt nhục của mình, khi đó liền miễn cưỡng thương xót cho chúng ta, rồi tha thứ cho chúng ta! Đợi đến lúc ở riêng rồi, tuyệt đối sẽ phân đồ đạc ra làm ba phần bằng nhau, ai cũng không bị thiệt! Nếu bây giờ chúng ta tiếp tục giống trước mà gây ồn ào, lúc đó cha mẹ sẽ phiền muộn, sẽ không cho chúng ta cái gì cả, rồi đem hết tất cả phân cho đại phòng, nhị phòng thì làm sao đây? Chúng ta ăn không khí để sống à!” Trong phòng ăn nhà lớn, hôm nay là ngày lễ lớn nên người trong đại phòng và nhị phòng đều tụ tập lại một chỗ để ăn cháo mồng tám tháng chạp, cũng không giống trước đây bưng về phòng của mình ăn. Lúc trời rạng sáng, Phương thị mang theo con dâu và con gái đi múc vài chén cháo mồng tám tháng chạp, chia ra để lên những vị trí khác nhau trên bàn ăn, một phần thì dùng để tế bái thần linh, mong các vị thần có thể phù hộ cả nhà bọn họ bình an thuận lợi, cũng mong mùa thu hoạch sau sẽ đem nhiều tiền về cho nhà bọn họ. Còn dư lại một chén cháo mồng 8 tháng chạp, ngoại trừ mấy chén cháo của những người có mặt ở đây, còn lại đều bị Phương thị bỏ vào trong cái nồi, để ở ngoài phòng chờ đông lại, chờ mấy ngày sau muốn ăn nữa thì chỉ cần rã đông mà thôi. Triệu Tương Nghi cười hì hì nhìn bà nội, thẩm thẩm và cô cô đang bận rộn, nghĩ thầm mùa đông ở cổ đại khí trời cực kỳ giá rét, lại có thể dùng làm tủ lạnh ở hiện đại để bảo quản thức ăn. “Mau ăn đi, một hồi sẽ nguội đấy.” Triệu lão gia tử nhìn mấy đứa nhỏ cười híp mắt nói, “Bắt đầu hôm nay trở đi, trong nhà sẽ ăn đồ tốt đó, các con hãy chuẩn bị sẵn cái bụng nhỏ đi nha!” Dứt lời, người lớn cùng con nít đồng thời cười ha ha, mấy ngày gần đây thì hôm nay là ngày đầu tiên mà cả gia đình có thể thả lỏng được. Đúng lúc này, Triệu Tương Liên nhỏ giọng nói: “Bà nội, cha con nói, muốn con nói cho mọi người biết là cha con và mẹ mỗi ngày đều ăn không đủ no, xin mọi người hãy niệm tình mà tha thứ cho bọn họ ạ…” “Xem đi, hai người bọn nó lại đem chủ ý đánh lên người tụi nhỏ.” Phương thị nguyên bản còn mỉm cười, gương mặt của nhất thời trầm xuống. Triệu lão nhị cũng khuyên nhủ: “Chúng ta ăn, mặc kệ bọn họ, một lúc nữa còn phải quét dọn nhà cửa, sẽ rất mệt đấy!” Lý thị nghe xong, chỉ ở dưới bàn kéo áo Triệu lão nhị. “Lão nhị nói đúng!” Triệu Tín Lương lạnh lùng nói, “Quản bọn họ sống hay chết, đó là đáng đời bọn họ! Chúng ta ăn đồ của chúng ta, phải ăn ngon mới có sức lực để làm việc!” ==== [1] Đả cẩu cản nhân: đánh chó đuổi người. [2] Câu tam đáp tứ: mời mọc ba, trả lời bốn = mấy em đứng đường ( ta không có ý nói xấu gì đâu à, ai cũng có số thôi)