Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 222
EDIT: JULIA
Ban đêm, Triệu Tương Nghi và Nhâm thị cùng nhau nằm trên giừơng lớn.
Nhâm thị yêu thương vuốt tóc Triệu Tương Nghi, dịu dàng nói; “Sao đột nhiên muốn ngủ với nương vậy?” Như vậy, Triệu Tín Lương sẽ chơi đùa với Triệu Hoằng Kỳ bên kia.
Triệu Tương Nghi trở mình, đối diện Nhâm thị, ngọt ngào cười: “Đã lâu không ngủ cùng nương, nhớ lắm.”
“Miệng dẻo quẹo hà, nương thật vui.” Nhâm thị vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng.
Triệu Tương Nghi dựa vào lòng Nhâm thị, ngửi thấy hơi thở ngọt ngào trên người Nhâm thị, lòng dần an ổn. Ban ngày, trải qua chuyện kinh tâm động phách như thế đã trở thành bóng ma trong lòng, tích tụ trong lòng nàng.
Nhiều năm trước, Trương quả phụ cho mình ăn trúng mê dược. Sau chuyện đó, lần thứ hai phát sinh chuyện đáng sợ này, nếu không phải bởi vì hai chuyện này, Triệu Tương Nghi rất khó lĩnh ngộ được, tâm tư của người thời đại này, thật quá hiểm ác đáng sợ.
Đồng thời lúc phát sinh, so với người ở hiện đại càng thêm cực đoan đáng sợ.
Kiếp này nàng chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, cũng không cầu đại phú đại quý, giống như hiện tại nàng đã hài lòng rồi. Chẳng bao giờ nghĩ đến sẽ bước chân vào cuộc chiến trạch môn, nhưng bất tri bất giác, nàng lại hãm sâu vào.
Triệu Tương Nghi nghĩ tới những thứ này, cả người nhịn không được rùng mình một cái.
Nhâm thị phát hiện, không khỏi lo lắng hỏi: “Buổi sáng đi chơi nên bị cảm lạnh ư? Có cần gọi Văn Châu lấy một cái chăn nữa không?”
“Không cần, con không sao.” Triệu Tương Nghi lắc đầu, dừng một chút, lấy hết dũng khí nhìn Nhâm thị nói, ” Nương, con có lời muốn nói với nương.”
“Ừ, làm sao vậy.” Nhâm thị nhìn Triệu Tương Nghi mở hai mắt đen láy nhìn mình, trong lòng dâng lên yêu thương.
Triệu Tương Nghi vươn hai tay, chủ động bá lên cổ Nhâm thị, nh1ich lại gần hơn, thở nhẹ, khiến Nhâm thị ngứa cổ.
“Nương... Tương Nghi có người trong lòng.” Triệu Tương Nghi lúc này cảm giác mình đặc biệt hạnh phúc, có một gia đình viên mãn, thân nhân thương yêu, khi muốn tâm sự có thể giống như bây giờ nói cho Nhâm thị nghe.
Nhâm thị đặt tay lên hai tay đang căng thẳng của Triệu Tương Nghi, cúi đầu nhìn đứa con bé bỏng trong lòng, kích động hỏi: “Hả? Là ai?”
Chẳng trách không đồng ý với việc hôn nhân đã an bài, chọn tới chọn lui, hoá ra có người trong lòng.
Lúc này, Nhâm thị hiếu kỳ muốn biết đối phương là ai.
“Nương có biết đó.” Gương mặt Triệu Tương Nghi ửng đỏ, tim đập nhanh, đối diện với Nhâm thị, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khó tránh ngượng ngùng.
Nhâm thị không đoán, không nói gì nhìn Triệu Tương Nghi, chờ nàng nói ra.
Triệu Tương Nghi nuốt nước miếng, hai tay hơi căng lên, nàng không chắc ấn tượng của Bùi Tử Quân trong mắt Nhâm thị có tốt không, nhưng sự thật là vậy, vẫn phải nói:
“Là Bùi Tử Quân.”
“Lại là thằng bé?” Nhâm thị kinh ngạc, sau một hồi suy nghĩ rồi nói, “Quả nhiên là thằng bé…”
” Nương đã sớm đoán ra?” Lúc này đổi lại là Triệu Tương Nghi kinh ngạc
Nhâm thị nhìn Triệu Tương Nghi chằm chằm, nở nụ cười duyên dáng nói: “Tương Nghi đã lớn rồi, còn có người trong lòng nữa chứ.”
“Trước đó nương không đoán ra chuyện của hai đứa, chỉ là sau này con cứ liên tục từ chối sắp xếp của nương, nên nương đoán, con đã sớm có người trong lòng. Ban đầu đoán là Bùi Tử Quân, nhưng không dám khẳng định, luôn cảm thấy hai đứa có lẽ là do quen từ nhỏ nên thân với nhau thôi, nếu nói với con, vạn nhất điều không phải, thì xấu hổ mất.” Nhâm thị giải thích một lần.
Triệu Tương Nghi chỉ cười: “Thật ra, trước kia con cũng nghĩ vậy, chỉ xem Bùi Tử Quân là bạn chơi thuở nhỏ, cũng không có tâm tư gì hết.” Thật ra mà nói, bọn họ luôn xem Bùi Tử Quân là tiểu hài tử mà đối đãi.
“Thế nhưng sau khi huynh ấy từ kinh thành trở về, cảm giác thật không giống.” Triệu Tương Nghi híp mắt, “Vài năm không gặp, trong lúc nhất thời con thấy huynh ấy đã trưởng thành, thay đổi rất nhiều không giống như trước. Hơn nữa, Cảm giác của con cũng thay đổi theo… Có vài ngày con sống trong sự khó hiểu, mãi đến bây giờ, con mới hiểu được, hoá ra mình thích huynh ấy.”
Nếu nói, từ trước ở trong mắt nàng, Bùi Tử Quân là một đứa trẻ. Nhưng vài năm sau, hắn từ kinh thành trở về, lập tức lắc mình trở thành một nam nhân.
“Thằng bé có biết tình cảm của con không?” Nhâm thị xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Triệu Tương Nghi
Triệu Tương Nghi khẽ gật đầu: “Chúng con đã thẳng thắn nói với nhau, huynh ấy…Tỏ tình với con trước.”
“Nương rất vui,khi con đem chuyện này nói cho nương biết.” Nhâm thị cao hứng nói, sau lại phân tích thêm, “Đứa nhỏ Tử Quân này, không tệ lắm, mọi người trong nhà cũng đã đánh giá… Thông minh, có năng lực, từ nhỏ đã gánh vác việc nhà, hơn nữa tính tình còn phóng khoáng hơn Hoằng Lâm nhà mình. Gia cảnh rất tốt, phụ mẫu cũng là người thông tình đạt lý, nhất là Bùi phu nhân, cũng không kênh kiệu, nói chuyện rất hợp lý.”
Nói đến đây, Nhâm thị đột nhiên nhìn Triệu Tương Nghi trêu ghẹo: “Nói như vậy, con lại rất may mắn, gặp được một mẹ chồng tốt, đây mới là điều quan trọng, chúng ta nói về việc lập gia đình, chủ yếu vẫn phải xem cha mẹ chồng, cha mẹ chồng còn quan trọng hơn phu quân nhiều, phu quân bình thường tốt cũng không đủ, cha mẹ chồng cũng tốt mới được.”
“Nương, nương nói giỡn gì vậy, bát tự còn chưa xem…Nương n1oi av65y giống như chuyện đã thành rồi ấy.” Triệu Tương Nghi khẽ đẩy Nhâm thị.
Nhâm thị lại nghiêm túc nói: “Sao có thể đùa giỡn được, đây chính là chuyện chung thân đại sự của con mà, con vừa ý thằng bé, mà thằng bé cũng vừa ý con, vậy thì phải nhanh tay mới được, lẽ nào con cũng muốn rơi vào kết cuộc giống ca ca con và Uyển Dao ư?”
Nhắc đến chuyện Triệu Hoằng Lâm, Nhâm thị không khỏi thở dài, ngoài mặt nói: “Ai, vừa nhắc tới chuyện Hoằng Lâm, lòng nương liền khó chịu, qua năm nữa Hoằng Lâm đã hai mươi rồi, rất nhiều người bằng tuổi nó đã làm cha, nhưng nó đối với chuyện chung thân đại sự của mình không chút quan tâm. Bà nội con vì việc này mà khóc đến mấy lần, bà đã lớn tuổi, còn tự mình chạy đến miếu thỉnh Bồ Tát, rất cực khôp3, không phải là mong đem chuyện hôn nhân của Hoằng Lâm thành sao?”
“Ca ca tính tình quật cường” Triệu Tương Nghi mím môi.
Nhâm thị gật đầu: “Nếu không phải nương khuyên nhủ, bà nội con đã cãi nhau với Hoằng Lâm, bà thích Uyển Dao, khi biết Uyển Dao bị Hoằng Lâm ép đi, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa đổ bệnh.”
“Trong chuyện này, ít nhiều cũng là con sai.” Triệu Tương Nghi rũ mi.
“Mà thôi, trước nói về chuyện của con đã, tóm lại trong phủ phải có một, hai chuyện tốt,để làm tiêu tan chướng khí, khiến tâm tình của mọi người trong nhà tốt hơn.” Nhâm thị xoa xoa trán của mình, suốt ngày làm lụng vất vả, đúng là rất mệt.
“Nương, nương cực khổ rồi.” Triệu Tương Nghi chủ động rúc vào người Nhâm thị, lòng mang cảm kích nói.
Nhâm thị chỉ cười: “Có những lời này của con, nương có mệt thêm nữa, cũng đáng.”
“Được rồi, ” Nhâm thị nhớ lại vấn đề chính, “Các con tâm đầu ý hợp, về chuyện chung thân đại sự, Tử Quân bên kia thị tính thế nào? Trưởng bối Bùi gia bên kia đã biết hết chưa?”
“Bùi bá bá, Bùi bá mẫu bọn họ tạm thời không biết, có điều Tử Quân dự định mấy ngày nữa dẫn con đến huyện Giang Ninh chính thức bái kiến cha nương huynh ấy.” Triệu Tương Nghi trả lời.
Sắc mặt Nhâm thị lập tức thay đổi, chẳng qua khoé môi vẫn còn giữ lại nụ cười: “Loại sự tình này, một cô gái chưa lấy chồng như con, sao có thể tự mình đến đó được? Nếu bị truyền ra ngoài, không phải bị người ta chế cười sao?”
“May mà con sớm nói với nương, bằng không, sẽ thành ra cái dạng gì.” Nhâm thị âm thầm lo lắng, suy nghĩ một chút, lại nhắc đến Bùi Tử Quân, “Thằng bé này cũng thật là, lại sơ ý quá, loại sự tình này cũng không đi hỏi rõ, thiếu chút nữa làm con mất mặt rồi.”
“Vậy nên làm sao?” Mặc dù nói thế, nhưng Triệu Tương Nghi thầm nói trong lòng, lễ nghi thật phiền phức, nàng đều không biết.
“Trước tiên Tử Quân phải nói cho trưởng bối biết, nếu bọn họ thích con, vừa ý con, tự nhiên sẽ tìm bà mối đến nhà chúng ta làm mai, đến lúc đó, có bà mối, như vậy đúng lễ nghi, tất cả tựu thuận lý thành chương, thanh danh của con cũng truyền ra tốt hơn. Con không danh không phận, đã theo người ta đến huyện Giang Ninh, còn thể thống gì nữa? Nói nói bình thường là đi chơi thì thôi, con trở về nhà với ý tứ khác.” Nhâm thị nắm tay Triệu Tương Nghi tinh tế dặn dò, cũng tự trách, “Là do nương không tốt, bình thường nuông chiều, không dạy cho con mấy thứ này. Nương thấy, bắt đầu từ ngày mai, nương phải gắt gao dạy con mới được, chờ đến lúc con xuất giá, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, sẽ bị nhà chồng coi thường.”
“Vâng, nương, con sẽ thật chăm chỉ mà học.” Triệu Tương Nghi hạ quyết tâm nói.
Nhâm thị nghe vậy, xì cười, búng lên trán nàng, cưng chìu nói: “Con đó, hiện tại có người trong lòng, nên cái gì đều nguyện ý làm, đúng là con lớn không dùng được.”
“Mẫu thân nuông chiều nên mới vậy đó.” Triệu Tương Nghi làm nũng
Hai mẹ con vùi vào trong chăn, bầu không khí rất là hòa hợp.
Cùng lúc đó, Trần Ông thị ôm tâm tình thấp thỏm về tới huyện Giang Ninh, bà ta biết, mình đang gần đối mặt với kết quả thê thảm.
Nhưng chẳng ngờ tới, kết quả này còn nghiêm trọng hơn dự đoán.
Trần đại nhân bên kia sau khi biết, giận dữ, Trần Vi trong lúc vô tình biết được, càng đối với Trần Ông thị thất vọng đến cực điểm, thậm chí cũng không muốn bênh vực cho bà.
Trái tim Trần Ông thị lạnh băng, bà làm vậy là vì ai, không phải là vì nữ nhi duy nhất này sao? Kết quả, nữ nhi lại đâm ra ghét bà, đây là báo ứng sao?
Mới về tới huyện Giang Ninh, đã bị Trần đại nhân mạnh mẽ đóng cửa giam giữ, hơn nữa không ngoài sở liệu, Trần đại nhân có ý muốn đưa Trần Ông thị đến U Châu “tịnh dưỡng”.
Vốn là muốn cho bà cả đời sống ở đó, theo suy nghĩ của Trần đại nhân đây xem như là một chuyện nghiêm trọng, ông ta chưa bao giờ ngờ đến phu nhân nhà mình lại là người có thủ đoạn độc ác thế, điều này đối với người cả đời chính trực như Trần đại nhân mà nói, có thể nói là một vũ nhục cực lớn.
Có điều Trần Vi không đành lòng, còn vì Trần Ông thị cầu tình, thấy Trần Vi như thế, Trần đại nhân chung quy vẫn mềm lòng, chỉ cứng rắn một lúc đầu.
Trần Ông thị vì để chuyện này có thể áp xuống, không lộ ra một kẽ hở, cũng không ảnh hưởng chung thân đại sự của Trần Vi, liền đáp ứng nói với bên ngoài mình đến U Châu “Tĩnh dưỡng”.
Trần Ông thị đi rồi, Bùi Tử Quân mới về huyện Giang Ninh.
Nhâm thị sau khi biết tâm tư của Triệu Tương Nghi, tự mình đi tìm Bùi Tử Quân đàm luận, đem chuyện đêm đó bàn với Triệu Tương Nghi nói lại cho Bùi Tử Quân nghe một lần.
Bùi Tử Quân liên tục nói xin lỗi, nói mình sơ sót, nhất định sẽ làm thoả đáng. Nhâm thị thấy thế, cũng yên lòng, chỉ còn chờ Bùi Tử Quân từ huyện Giang Ninh đưa tin về
Bên này, Bùi Tử Quân về tới Bùi phủ.
Mấy ngày trước, Bùi Hạ Niên và Ông thị mới nhận được tin, bị việc Trần Ông thị làm khiến cho sợ hãi, Bùi Tử Quân vừa về tới, Ông thị không yên tâm hỏi: “Tương Nghi, con bé có làm sao không? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy nhà chúng ta ăn nói sao với Triệu gia đây... Lúc trước là chuyện phạt quỳ, không ngờ, vài năm sau, cảnh cũ tái diễn, còn nghiêm trọng hơn chuyện trước.”
Bùi Tử Quân vừa nghe Trần Ông thị nói chuyện đó, trong lòng không khỏi phát cáu, chỉ thản nhiên nói: “Tương Nghi không có việc gì, nhưng cũng không có nghĩa chuyện này có thể cho qua.”
Ông thị kinh ngạc nhìn con trai, thêm nữa bà đã sớm biết tình cảm của con dành cho Triệu Tương Nghi, cho nên lúc này ngưng trọng nói: “Tử Quân, con đi theo nương, nương có lời muốn nói với con.”
“Vừa lúc con cũng có chuyện muốn nói.” Bùi Tử Quân mỉm cười.
Trong lòng Ông thị có chuyện, chỉ miễn cưỡng cười cười.
Hai mẹ con đi tới nhà thuỷ tạ ngồi, Ông thị bảo nha hoàn lui xuống cách đó không xa, chờ an bài xong tất cả, mới dịu dàng mở miệng nói: “Cha con và nương đã biết chuyện của con và Tương Nghi.”
“Dạ, con cũng được.” Bùi Tử Quân gật đầu, trên mặt lộ ra tiếu ý, dưới ánh dương càng thêm chói mắt, “Nương, con thích Tương Nghi đã nhiều năm, trước kia muốn nói, thế nhưng con không biết ý Tương Nghi thế nào, cho nên không dám ở trước mặt nương thừa nhận.”
Ông thị gật đầu, bà biết rõ tính con trai mình, đã chắc chắn chuyện gì thì mới dám nói.
“Bây giờ cha nương đều biết cũng tốt, vậy cha nương thấy thế nào về việc này?” Bùi Tử Quân vội hỏi ý Ông thị, bởi từ nhỏ đến lớn, Bùi Hạ Niên luôn gây áp lực nặng nề lên người hắn, cho nên Bùi Tử Quân lại thân thiết với Ông thị hơn.
“Đứa nhỏ Tương Nghi kia, cũng không tệ.” Ông thị gật đầu thừa nhận, cười ôn hòa, nhưng giữa hai hàng lông mày nhăn lại lộ vẻ lo âu,, cái này không qua được mắt Bùi Tử Quân.
“Thế nào? Nương không hài lòng gì sao?” Bùi Tử Quân tiểu tâm dực dực hỏi, hắn thật sự rất sợ phụ mẫu của mình không đồng ý hôn sự này.
Kết hôn mà không được trưởng bối chúc phúc, sẽ không hoàn mỹ..
“Luận phẩm hạnh, Tương Nghi là người ngay thẳng, tính tình sang sảng đoan chính, nương rất thích. Luận gia cảnh, nhà bọn họ những năm gần đây phát triển không ngừng, tuy rằng so với nhà chúng ta cũng có chênh lệch, nhưng dù sao cũng là nhà gái, không có trở ngại là được, mặc dù nhà bọn họ hiện nay còn ở nông thôn, nhưng nương không để ý nhiều, nương chỉ xem người đó thế nào thôi.” Ông thị thành nói ra ý nghĩ trong lòng, tuy xuất thân là thiên kim được cưng chiều từ nhỏ, nhưng bà không tự cao tự đại, so với việc xem trọng môn đăng hộ đối, thì bà coi trọng ý nghĩ của bọn nhỏ hơn.
” Còn vấn đề gì?” Bùi Tử Quân thẳng lưng ngồi thẳng, khẩn trương.
Hắn hiểu rõ mẫu thân mình, lúc bàn chính sự, theo thói quen đem mặt không tốt nói sau cùng.
Ông thị nghiêm túc nhìn con trai, nhíu mày, cười khổ nói: “Nhưng nhà con bé có một cái không tốt... Bối cảnh của nhà bọn họ quá phức tạp,không phải nương cố tình nói xấu sau lưng người ta, mà là sự thật... Con xem, mẹ đẻ Tương Nghi lúc con bé ba tuổi, đã chạy trốn theo người khác, có một người mẹ như vậy, khiến nương không yên lòng... Triệu thúc thúc con khi xưa lấy mẹ đẻ Tương Nghi, hơn phân nửa rất vui mừng, nhưng lòng người thay đổi. Tựa Giống như con bây giờ, khó đảm bảo Tương Nghi sau này sẽ không...”
“Nương, Tương Nghi là Tương Nghi, mẹ đẻ muội ấy là mẹ đẻ muội ấy, Tương Nghi sẽ không như vậy. Mẹ đẻ muội ấy đã bỏ đi khi muội ấy ba tuổi, nên chưa từng giáo dưỡng Tương Nghi, muội ấy sao học được? Hơn nữa, mẫu thân bây giờ là Nhâm thị đó không phải là người rất tốt sao? Nương không phải rất thích nói chuyện với Triệu thẩm thẩm à?” Bùi Tử Quân có chút nóng nảy, “Tương Nghi còn chịu ảnh hưởng của Triệu thẩm thẩmnhiều hơn mà.”
“Nói là nói vậy.” Ông thị chau mày, “Tử Quân, con nghìn vạn lần đừng cho rằng nương ghét bối cảnh Tương Nghi, nương cũng chỉ là lo lắng mà thôi. Đứa bé kia bây giờ thì nhìn rất được, không thể nói sau này sẽ... Nói tóm lại con bé có một người mẹ đẻ như vậy, khiến nương không yên tâm.”
“Nương, con không thể không có muội ấy.” Bùi Tử Quân thẳng thắn nói.
Trong mắt Ông thị kinh ngạc: “Con không muốn suy nghĩ thật kỹ sao?”
“Nương, con đã nghĩ nương sẽ cao hứng chúc phúc cho con và Tương Nghi.” Bùi Tử Quân hơi thất vọng nói, nhưng địa vị Ông thị ở trong lòng hắn vẫn rất cao, hắn cũng sẽ không vì vậy mà tức giận với Ông thị hay là gì đó, chỉ khẩn cầu, “Nương, mong nương tin con, Tương Nghi nhất định sẽ là một con dâu tốt. Nương đừng đem tất cả sai lầm của mẹ đẻ Tương Nghi, đổ lên người muội ấy..”
“Nương...” Ông thị quay mặt qua chỗ khác, “Đột ngột quá, nên nương không tiếp nhận được thôi.”
“Như vậy Vi nhi thì sao đây?” Bùi Tử Quân thản nhiên nói, “Vi nhi có một mẫu thân có thủ đoạn độc ác thế, muội ấy về sau có thể gả ra ngoài không?”
“Tử Quân, tại sao con có thể nguyền rủa Vi nhi hả.” Ông thị hơi kích động, chuyện Trần Ông thị làm để khiến bà bị tổn thương, thân sinh tỷ muội biến thành như vậy, ai vui vẻ mà tiếp nhận sự thật này
“Vậy sao nương không chấp nhận Tương Nghi được?” Trong mắt Bùi Tử Quân bao hàm khẩn cầu, “Chuyện giống vậy, tên người Vi nhi, nương có thể thông cảm, đặt ở trên người Tương Nghi, sao lại biến thành ‘Không yên lòng’?”
“Nương...” Ông thị nhíu mày, trong lúc nhất thời không trả lời được.
Một lát sau, bà chậm rãi mỉm cười: “Bởi vì nương đã nhìn Vi nhi từ nhỏ lớn lên, tính tình của con bé, nương hiểu quá rồi, cho nên mới tín nhiệm hơn. Tương Nghi tuy rằng cũng không xa lạ gì, nhưng cũng không phải người nhà mình, con muốn nương trong khoảng thời gian ngắn sao tiếp thu được sự thật này.” Ông thị thật ra rất thản nhiên thừa nhận ý nghĩ trong lòng.
“Vậy từ từ sẽ đi.” Bùi Tử Quân lùi một bước nói, “Muội ấy năm nay 14, sang năm đã cập kê. Ngay lúc này nương hãy ở một bên quan sát muội ấy, chỉ cần nương ở chung với muội ấy lâu chút, nhất định cũng giống như con, thích muội ấy.”
“Có thể nhìn ra được, con rất quan tâm đến con bé.” Ông thị lúc này vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui mừng là con trai của mình rốt cục đã trưởng thành, có trách nhiệm, nguyện ý nỗ lực vì người mình thích, rất đáng tin cậy
Đáng lo là người con trai thích, có đáng gái để con trai mình nỗ lực nhiều đến vậy không?
“Nương, nương đồng ý?” Bùi Tử Quân hỏi lần nữa.
Ông thị hồi hồn, do dự một lúc, một lát sau thở dài, gật đầu: “Nếu như con thích, nương nguyện ý thử một lần.”
“Tốt quá, con biết nương là người thông tình đạt lý mà.” Bùi Tử Quân vui vẻ nói.
“Vậy nếu như có một ngày, đúng như nương nói vậy, Tương Nghi thay lòng thì sao?” Ông thị nói ra khả năng xấu nhất.
“Không có ngày đó đâu, bởi vì con tari nương là người rất thông minh, sẽ tìm cách không cho muội ấy trốn.” Bùi Tử Quân nhìn Ông thị tự tin cười.
Ông thị đầu tiên là ngạc nhiên, sau cười thoải mái: “Không hổ là con trai cả ta.”
“Vậy cứ quyết định thế đi.” Bùi Tử Quân thở phào nhẹ nhõm, “Nương, con đánh cược với người, không lâu đâu, nương sẽ thích muội ấy.”
“Bản thân nương cũng thích con bé, hơn nữa con trai nương cũng thích, nương đây càng thích hơn.”.” Ông thị gật đầu, tán thưởng
Chỉ là một Lã thị ngăn giữa, đã khiến Ông thị không thoải mái rồi.
“Nương hỏi con.” Ông thị ngưng mi, “Mẫu thân ruột của con bé không quay lại chứ?”
“Chắc là sẽ không, trước kia hình như bí mật trở lại một lần, lại bị người Triệu gia đuổi ra khỏi cửa, trong lòng bọn họ đều bài xích bà ấy, bởi vì bà ấy đã làm chuyện tàn nhẫn, ích kỷ đó.” Bùi Tử Quân nhớ lại.
“Nga, như vậy không thể tốt hơn, bằng không sẽ có nhiều chuyện khó khăn đây.” Ông thị cảm khái nói, “Ai, nói tới nói lui, nha đầu Tương Nghi kia cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã không có mẫu thân, theo phụ thân sống khổ.”
“Bây giờ có Triệu thẩm thẩm, con thấy thẩm ấy đối xử với Tương Nghi tốt lắm, Tương Nghi cũng thích thẩm ấy.” Bùi Tử Quân nói.
Ông thị hiền lành gật đầu: “Nhâm thị rất hợp ý nương, là một người lưu loát. Ai, nếu nàng là mẫu thân thân sinh của Tương Nghi thì tốt biết bao, như vậy nương không nói hai lời lập tức tim bà mối đến nhà họ.”
“Thật ra, Triệu thẩm thẩm bây giờ rất giống nương thân sinh của Tương Nghi, hài tử nhà họ đều xem thẩm ấy là nương thân sinh mà đối đãi, làm một kế mẫu thành công như vậy, thẩm ấy không phải là số một thì cũng là số hai số hai. Nương, nương hãy thả lỏng mình ra, đừng quá lo lắng.” Bùi Tử Quân nghe vậy, tâm khẽ động, nhân cơ hội giựt giây.
Ông thị lắc đầu kiên định nói: “Cái này đúng là vậy, nhưng nương vẫn muốn quan sát thêm một thời gian nữa.” Sau đó nhìn Bùi Tử Quân cười nói, “Con yên tâm, cũng không phải lâu lắm đâu, sẽ không trì hoãn các con.”
” Vậy mau nhanh lên chút, Triệu gai đã bắt đầu chọn chọn phu quân cho Tương Nghi, nương không sợ con dâu tương lai của mình sẽ thuộc về nhà khác à.”
Ông thị lắc đầu bất đắc dĩ cười: “Nếu con bé bằng lòng chờ con, đừng nói là một,hai năm, cho dù là cả đời, đều nguyện ý chờ. Đây không phải là cơ hội tốt để thử sao?”
“Nương yên tâm, bọn con tuyệt đối sẽ thành công vượt qua thử thách.” Bùi Tử Quân tự tin nói.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
127 chương
11 chương
7 chương
21 chương
74 chương