Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi
Chương 193
Edit: Thiên Âm
Khoé miệng Tang Ngọc co rút, không ngờ Triệu Tương Nghi lại lớn gan như vậy trực tiếp cự tuyệt mình và Trần Ông Thị, nhưng Tang Ngọc cũng không phải ngồi không, thấy thế liền xoay người lại cười nhìn Triệu Tương Nghi: “Triệu tiểu thư, phu nhân ta nói, nếu người không đi qua, vậy đừng trách Tang Ngọc đắc tội.”
“Gì? Ta muốn nhìn xem, Tang Ngọc cô nương có thể làm gì, ta chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, các người tính toán với ta làm gì? ” Triệu Tương Nghi khinh thường nhìn Tang Ngọc, lúc này nàng thật nhớ đến Bích Văn ở trấn Thanh Hà, nếu có Bích Văn ở đây, thấy Tang ngọc đối xử như vậy với nàng, khẳng định sẽ cho Tang Ngọc ăn đủ, đứa nhỏ đó bảo vệ chủ vô cùng.
“Triệu tiểu thư thật đúng là dám nói dám làm a, ta biết lá gan Triệu tiểu thư không nhỏ, nhưng không biết Triệu tiểu thư có sợ mất mặt trước mọi người không?” Tang Ngọc cơ hồ là dùng khẩu khí uy hiếp Triệu Tương Nghi.
Thần sắc Triệu Tương Nghi khẽ biến, đến lúc này nàng cũng không hiểu, mình và Trần Ông Thị xung đột với nhau khi nào, bà ta là mệnh phụ triều đình, mình chỉ là một đứa trẻ, nói trắng ra chỉ mới gặp nhau hai lần, chẳng lẽ vì chuyện mấy năm trước nên gây khó dễ với mình?
Nhưng chuyện đó, người sai là bà ta.
“Đi gặp phu nhân hay ở đây ngủ một giấc, rồi ngày mai bị mất mặt, Triệu tiểu thư hãy xem xét.” Tang Ngọc thấy thần sắc Triệu Tương Nghi thay đổi, không đắc ý.
“Đi thôi.” Triệu Tương Nghi tuyệt đối tin tưởng, lấy năng lực của Trần Ông thị nhất định có thể khiến nàng ất mặt trước mọi người..... Nhưng mà, trước khi đi cùng Tang Ngọc, nàng thừa dịp Tang Ngọc không để ý, nháy mắt với nha hoàn bên cạnh.
Tiểu nha hoàn này lúc ở trên phố cùng nàng nói chuyện vô cùng hợp, bây giờ đối mặt với tình cảnh này, khẳng định tiểu nha hoàn này có thể hiểu được ý tứ của nàng.
Hi vọng tiểu nha hoán có thể nhanh chóng đi tìm Nhâm thị và mọi người đến giúp
Viện tử Trần Ông thị ở cách viện tử của nàng cũng không xa, rất nhanh triệu Tương Nghi cùng Tang Ngọc bước vào viện tử của Trần Ông thị .Đêm đã khuya, nhưng trong viện đèn vẫn sáng, cả viện tử không có tối đen mà ngược lại càng sáng loá hơn.
Trần đại nhân vẫn còn nói chuyện phiếm với Bùi Hạ niên, trong viện chỉ còn Trần Ông thị và bọn nha hoàn.
Trần Ông thị ngồi ngay ngắn ở trong phòng, lẳng lặng chờ đợi Triệu Tương Nghi đến.
Tang Ngọc đi vào bẩm báo một câu, sau đó Triệu Tương Nghi mới đi vào gặp Trần Ông thị.
Nàng ôm tâm tình thấp thỏm đi vào, quan sát sơ qua, ấn tượng đầu tiên về căn phòng này là hết sức bức người
Gia cụ bày ra cực kỳ hợp tiêu chuẩn quý tộc, màu sắc tao nhã, Triệu Tương Nghi không thích nhất là đốt hương trong phòng, nàng vốn cũng không phải là người thích hương liệu, hôm nay lại ngửi thấy trong phòng Trần Ông thị nồng nặc mùi hương liệu, hô hấp cũng không thoải mái, có loại cảm giác ngột ngạt chết đi được......
“Chào Trần phu nhân.” Triệu Tương Nghi khẽ nhún người chào hỏi Trần Ông thị.
Trần Ông thị nhìn cũng không thèm nhìn Triệu Tương Nghi, cũng không cho Triệu Tương Nghi ngồi, nhưng Triệu Tương Nghi không giống như trong dự đoán của bà ta, nàng ngồi xuống ghế.
Chờ Trần Ông thị nhìn Triệu Tương Nghi thì không khỏi giận tím mặt: “Không biết phép tắc gì hết, ta chưa cho ngươi ngồi mà ngươi tự ý ngồi rồi.”
Từ sau khi Triệu Tương Nghi đến thời không này, cũng không làm qua ấy chuyện hành lễ kiểu này, thêm nữa nàng tự do đã quen,nào chú ý tới những thứ này......
Lúc này nghe Trần Ông thị nói, Triệu Tương Nghi liền giải thích: “Tiểu nữ tin tưởng Trần phu nhân nhất định là một trưởng bối rộng lượng.”
“Hừ, mở miệng ra thì nói ngọt, rất tiếc ta rất ghét bộ dáng này của ngươi.” Trần Ông thị liếc Triệu Tương Nghi một cái, “Ngươi đã không biết phép tắc, vậy để ta dạy cho ngươi biết”
Tim Triệu Tương Nghi đập nhanh hơn, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Ông thị, cũng không hiểu liền hỏi: “Xin thứ cho Tương Nghi không biết, vì sao Trần phu nhân lại không thích Tương Nghi? Rốt cuộc Tương Nghi đã làm chuyện gì mà khiến phu nhân không thích?”
“Chỉ với cách nói chuyện này của ngươi, ta đã không thích” Trần Ông thị thở phì phò đem chén trà đặt lên bàn nhỏ, lại nhìn Triệu Tương Nghi, “Ngươi đừng có ở trước mặt ta mà ăn nói ngoan ngọt thế, ta không phải là Tử Quân, không dễ bị gạt đâu.”
Tại sao lại nhắc đến Bùi Tử Quân?
“Bắt đầu ừ bây giờ, ngươi ra ngoài sân quỳ cho ta, không quỳ đủ một canh giờ thì không được đứng lên, ta sẽ để Tang Ngọc giám thị ngươi, đừng có nghĩ ra chủ ý chống lại ta.” Trần Ông thị ra lệnh, Tang Ngọc và mấy bà tử còn lại lặp ức vây lấy Triệu Tương Nghi.
“Tiểu nữ không có lỗi gì, sao phu nhân lại phạt tiểu nữ.” Triệu Tương Nghi tránh thoát khỏi ma trảo của mấy nha hoàn, bà tử, hai mắt căm tức nhìn Trần Ông thị.
Trần Ông thị hơi ngạc nhiên, bà ta còn cho là Triệu Tương Nghi sẽ khóc lóc nức nở, sẽ cầu xin mình, nhưng không ngờ tới, dã nha đầu này cư nhiên không sợ chút nào, ngược lại còn căm tức nhìn mình hỏi nguyên nhân
“Kéo con dã nha đầu này đi ra ngoài, nếu là nó không chịu quỳ, liền trực tiếp dùng vũ lực ” Trần Ông thị ra lệnh lần nữa, sau đó tức giận nhìn Triệu Tương Nghi “Ta phạt ngươi không cần có nguyên nhân, chẳng qua là cảm thấy ngươi thiếu dạy dỗ mà thôi, nếu ngươi chê ta phạt quá nhẹ, thì không cần quỳ nữa, sẽ có một hình phạt đặc sắc hơn chờ ngươi.”
Trần Ông thị vừa dứt lời, Triệu Tương Nghi liền bị ấy nha hoàn, bà tử lôi ra ngoài, do thân hình nàng quá nhỏ, cho dù có nghĩ hết mọi biện pháp tránh thoát, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi trận vây khốn này.
Bên ngoài sân, gió lạnh thổi ừng cơn, Triệu tương Nghi mới từ trong phòng ấm áp bị lôi ra ngồi, thân thể lập tức run cầm cập, nhưng mũi đã thoát khỏi mùi hương liệu nồng nặc kia, điểm này cũng làm nàng đặc biệt hài lòng.
Tang ngọc cùng một bà tử khác dùng sức đè Triệu Tương Nghi, bị đè ép như vậy, Triệu Tương Nghi cũng rất tự nhiên quỳ xuống đất.
Từ hai đầu gối truyền đến cơn đau xót, còn có chút lạnh do tiếp xúc với nền đất, đau đến mức Triệu Tương Nghi phải cắn chặt hàm răng, nàng chưa bao giờ phải chịu phạt như vậy
Oán hận nhìn Tang Ngọc đắc ý đứng trước mặt, tức giận, lạnh lùng nói: “Các ngươi lại dám đối với ta như vậy, nếu để cha mẹ ta biết, nhất định không tha cho đám cẩu nô tài các ngươi.”
“Ơ, ngươi còn tự cho mình là chủ tử? Không biết trời cao đất rộng,ta muốn ngươi nghe rõ, ở trong viện tử này ngươi cũng không bằng ‘cẩu nô tài’ bọn ta ” Tang Ngọc thêm lực cánh tay, làm cho Triệu Tương Nghi thêm đau đớn.
Triệu Tương Nghi cắn chặt môi dưới, lúc này trời lạnh, đau đớn ở hai đầu gối truyền đến khiến nàng chảy một tầng mồ hôi......
Vừa vặn Trần Ông thị ra khỏi phòng, thấy bà ta chậm rãi bước đến chỗ Triệu Tương nghi bên này, trong tay còn đang cầm một ấm lô làm ấm tay, mới vừa rồi Triệu Tương Nghi nói câu đó, bà ta cũng nghe thấy, trong lòng càng thêm tức giận: “Con dã nha đầu này mở miệng ra là nói năng tục tĩu, lời nói gì cũng nói ra được, đứa con gái thô bỉ như người, làm sao xứng mà đứng trong viện tử này?”
“Ta là người như thế nào, chỉ có cha mẹ ta cùng trưởng bối trong nhà mới ứng để nói, bà là gì mà dám quở trách ta.” Triệu Tương Nghi không lễ độ với Trần Ông thị nữa, có gì nói đó.
Trần Ông thị nổi giận, rống với Tang Ngọc: “Ngươi là người chết à, lớn như vậy mà không trị được một đứa nhỏ, mau đè con dã nha đầu này quỳ cho tốt”
“Dạ, phu nhân” Tang Ngọc được lệnh, hai tay tăng thêm lực đạo, Triệu Tương Nghi vừa mới hơi nâng được hai đầu gối đã bị đè mạnh xuống, đau đến mức Triệu Tương Nghi ngửa đầu hô to.
“Ha ha, đau không? Thì ra là ngươi còn biết đau à?” Trần Ông thị đắc ý cười nói, khiến cho Triệu Tương Nghi nghĩ đến lão vu bà trong đồng thoại, chỉ thấy Trần Ông thị chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Triệu Tương Nghi nói, “Còn nhỏ, mà đã hư hỏng như vậy, buổi sáng thấy ngươi cùng Tử Quân càn rỡ vui đùa, hận không thể xé rách khuôn mặt này của ngươi, người bẩn thỉu, đê tiện như ngươi, sao xứng cùng Tử Quân chơi đùa chứ? Đừng có dạy hư Tử Quân.”
Lại Bùi Tử Quân
Triệu Tương Nghi cúi đầu nhịn đau, bình tĩnh suy nghĩ lại...... Trần Ông thị sao cứ nhắc đến Bùi Tử Quân hoài vậy, chẳng lẽ bà ta thật sự tính đem Trần Vi gả cho Bùi Tử Quân sao? Cho nên nhìn thấy mình cùng Bùi Tử Quân thân cận, nên hận thấu xương?
“Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì? Ta cùng tử Quân chơi đùa với nhau thì có lỗi gì?” Nghĩ đến đây, Triệu ương Nghi cố ý khích tướng.
“Cách gọi thân thiết như vậy, ngươi làm sao xứng để gọi? Ngươi không phải là thân thích của nó, cũng không phải là thanh mai trúc mã của nó, sao có thể tự tiện mà gọi?” Trần Ông thị quả thật không thể tin được tai mình, “Chậc chậc, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh, tuổi nhỏ như vậy lại học cách dụ dỗ người ta. Thật đúng là, có mẫu thân nào, thì có con gái như thế ấy.”
“Đừng có đem ta đánh đồng với nữ nhân kia” Trần Ông thị nói thế nào nàng đều có thể chịu đựng, nhưng nàng tuyệt đối không nhịn được Trần Ông thị đem nàng đánh đồng với Lã thị, theo ý bà ta, Lã thị là một nữ nhân không biết liêm sỉ, nàng con nên cũng giống thế.
“Ơ, còn không thừa nhận a.” Trần Ông thị vỗ vỗ khuôn mặt như quả trứng của Triệu Tương Nghi, “Không thừa nhận cũng không sao, nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, cách xa Tử Quân một chút, nó không phải là người để ngươi bám vào, loại người bần tiện [nghèo+ ti tiện] như ngươi không xứng cùng nó nói chuyện đâu.”
“Tử Quân thích chơi đùa ới ta, mà ta cũng thích chơi đùa ới huynh ấy, bà không có quyền ngăn cản.” Triệu Tương Nghi cắn răng nghiến lợi nói, đầu gối cũng đau, hai cánh tay bị nắm lấy cũng đau, rốt cuộc tiểu nha hoàn đó có hiểu ý mình không đây...... Nhâm thị còn có ca ca khi nào mới đến đây giải cứu mình.
“Câm mồm ” Trần Ông thị giơ tay phải lên, lại chậm chạp không có đánh, bà ta nén giận, sau đó lại nói tiếp, “Tử Quân sau này sẽ thành thân với Vi Nhi nhà ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới, ngay cả làm thiếp cho Tử Quân ngươi cũng không không xứng đâu. Nhỏ như vậy đã có tham vọng trèo cây cao rồi.”
Thì ra là có chuyện như vậy.
Triệu Tương Nghi thầm nghĩ, sau khi hiểu được chân tướng, bắt đầu lo cho tình cảnh của mình...... Một canh giờ chính là hai giờ đồng hồ, cộng thêm đám người Tang Ngọc bộ dáng hung thần ác sát này, một canh giờ sau, mình đã sớm không còn hình người rồi.
Trong viện tử này ai có thể giúp nàng đây? Đúng rồi, còn có Trần Vi a
Hỏng bét...... Trần Vi vừa mới bị Bùi Mẫn Nhu gọi đi nói chuyện, vốn là nàng cũng là muốn đi cùng, chẳng qua là tạm thời cảm thấy lạnh, chuẩn bị trở về mặc thêm quần áo rồi đi...... Bây giờ, nàng cực kỳ hối hận mình không theo cùng, ít nhất Trần Vi có thể biết trước tình cảnh của nàng, chạy đi tìm người cứu.
“Các ngươi ở nơi này coi chừng dã nha đầu này, không tới một canh giờ, không được cho đứng dậy.” Trần Ông thị cuối cùng đứng lên, nghiêm nghị phân phó nói.
Lúc này, có một bà tử hỏi: “Phu nhân, nếu là Triệu gia phát hiện, đến lúc đó đến đây truy cứu thì làm sao?”
“Sao có thể, bây giờ khuya rồi, tất cả mọi người còn cho rằng nó ngủ đấy.” Trần Ông thị không để ý chút nào đáp, “Với lại......” Bà ta trợn mắt nhìn Triệu Tương Nghi:
“Kể từ hôm nay, ngươi hãy học cách an phận đi, nếu còn tìm cách tiếp cận Tử Quân một bước, hoặc là đem chuyện đêm nay nói cho những người khác, ta nhất định sẽ làm ngươi đẹp mặt, sẽ không phạt quỳ đơn giản như vậy đâu, ngươi đã nghe rõ chưa.”
Thấy Triệu Tương Nghi chỉ mím chặt môi không lên tiếng, Trần Ông thị càng phát cáu, phân phó Tang Ngọc: “Lại dùng sức một chút đè nó, xem ra nó còn không biết đau”
Tang Ngọc dùng thêm sức, hai đầu ối và hai cánh tay Triệu tương Nghi truyền đến cơn đau, mồ hôi càng chảy nhiều hơn, nàng phát ra tiếng la.
Đúng lúc này, Trần Vi từ viện tử Bùi Mẫn Nhu trở về, cách đấy không xa đã nghe thấy trong sân có tiếng quát tháo, có điều Trần Vi không để ý, chỉ cho là có một nha hoàn nào đó chọc giận tới mẹ ruột của mình, nên chịu phạt.
Nhưng vào viện tử, nhìn thấy người bị bị nha hoàn bà tử đang đè ép là Triệu Tương Nghi, Trần Vi thất kinh nhìn Triệu tương Nghi đang bị nha hoàn mạnh mẽ đè xuống đất, thân thể cơ hồ nằm trên mặt đất giá lạnh, đầu gối cũng bị Tang Ngọc dùng chân đạp, đau đến mức la to
Không biết chuyện gì xảy ra, Trần Vi thất kinh chạy chỗ Triệu Tương Nghi, nhìn mẫu thân tức giận nói: “Nương, người làm gì vậy, Tương Nghi là khách của Bùi gia, sao người lại đối với muội ấy như vậy”
“Vi Nhi, nơi này không có chuyện của con, con coi như không nhìn thấy một màn này, mau vào tắm rửa ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy” Trần Ông thị nghiêm mặt dạy dỗ Trần Vi, bà ta biết nữ nhi của mình rất nghe lời.
Nhưng lúc này Trần Vi cũng không nghe, dùng sức đẩy Tang Ngọc ra, mắng: “Cẩu vật, còn không mau thả người ra, lỡ xảy ra chuyện, các ngươi cũng phải phạt.”
Nha hoàn, bà tử mấy đều nhìn Trần Vi lớn lên, luôn thấy nàng ấy lễ độ,chưa ừng thấy nàng ấy tức giận thế nhất thời bị dọa, lăng lăng buông lỏng tay ra......
Triệu Tương nghi cảm thấy như trút được gánh nặng, cảm giác đau đớn đã giảm bớt chút, nàng cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn Trần Vi đang tức giận, vạn phần cảm kích nói một câu: “Cám ơn tỷ.”
“Vi Nhi, con mới cùng nó tiếp xúc bao lâu, lại vì nó mà cãi lời nương, hơn nữa còn nói những lời vô tình như vậy với đám Tang Ngọc” Trần Ông thị quả thật không thể tin được đây chính là con gái mà mình nuôi dạy.
“Nương, dù thế nào đi nữa đây cũng Bùi gia, cũng không phải là Trần gia, vậy mà nương dám ở đây tự ý dùng hình với Tương Nghi, nếu để cha mẹ, ca ca Tương Nghi biết được,sẽ nghĩ chúng ta thế nào? Dì và dượng sao còn mặt mũi nhìn nhà Tương Nghi? Mặt để ở đâu?” Trần Vi đối với hành động của Trần Ông thị thất vọng cực kỳ, may mà Tương Nghi không xảy ra chuyện gì, nếu xảy ra một chút vấn đề, như vậy nàng và Tương Nghi còn có Triệu Hoằng Lâm, cũng đừng nghĩ gặp nhau......
“Vi Nhi, sao con lại tỏ ra cái thái độ này, con quên những điều nương đã dạy con sao ” Lúc này đây, Trần Ông thị đem hết thảy sai lầm ném lên đầu Triệu Tương Nghi, “Đều là ‘tiện chủng’ này, con gái ta mới ở chung với ngươi không bao lâu, đã bị ngươi dạy thành như vậy”
“Ai dám mắng con gái ta là ‘ tiện chủng ’” Giọng nói Triệu Tín Lương đột nhiên truyền đến, Triệu Tương Nghi nghe thấy, cũng thả lỏng người ra, cả người giống như không có khí lực, nằm trên mặt đất lạnh băng, mặc dù cả người đau đớn, nhưng nàng lại hoàn toàn an tâm.
Không sao, hết thảy đều đã qua.
Nhâm thị, Triệu Hoằng lâm, Triệu Tín Lương vội vã chạy vào.
Trần Ông thị kinh ngạc nhìn người Triệu gia đột nhiên xuất hiện, Trần Vi là lúng túng nhìn Triệu Hoằng Lâm, muốn giải thích nhưng không biết nói sao.
Triệu Tín Lương đau lòng ôm Triệu Tương Nghi, Nhâm thị xoa mặt nàng, an ủi: “Không sao, không sao, cha nương đều ở đây, là cha nương khinh suất”
“Nương, con ổn mà.” Triệu Tương Nghi cười miễn cưỡng, “Chỉ là mọi người đến quá muộn.”
“Ngươi đã làm gì con gái ta” Triệu Tín Lương tức giận trợn trừng mắt nhìn Trần Ông thị, Trần Ông thị có chút sợ, bà biết rõ cái gia đình này rất thô bỉ, trong viện cũng không có hộ vệ, nếu là bọn họ làm loạn, chính mình sẽ chịu thiệt.
“Ta có thể làm cái gì, chẳng qua là tìm con bé tới đây trò chuyện mà thôi, con bé vô lễ với ta, cho nên ta chỉ dạy dỗ con bé một chút thôi.....” Trần Ông thị không biết ngượng mà nói.
“Giáo huấn chút? Con bé sao lại nằm trên mặt đất.” Nếu không phải lúc này đang ôm triệu tương Nghi, Triệu Tín Lương đã sớm xông lên tát Trần Ông thị một cái bạt tai rồi.
“Con gái ta đã có ta dạy, không ngươi nhúng tay vào” Cuối cùng, Triệu Tín Lương nghiến răng nói.
Triệu Hoằng Lâm mặt âm trầm đến gần Trần Vi, cực kỳ chán ghét nói: “Ta thấy cô đối xử với Tương Nghi rất tốt, không ngờ tất cả đều là giả tạo. Quả nhiên không thể tin con gái nhà quan, cô ở đây lại có thể nhìn Tương Nghi chịu phạt mà không cầu xin giúp con bé, cô quá độc ác, xem ra ta đã thấy rõ.”
“Ta......” Trần Vi bởi vì lời này của Triệu Hoằng Lâm mà hai mắt đỏ bừng, bụng đầy ủy khuất không nói nên lời..
“Không liên quan đến Vi Nhi.” Trần Ông thị lạnh nhạt giải thích.
“Ca ca, thật không liên quan đến Vi tỷ tỷ,ca nghe muội giải thích.” Triệu Tương Nghi sợ có hiểu lầm, vội vàng vì Trần Vi giải vây.
Nhưng Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm đồng thanh: “Con /muội không cần nói nữa, nơi này có cha/ ca giải quyết.”
Triệu Tương nghi nghe thế rất cảm động, mới vừa rồi Trần Ông thị đối đãi với mình như vậy, nàng không khóc, nhưng giờ thấy thân nhân đều bảo vệ mình, nàng cảm thấy hai mắt như có dòng nước ấm chảy ra.
“Đêm đã khuya, chúng ta đi về trước, buổi sáng ngày mai tìm Bùi lão gia đòi lại công đạo, tóm lại chúng ta không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng thế.” Nhâm thị khuyên nhủ, nhìn vết thương trên người Triệu tương nghi, lại thấy con bé có chút mệt mỏi, liền lấy con bé làm trọng.
Triệu Tín Lương nghe vậy, nhìn Triệu Tương Nghi trong lòng, sau đó gật đầu một cái: “Hảo, Hoằng Lâm chúng ta đi, dù sao họ có thoát được hòa thượng nhưng không trốn khỏi miếu, ngày mai tìm họ tính sổ cũng không muộn.”
Bây giờ, Triệu Tín Lương dùng”Họ” để chỉ đám người trong viện tử.
Câu nói này lại khiến lòng Trần Vi đau nhói, ở trong mắt bọn họ, mình và mẫu thân không hề khác nhau.
“Đều tại nương hết” Trần Vi trút giận lên người Trần Ông thị, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Trần Vi ức giận với Trần Ông thị đến vậy.
Nàng ấy nhấc váy, xoay người chạy vào phòng.
Trần Ông thị sững sờ đứng tại chỗ, không thể tưởng tượng nổi nhìn tới ngôn hành cử chỉ của con gái, nhất thời cảm thấy, tâm huyết nhiều năm của mình dường như đã uổng phí.
Triệu Tín Lương hừ một cái, sau đó ôm Triệu Tương Nghi ra khỏi viện tử này.
Triệu Tương Nghi an tâm dựa vào trong lòng phụ thân, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người phụ thân, trong lòng tràn đầy vui mừng, không khỏi nhẹ nhàng nói: “Thật tốt quá, những lúc nguy hiểm nhất, phụ thân đều xuất hiện cứu con, cho dù tình hình có tệ cỡ nào, nhưng cuối cùng đều an toàn.”
Cảm giác an toàn mãnh liệt như vậy, làm Triệu Tương Nghi không khỏi nhớ lại mấy năm trước, mình cùng Triệu Hoằng Lâm bị vây trong rừng núi, cũng là lúc đêm khuya, phụ thân và Triệu lão nhị tìm được bọn họ, phụ thân tự mình cõng nàng, xuống núi. Cảm giác khi đó, giống như lúc này vậy, làm người ta cảm thấy an tâm tự tại.
“Muội còn vui vẻ được sao.” Trong lời nói của Triệu Hoằng lâm tràn đầy áy náy cùng lo âu, “Bọn ta lo muốn chết, lúc biết tin, vội vã chạy tới, chỉ sợ tới chậm, muội xảy ra chuyện gì...... May mắn không xảy ra chuyện lớn.”
“Đúng rồi, Tương Nghi, con mau nói cho nương biết, con bị thương chỗ nào, trở về nương thoa thuốc.” Nhâm thị lo lắng nói.
Triệu Tương Nghi hướng trong ngực phụ thân chui vào, buồn buồn nói: “Đầu gối cùng trên cánh tay, không có nghiêm trọng lắm...... Chẳng qua nếu như lúc ấy mọi người không chạy đến kịp, con sẽ bị doạ chết mất, người đàn bà đó thật độc ác.”
“Ta biết ngay họ không có gì ốt lành gì mà, cư nhiên lại khi dễ người nhà chúng ta, tính tình chua ngoa” Triệu Tín Lương không cam lòng nói, “Ngày mai phải xử lý xong chuyện này, chúng ta mới về nhà, Tương Nghi lớn như vậy, mặc dù không có giống như con gái bọn họ được bảo hộ quá tốt, nhưng cũng được người chúng ta bảo vệ, đâu từng chịu khổ thế này chứ?”
“Đáng hận nhất chính là Trần Vi đó, nhìn bên ngoài thì đối xử với tiểu muội không tệ, sau lưng lại giống như nương nàng ta, hung ác vô cùng.” Triệu Hoằng Lâm lạnh lùng nói.
“Ca ca, ca hiểu lầm Vi tỷ tỷ rồi.” Triệu Tương Nghi thấy Triệu Hoằng Lâm lại nhắc tới Trần Vi, liền nhân cơ hội giải thích, “Lúc họ gọi muội đến, Vi tỷ tỷ không ở đây, tỷ ấy không biết chuyện này, sau khi Vi tỷ tỷ trở về viện, thấy muội chịu phạt, tỷ ấy đã cãi nhau với nương mình, vì thế muội mới dễ chịu được chút, nếu như không có tỷ ấy, muội đã chịu phạt nặng hơn bây giờ rồi.”
“A? Có chuyện như vậy? Vậy mới vừa rồi tại sao con không nói.” Nhâm thị hỏi ngược lại, suy nghĩ một chút, lại gật gật đầu nói, “Như vậy xem ra, cô bé Trần Vi này không tệ, ít nhất không giống mẫu thân cô bé.”
“Con không thấy vậy.” Triệu Hoằng Lâm lắc đầu một cái, lúc này hắn cực kỳ ghét ba người Trần gia.
Cả bốn người quay về viện tử của mình, trải qua chuyện này, Nhâm thị không chịu cho Triệu tương Nghi ở viện tử bên cạnh nữa, mà ôm Triệu Tương Nghi đến phòng của mình, vuốt mái tóc đã rối của nàng, giúp nàng lau mồ hôi.
Nhâm thị dịu dàng, khiến Triệu Tương Nghi ấm lòng, mới vừa rồi còn cảm thấy thân thể rất đau, giờ lại cảm thấy không đau chút nào.
“Chúng ta đi tắm rửa thay quần áo trước, để nương xem mấy vết thương trên người con, rồi bôi thuốc,như vậy sẽ không đau nữa.” Nhâm thị ôn nhu nói.
Nhưng Triệu Tương Nghi lại nghịch ngợm cười: “Nương, con không đau, không đau đâu.”
“Nói gì đấy, nhất định phải kiểm tra cẩn thận mới được, nếu không nương không yên lòng.” Nhâm thị cười vỗ nhẹ đầu Triệu Tương Nghi, lại quay đầu nói với Triệu Tín Lương, “Tối nay thiếp ngủ với Tương Nghi, chàng đến phòng cách vách ngủ đi.”
Triệu Tín Lương gật đầu một cái: “Hảo, mẹ con nàng nghỉ ngơi sớm chút, hảo hảo an ủi Tương Nghi.”
“Ừ, thiếp biết rồi, chàng và con yên tâm đi, khuya lắm rồi, chuyện này đợi ngày mai lại nói.”
Nhâm thị dứt lời, Triệu Tín Lương cùng Triệu Hoằng Lâm đều đi, cuối cùng, Triệu Hoằng Lâm vẫn còn không yên tâm nhìn Triệu Tương Nghi một cái, sau đó nói một câu: “Lần sau gặp mấy chuyện như thế này, nhớ tìm một nha hoàn thông minh một chút tới bẩm báo, tìm một đứa đần như vậy, làm hại mọi người đến chậm.”
“Lúc ấy tình huống gấp như vậy......” Triệu Tương Nghi méo méo miệng, nhưng mà trong lòng nàng biết Triệu Hoằng Lâm nói như vậy là lo ắng cho mình
Chờ hai cha con đi rồi, Nhâm thị bế Triệu Tương Nghi lên, Triệu Tương Nghi vội vàng tránh thoát: “Nương, tự con có thể đi, con đã tám tuổi rồi, không cần nương ôm đâu, sẽ thẹn thùng đấy.”
“Trước là thế, con bây giờ bị thương, nương không đành lòng để con mệt.” Nhâm thị kiên trì, dịu dàng ôm Triệu Tương Nghi, hướng phòng bên đi tới.
Nha hoàn,bà tử đã thêm cánh hoa vào nước tắm, còn chuẩn bị quần áo sạch, khói lượn quanh trong nhĩ phòng [phòng tắm], tựa như tiên cảnh
“Nước rất ấm, con cởi quần áo ra, để nương xem vết thương của con.” Nhâm thị vừa nói liền bắt đầu cởi thắt lưng của Triệu Tương Nghi.
Tuy nói này là thân thể chỉ có tám tuổi, nhưng tuổi thật đã hơn hai mươi rồi, vốn có thói quen tắm một mình, lúc này đối mặt với yêu cầu của Nhâm thị, có chút không tự nhiên. Thật khác với cách chăm sóc của Phương thị.
“Ơ, Tương Nghi còn xấu hổ?” Nhâm thị tấy hai gò má Triệu Tương Nghi ửng đỏ, bèn trêu ghẹo.
Nhưng khi nàng đem quần áo và nội y của Triệu Tương Nghi cơi ra, nh2int hấy đầu gối và cánh tay sưng đỏ, cũng không cười nổi nữa.
“Thật độc ác, con chỉ là một đứa trẻ thôi mà bà ta đã ra tay nặng như vậy.” Nhâm thị nhíu chặt mày, trong lòng đau đớn và áy náy, “Tương nghi, lần sau nương sẽ theo sát bên cạnh con, sẽ không để con bị người ta khi dễ. Con chịu khổ thế, trong lòng nhất định uỷ khuất đi?”
“Nương, hiện tại không sao, cũng đã qua rồi.” Triệu Tương Nghi lẳng lặng đáp.
Nàng càng như vậy, Nhâm thị càng khó chịu trong lòng hơn.
Nhâm thị ôm Triệu Tương Nghi vào trong thùng tắm, vết thương sưng đỏ ngâm trong thùng nước nóng đau đớn như kim châm đâm vào, đau đớn đến mức Triệu Tương Nghi nhíu chặt mày lại.
Nha hoàn, bà tử nhìn thấy, lập tức lặng lẽ thêm nước ấm vào trong thùng, muốn Triệu Tương Nghi khá hơn một chút.
Nhâm thị cẩn thận lau người cho Triệu Tương Nghi, thấy vài vết tím đen trên cánh tay nàng, trong lòng càng thêm tức giận: “Trần gia dầu gì cũng là nhà quan, sao lại có chủ mẫu lòng dạ độc ác như vậy chứ? Con đắc tội với bà ta khi nào, mà bà ta lại khi dễ con vậy?”
“Nương, con không có làm gì, nhưng bà ấy muốn con cách xa Bùi Tử Quân một chút......” Triệu Tương Nghi lời ít mà ý nhiều giải thích.
“Vì sao?” Nhâm thị lầm bầm lầu bầu một câu.
Hai mẹ con nói chuyện xong, trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng nước chảy.
Sau khi tắm rửa xong, Nhâm thị đắp thuốc lên vết sưng đỏ trên người Triệu Tương Nghi, lúc này nơi sưng đỏ lành lạnh, rất là thoải mái.
Nhâm thị cầm lấy nội y mặc cho Triệu Tương Nghi, sau đó ôm nàng lên, nhét nàng vào trong ổ chăn ấm, còn mình thì đi rửa mặt
Triệu Tương Nghi nằm một mình trên giường lớn, trong đầu còn nhớ đó cảnh tượng Trần Ông thị phạt mình, miệng vết thương lại nhói đau.
May mà người nhà nàng kịp thời chạy tới, cũng nhờ Trần Vi đã cầu tình giúp nữa, nếu không, chỉ bằng cái thân thể nhỏ bé này của nàng, bị đám người Tang Ngọc đối đãi như thế, không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn thật.
Nghĩ đến càng giận hơn, nàng sống lâu như vậy, chưa bao giờ chịu qua cái cảm giác khuất nhục này...... Trần Ông thị, nàng sẽ nhớ kỹ.
Không lâu sau, Nhâm thị mặc lý y bước vào, phân phó a Bình mấy câu, sau đó trong phòng yên tĩnh lại không có tiếng động gì nữa.
Yên tĩnh đến nổi Triệu Tương Nghi có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc bên ngoài
Nhâm thị cẩn thận lên giường, thấy hai mắt Triệu Tương Nghi mở thật lớn, chưa ngủ, mỉm cười nhìn nàng: “Sao vậy? Vết thương đau?”
Triệu Tương Nghi lắc đầu một cái, đưa tay nắm lấy tay phải Nhâm thị: “Nương, trước khi ngủ nương kể chuyện xưa cho con nghe đi, chuyện gì cũng được.”
Nàng chưa bao giờ trước khi ngủ nghe chuyện xưa
Cho tới bây giờ chẳng qua là cầm quyển sách mà đọc, hoặc là tự kể cho mình nghe.
Nhâm thị suy nghĩ, cố gắng tìm những câu chuyện thần tiên, một lát sau, nàng ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng ôm Triệu Tương Nghi, vỗ bả vai của nàng (TTN) nói: “Vậy nương kể cho con nghe chuyện về Thất Tiên Nữ, khi còn nhỏ bà ngoại con thường kể cho nương nghe.”
Triệu Tương Nghi nghiêng đầu, ối ới chuyện xưa này nàng không quan tâm lắm, quan trọng là Nhâm thị quan tâm đến mình.
Sau đó, Nhâm thị kể chuyện Thất Tiên Nữ, còn chưa kể xong thì Triệu Tương Nghi đã tiến vào mộng đẹp......
Thấy thế, Nhâm thị cẩn thận đặt Triệu Tương Nghi ngay lại, sau đó vén tóc ven tai, cúi người hôn lên trán Triệu Tương Nghi
“Ngủ ngon con gái, hãy đem những chuyện xấu hôm nay quên hết, chỉ mơ thấy điều tốt đẹp.”
Ánh nến trong phòng được thổi tắt, mặc dù bên ngoài lạnh như băng hầm, nhưng bên trong phòng vẫn như cũ ấm áp như xuân.
Lúc này ở trong phòng Mặc Nhã Như, Mạc Nhã Như vẫn chưa ngủ, sau khi biết Triệu Tương Nghi bị phạt, mạc Nhã Như cao hứng vô cùng, nàng ta chỉ hận mình không có mặt tại hiện trường, tận mắt thấy Triệu Tương Nghi bị phạt.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tương Nghi ngủ một giấc thật ngon, đợi khi nàng tỉnh dậy thì không thấy Nhâm thị đâu hết.
Phục vụ Triệu Tương Nghi rời giường chính là A Bình, chờ Triệu Tương Nghi hỏi Nhâm thị đi đâu thì A Bình trả lời,nói Nhâm thị sáng sớm cùng Triệu Tín Lương đi tìm Bùi Hạ Niên rồi.
Triệu Tương Nghi dĩ nhiên là biết Nhâm thị đi làm gì, cho nên cũng không còn hỏi nhiều, chẳng qua là ngày hôm qua bị đám người đó hành hạ, hại cả người sưng đỏ, không khỏi có chút đau đau.
A Bình dựa theo lời Nhâm thị phân phó, cẩn thận sắc thuốc cho Triệu Tương Nghi uống
Bởi vì Nhâm thị không có ở đây, cho nên lúc Triệu Tương Nghi dùng điểm tâm có chút không yên lòng. Đang ăn điểm tâm đâu thì Bùi Tử Quân vội vã chạy tới.
“Muội không sao chứ? Bị thương chỗ nào? Tiểu di của huynh cũng thật quá đáng” Hắn vừa vào cửa đã nói liên hồi.
Triệu Tương Nghi đầu tiên là sửng sốt sau đó lại ngửa đầu hỏi: “Ngay cả huynh cũng biết rồi hả?”
“Cha mẹ muội sáng sớm tìm cha huynh, sau đó bọn họ kéo đến viện của tiểu di, mọi người tranh chấp với nhau, cuối cùng mấy cái kia nha hoàn bà tử trong viện tiểu di cũng bị đánh, bị phạt...... Huynh hỏi chuyện gì, thì mới biết tối hôm qua tiểu di phạt muội ” Bùi Tử Quân có chút nóng nảy, “Muội còn không có nói cho huynh biết,thương thế của muội sao rồi”
“Muội tốt vô cùng a, chỉ là đầu gối và hai cánh tay có chút sưng, bị thương ngoài da thôi, mấy ngày là khỏe.” Triệu Tương Nghi nói, dù sao mình bây giờ không có việc gì là tốt, chuyện còn lại, Nhâm thị và muội người sẽ giải quyết.
“Huynh ăn điểm tâm không?” Triệu Tương Nghi thuận miệng hỏi, lại cười nói, “Có muốn cùng ăn với muội không?” Nói xong gọi A Bình lấy thêm bát đũa.
Bùi Tử Quân nào có tâm tình dùng cơm, tuy nói từ sáng đến bây giờ hắn một miếng cơm cũng không còn ăn.
“Tiểu di điên rồi sao? Làm sao lại làm vậy với muội? Muội và tiểu di mới gặp nhau có hai lần thôi mà.” Bùi Tử Quân đối với hành động đột ngột này của Trần Ông thị hết sức không hiểu.
“Ai biết được, tự nhiên sai Tang Ngọc đến tìm muội, sau khi qua đó lại tìm cách gây khó dễ, cuối cùng lại muốn muội quỳ xuống, còn nói muốn hảo hảo dạy dỗ muội, muốn muội nhớ kỹ, không được sai phạm lần nữa.” Triệu Tương Nghi cười lạnh, sau đó ăn một miếng cháo.
“Tiểu di muốn muội nhớ cái gì?”
“Nha.” Triệu Tương Nghi lạnh nhạt nói, “Tiểu di huynh muốn muội cách xa huynh ra một chút.”
“Hả?” Bùi Tử Quân không thể tưởng tượng nổi nói, “Tiểu di thật sự điên rồi......” Xưa nay rất kính trọng trưởng bối như Bùi Tử Quân, đối với hành động này của Trần Ông thị cũng không bình tĩnh nổi nữa rồi.
“Đúng rồi, những nha hoàn, bà tử kia bị đánh, vậy tiểu di của huynh thì sao?” Triệu Tương Nghi buông chén xuống đũa, yên lặng nhìn Bùi Tử Quân.
“Tiểu di cũng không tốt hơn tí nào, dượng sau khi biết chuyện, giận điên người, ngay tại chỗ mắng tiểu di, một chút thể diện cũng không cho tiểu di, sau đó cha huynh bắt tiêủ di ở trước mặt mọi người nhận lỗi với cha mẹ muội, đối với tiểu di mà nói, có thể nói đây là sỉ nhục lớn, so với việc muốn mạng của tiểu di còn nghiêm trọng hơn”
“Bà ấy làm theo sao?”
“Mới đầu thì tiểu di không phục, nhưng bị dượng đe dọa, tiểu di sợ dượng nổi giận, cuối cùng đành phải nhận lỗi với cha mẹ muội, cũng bảo đảm sau này không quấy rầy muội nữa. Huynh chỉ biết có nhiêu đây, cha mẹ muội vẫn còn ở đó, huynh không yên lòng, vội vàng chạy đến đây.” Bùi Tử Quân nói xong, suy nghĩ một chút lời Triệu Tương Nghi mới nói, lại không yên tâm dặn dò, “Muội đừng lo a, những điều mà tiểu di huynh nói, như là muốn muội cách xa huynh ra … Muội hãy xem như chưa từng nghe đi.”
“A, muội cũng không phải là loại người để khác khác tuỳ tiện định đoạt.” Triệu Tương Nghi gật đầu một cái.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
45 chương
25 chương
20 chương
240 chương
119 chương
57 chương