Edit: Thiên Âm Triệu Tương Nghi và ca ca ở trong xe ngực chuẩn bị đi ra, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhất thời bị cảm giác mẫu tử này làm cho cảm động. Nhị lão cao hứng hảo một hồi, lúc này mới để ý đến trên mã xa còn có khách nhân. Hai người ngượng ngùng nhìn Triệu Tín Lương chào hỏi: “Thật không phải, ngài nhìn bọn ta này, vừa nhìn thấy con gái đã quên mất còn có khách từ xa đến! Thật thất lễ rồi!” Triệu Tín Lương phóng khoáng từ trên xe ngựa nhảy xuống, cười sang sảng: “Không sao, đây là nhân chi thường tình.” Bởi vì nhạc phụ tương lai là tú tài Nhâm Trường Dĩnh, nên mấy ngày hôm nay, Triệu Tín Lương thấp thỏm không yên, hắn đối với người đọc sách đều kính trọng, cho nên lúc nói chuyện, hắn đều cố lộ ra vẻ nho nhã, sợ mình thô tục, sẽ khiến cho gia đình nhạc phụ tương lai ghét bỏ… Triệu Tương Nghi ngồi trong xe thò đầu ra, Triệu Tín Lương vội vã ôm nàng xuống. Nhị lão Nhâm thị nhìn thấy Triệu Tương Nghi, hết sức vui vẻ, Bạch thị thấy bộ dáng Triệu Tương Nghi xinh xắn, lập tức bước đến sờ khuôn mặt tròn như trứng gà của nàng, trìu mến nói: “Ai nha, đúng là nữ hài tử xinh đẹp, mọi người nói có đúng không?” Nhâm Trường Dĩnh gật đầu phụ hoạ. Chờ Triệu Hoằng Lâm cũng xuống xe rồi, nhâm thị mới nói: “Được rồi, chúng ta vào trong rồi hãy nói.” Triệu Tín Lương hợp thời đưa lễ gặp mặt: “Lần đầu gặp mặt, chút quà nhỏ, mong hai vị nhận lấy chút lòng thành này.” Nha hoàn gác cửa cung kính bước đến nhận lấy quà tặng, Triệu Tương Nghi cúi đầu cười thầm, bộ dạng nho nhã của phụ thân cực kỳ buồn cười. Nhóm người một đường đi vào Nhâm phủ, đi qua hành lang dài, không đến một chén trà đã đến đại sảnh. Đại sảnh rộng và rất khí phái, nằm ở trung tâm Nhâm phủ, mỗi khi có khách quý ghé thăm, người Nhâm gia thường tiếp đãi họ ở đây. Nhâm thị trở về nhà của mình, thần thái và biểu tình càng thêm tuỳ ý hơn, ba cha con Triệu Tương Nghi chưa từng thấy qua một Nhâm thị tuỳ ý như thế, ở trong ấn tượng của họ, Nhâm thị là một người phụ nữ cẩn thận, nghiêm túc. Mọi người dựa theo thân phận và bối phận lựa chọn chỗ ngồi, Triệu Tương Nghi ngồi cùng ca ca, lúc này nàng không thèm để ý đến mấy người đang bàn chuyện, dù sao cũng chỉ bàn hôn kỳ của hai người họ, không thì tinh tế khảo nghiệm tính tình cha nàng thế nào…So với việc nghe người lớn bàn chuyện không có điểm dừng thì Triệu Tương Nghi càng hứng thú với những vật trang trí cổ kính trong đại sảnh. Rất nhiều món đồ nàng không biết tên, nhưng thấy cách phối hợp giữa chúng càng làm cho đại sảnh thêm sang trọng, mấy món đồ này nếu ở hiện đại được xem là đồ cổ có gái trị xa xỉ. “Triệu lão bản...” Nhâm Trường Dĩnh rất là khách khí xưng hô với Triệu Tín Lương. Triệu Tín Lương vội đứng dậy, nhìn Nhâm Trường Dĩnh xua tay, cười lành: “Bá phụ cứ gọi Tín Lương là được, không cần gọi cháu là lão bản.” Bạch thị thấy thế, quay sang nhìn bạn già khẽ gật đầu, trong mắt càng hài lòng thêm, xem ra, con gái nói không sai, người này là một người thành thật. Trong lòng Nhâm Trường Dĩnh đối với biểu hiện của Triệu Tín Lương càng hài lòng hơn, có điều ông bình tĩnh hơn Bạch thị, sẽ không giống bà cái gì cũng lộ hết trên mặt, chỉ cười nhìn Triệu Tín Lương nói: “Tốt lắm, ta liền gọi tục danh luôn, cháu đừng có đứng nữa, ngồi xuống đi, điểm tâm này là đặc sản của trấn Xuyên Bình, cháu ăn nhiều vào.” Nói xong, lại nhìn Triệu Tương Nghi đang ngồi trong đại sảnh quan sát mấy vật trang trí và Triệu Hoằng Lâm đang ngẩn người, “Hai cháu cũng ăn đi, ăn nhiều vào.” “Cảm ơn gia gia.” Triệu Hoằng Lâm ổn trọng nói, sau đó thầm đầy vai Triệu Tương Nghi đang ngẩn ngơ, nhỏ giọng nhắc nhỏ, “Đừng có nhìn xung quanh nữa, không lễ phép.” Tim Triệu Tương Nghi đập mạnh, đúng vậy... Mấy ngày nay mọi việc quá mức mỹ mãn, ngày tốt quá nhiều, cho nên lại quên mất phong tục của thời đại này. Được ca ca nhắc nhở, Triệu Tương Nghi lập tức ngồi đoan chánh, học theo bộ dạng của ca ca, nói cảm ơn Nhâm Trường Dĩnh. Nhâm Trường Dĩnh không có cháu, cho nên vừa nghe cả hai gọi ông là ”gia gia”, nhất thời kích động, cao hứng gọi mấy nha hoàn đến, lấy ba món lễ vật đáp lễ. Nha hoàn hiểu ý, đem món quà ở giữa đưa cho cho Triệu Tín Lương,, đó là trưởng bối cấp vãn bối lễ gặp mặt, Triệu Tín Lương thụ sủng nhược kinh, từ chối vài lần, sau đó cao hứng nhận lấy, bởi vì…việc làm này thể hiện là nhị lão nhâm gia đã tiếp nhận hắn…Vốn tưởng rằng sẽ rất khó, trong lòng khẩn trương cùng sợ hãi, không nghĩ đến lại dễ dàng tiếp nhận đến vậy! Nhâm thị cũng vui mừng nhìn Triệu Tín Lương cười cười, cũng âm thầm thở một hơi, cuối cùng mọi việc đã thành công một nửa. Lúc này đây, ở nơi thương tâm này, cũng là nơi mà nhâm thị có được hạnh phúc mỹ mãn, Nhâm thị không dám tin được chuyện tốt này thật sự đến với mình. Mặt khác, nhị lão Nhâm gia còn chuẩn bị hai đại hồng bao tặng cho hai đứa nhỏ. Triệu Tín Lương lập tức ngăn lại, nói hai đứa nhỏ nhà mình không thể nhận được, đây là thói quen của người vùng quê, chỉ khi nào nhận quà hay nhận tiền thì cứ trả về không nhận, nhưng cuối cùng cũng phải nhận thôi…Chỉ là hành động này để cho người tặng yên tâm hơn, để cho người tặng thấy người nhận rất coi trọng hồng bao nay. Thật ra Triệu Tương Nghi đối với quy định bất thành văn rất bất đắc dĩ, nàng mỉm cười nhận hồng bao, nói thêm một câu, “Cảm ơn gia gia, nãi nãi.” Chuyện của mẽ đẻ bọn nhỏ, Nhị lão hơn phân nửa từ trong miệng Nhâm thị biết được một ít, giờ đây khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, một ổn trọng, một vui vẻ…Trong lòng Bạch thị không nói ra được là yêu thương hay là thương tiếc, bộ dạng nhu thuận khả ái của Triệu Tương Nghi làm cho bạch thị không tự chủ được nhớ đến Bích Lăng đã chết…Hai mắt nhất thời đẫm lệ. “Nương, hôm nay là ngày vui, sao lại khóc.” Nhâm thị đứng dậy, đi đến bên cạnh bạch thị khuyên lơn, trong mắt cũng ánh lên một màn sương. Bạch thị vội vàng lau nước mắt, chỉ vào Triệu Tương Nghi dịu dàng nói: “Nhìn hài tử này nhu thuận như vậy, nương rất thích, không có việc gì, đây là do nương cao hứng.” Mọi người nói đùa một hồi, không bao lâu đã đến giờ ngọ, ngay ở phòng ăn đã sớm bày bàn ra, chờ mọi người đến. Trước khi dùng cơm trưa, Bạch thị lén lút kéo con gái đến trong phòng nói chuyện riêng Nhâm thị biết rõ Bạch thị là đau lòng cho bảo bối, lúc này mẫu thân muốn hỏi gì nàng cũng đoán được đại khái. Quả nhiên, Bạch thị thấy xung quanh không có ai, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó dịu dàng kéo tay con gái ngồi xuống, bà vui mừng vỗ tay con gái, nghẹn ngào nói: “Bây giờ tốt rồi, con có cuộc sống hạnh phúc, làm cho cha và mẹ yên tâm không ít.” “Vâng, nương, ngài và cha tuổi đã lớn, củng không cần lo lắng cho con gái quá, con gái ở bên ngoài có thể tự chiếu cố cho mình.” Nhâm thị hết lòng trấn an, lại hỏi Bạch thị, “Thế nào, huynh ấy rất tốt đúng không?” Bạch thị vừa nghe khuê nữ nhắc đến Triệu Tín Lương, trên mặt chợt nở nụ cười, hài lòng gật đầu: “Nương và cha con đều nhìn rồi, bây giờ hai người bọn ta chỉ mong con sống tốt, cũng không cần là người đại phú đại quý, người một nhà chung sống, quan trọng nhất là hạnh phúc. Vừa rồi nhìn cậu ta, đúng là người thành thật, cuộc sống của con sau này tốt rồi.” “Nương và cha hài lòng là được.” Nhâm thị vui mừng nở nụ cười. Nhưng mà nụ cười trên mặt Bạch thị bỗng nhiên cứng lại, thân sắc lo lắng hiện trên khuôn mặt bà: “Bích Oánh à, nương không muốn nhắc lại chuyện xưa, càng không có hoài nghi ánh mắt nhìn người của con…Chỉ là, chuyện xảy ra ngày trước con càng rõ hơn nương, lần này, con thật sự biết rõ con người đối phương chứ?” Nói đến đây, Bạch thị nặng nề thở dài một hơi, “Nương bây giờ không dám tin…Chỉ sợ người này, sẽ giống như người trước, nếu vậy thì cuộc sống sau này của con, không phải là giống như trước…” “Sẽ không, nương, ngài yên tâm.” Nhâm thị kiên định nói, “Thứ nhất, con gái không còn là tiểu cô nương mười bảy, mười tám nữa, trải qua chuyện năm đó, con gái đã rút ra kinh nghiệm cho mình, sẽ không nhìn nhầm như lúc trước. Thứ hai, con và huynh ấy đều ở trấn Thanh Hà, rất nhiều chuyện con đều nhìn thấy, huynh ấy không chỉ đối với con rất tốt, mà ngay cả trên phương diện làm ăn, bằng hữu đều đối đãi rất chân thành, cho nên con nghĩ huynh ấy không phải là người trong ngoài đều bất đồng, ngược lại là một nam nhân tốt để cho con gái dựa vào.” “…Chuyện trước kia, cậu ta có biết không?” Bạch thị nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình. Nhâm thị không chút do dự gật đầu:”Lúc con biết được tâm ý của huynh, con đã đem toàn bộ câu chuyện nói cho huynh ấy, huynh ấy không để ý, ngược lại còn nguyện ý đưa con từ trong bóng tối bước đến con đường sáng. Chính vì điểm này, con mới bỏ xuống sự lo sợ, quyết định tiến tới với huynh ấy.” “Con đã nói cho cậu ta?” Bạch thị kinh ngạc hỏi, thái độ đối với Triệu Tín Lương càng thêm hài lòng, “Nguy hiểm thật, không ngờ cậu ta lại thông cảm cho người khác như vậy, lại đối tốt với con, như vậy cha mẹ an tâm hơn rồi.” Dứt lời, Bạch thị vui mừng vuốt tóc cho con gái. ‘Tính tình con quật cường, mấy năm này, một mình chạy ra ngoài kiếm sống…Con biết không, mấy năm qua, nương và cha con lo lắng cho con biết bao.’ Bạch thị cảm khái nói, nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ nụ cười vui vẻ, “Chẳng qua bây giờ đã tốt rồi, con đã tìm được bến đỗ cho mình, ở bên ngoài cũng xem như là có chỗ để che mưa, che gió, về sau sẽ hạnh phúc….” “Nương, huynh ấy đối với nữ nhi rất tốt.” Nhâm thị nhu thuận tựa vào vai Bạch thị, hai mắt nhắm lại khẽ nói, ‘Nương biết không, nữ nhi ở bên ngoài một mình cũng có chút bất tiện… Có một lần, bởi vì chuyện làm ăn, đối phương liền thuê người tìm đến cửa, muốn đem tú phường của con phá hư….” “Lại có việc này?!” Không chờ Nhâm thị nói hết lời, Bạch thị lập tức đỡ con gái đứng dậy, kinh ngạc hỏi, ”Đã báo quan chưa? Chuyện lớn như vậy sao con không báo về nhà hả? Nhà chúng ta tuy không phải là dạng đại phú đại quý, nhưng cha con tốt xấu gì cũng giao thiệp rộng….Con có bị thương không?” Nói đến đây, Bạch thị nghẹn ngào. Nhâm thị an ủi Bạch thị một phen, chờ Bạch thị bình tĩnh lại, Nhâm thị mới giải thích: “Nương, hãy nghe con nói hết. Lần đó đúng là quá nguy hiểm, có điều bởi vì Tín Lương chạy đến ứng cứu, nên con mới thoát khỏi nguy hiểm.” Nói đến đây, tâm tình Nhâm thị càng thêm kích động, nàng nhìn mẫu thân: “Nương, nếu không phải huynh ấy, con gái sớm bị người ra đánh bị thương, lúc đó huynh ấy đem con gái bảo vệ trong lòng, còn chính mình thì bị đánh, con gái vì thế mới không bị thương” “Đều nói hoạn nạn thấy chân tình... Cậu ta đúng là một người tài giỏi!” Bạch thị sau khi biết chuyện, hảo cảm với Triệu Tín Lương tăng thêm vài phần. Lúc hai mẹ con nói chuyện với nhau, bên ngoài nha hoàn đến báo đã đến giờ dùng cơm, hai người đứng dậy, chuẩn bị đến phòng ăn dùng cơm. Vừa ra đến trước cửa, Bạch thị nắm chặc tay con gái, chần chờ một lát, mới mở miệng nói chuyện khác: “Có chuyện này…Vốn là nương không muốn nói với con, nhưng mà, thấy con bây giờ đã an ổn, nghĩ đến những chuyện trước kia đều đã qua, nói cho con biết cũng không sao.” Nhâm thị mẫn cảm, thấy mẫu thân úp úp mở mở, cũng đoán ra là chuyện gì rồi, vì vậy chủ động dò hỏi: “Là chuyện ‘bên kia’?” ‘Bên kia’ chính là nhà chồng trước của Nhâm thị. Bạch thị gật đầu, vùng lông mày nhíu chặt lại: “Trần công qua đời, là chuyện ba tháng trước.” Trần công là cha ruột của chồng trước Nhâm thị, cũng là cha chồng nàng. Ông là người không tệ, chỉ là sai lầm lớn nhất đời ông là sinh ra một đứa con trai không nên thân. Từ sau khi Bích Lăng chết, Nhâm thị đối với người Trần gia càng thêm oán hận, nhưng cuối cùng, lúc đối mặt với Trần công, nàng cũng mềm lòng, tha cho ông một con đường sống. Chỉ là, gia đạo sa sút, thân nhân ly tán, Trần công nhiễm bệnh nằm trên giường, ngẩn ngơ nằm đó, mấy năm này miễn cưỡng gượng dậy nhưng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi. Bây giờ nghe thấy tin Trần công qua đời, Nhâm thị có chút kinh ngạc, hơn nữa cũng cảm thấy rất bình thường, dù sao đó cũng là chuyện trong dự liệu. “Chết sớm một chút cũng tốt.” Cuối cùng, Nhâm thị bình tĩnh nói Bạch thị gật đầu, nắm tay con gái đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa cảm khái nói: “Đã từng là bạn hữu mấy năm, lúc nhỏ chơi thân với nhau, lớn lên rồi đến lúc già đi, lại có kết cuộc như vậy…Thế sự khó đoán.” Đi đến phòng ăn, Triệu Tín Lương và Nhâm Trường Dĩnh đang trò chuyện vui vẻ, lúc đầu Triệu Tín Lương còn miễn cưỡng duy trì tư thái hào hoa phong nhã, có điều sau lại quá tự nhiên, nên không còn ý nghĩ muốn duy trì hình tượng nữa, khôi phục lại tính cách thật của mình. Không nghĩ đến, Nhâm Trường Dĩnh ngược lại càng thích sự chân thật của Triệu Tín Lương. Mà hai đứa nhỏ, nhất là Triệu Hoằng Lâm đang ngồi ngay ngắn trên ghế, khẽ mím môi, trên người không lúc nào không toả ra khí chất tuấn dật ổn trọng, Nhâm Trường Dĩnh nói Triệu Hoằng Lâm đứa nhỏ này giống mình khi còn trẻ, cũng nói mình cùng thằng bé hữu duyên! Triệu Tương Nghi thì cùng mấy nha hoàn, bà tử trò chuyện, ai nấy đều rất thích vị tiểu thư hoạt bát, đáng yêu lại dễ gần này. Bạch thị và con gái vừa bước vào đã thấy tràng diện náo nhiệt như thế, không khỏi nhìn nhau cười, thỏa mãn bước đến trêu chọc Triệu Tương Nghi. Ở Xuyên Bình ba ngày, tất cả mọi người thập phần vui vẻ, Triệu Tín Lương chiếm được sự yêu mến của nhị lão Nhâm gia, Triệu Hoằng Lâm bị không ít trưởng bối cùng thế hệ thậm chí còn có tiểu nha hoàn ưu ái, tán thưởng, Triệu Tương Nghi thì càng không cần phải nói, cũng không biết từ khi nào, hay là do tính tình từ trước đến giờ của chính mình, mà mới ở đây có ít ngày, đã quen thuộc với nha hoàn, bà tử, quản sự trong phủ rồi, trước khi đi, ai nấy trong phủ đều luyến tiếc tiểu nhân nhi không cho đi. Chờ đoàn người về đến trấn Thanh Hà, đã là ngày tám tháng tám rồi. Hôn kỳ của Nhâm thị và Triệu Tín Lương càng cận kề, tháng này có mấy ngày trước ngày mười lăm tháng tám đều là ngày tốt, nên mọi người quyết định chọn ngày mười tháng tám. Chỉ có hai ngày, có vẻ quá đột ngột. Song cũng không thể xem thường, Phương thị ở trấn Thanh hà đã sớm chuẩn bị xong hết, chỉ còn kém bày tiệc ra nữa thôi. Lo lắng cả hai đều là lần thứ hai thành hôn, không thể giống như lần đầu, phô trương trắng trợn được, đến lúc đó không phải khiến cho người ta chê cười sao, cho nên chỉ bày ra ba, bốn bàn là được, chỉ mời thân thích, cùng vài người có uy vọng và bạn bè thân thuộc. Triệu Tín Lương vốn đề nghị tổ chức ở Thiên Hi Lâu, như vậy vừa có khí phái vừa không mất vẻ trang trọng, nhưng bởi vì là lần kết hôn thứ hai nên đành xin lỗi Nhâm thị, cho nên hắn rất muốn cho Nhâm thị một hôn lễ đơn giản nhưng không kém phần long trọng, cho nàng nở mày nở mặt Chẳng qua, Nhâm thị không để ý đến điểm ấy, nàng cũng không có né tránh, dù sao cũng là lần thứ hai mình kết hôn, có thể lấy được Triệu Tín Lương chính là vạn hạnh trong bất hạnh. Càng làm cho Triệu Tín Lương buồn cười. Hôn kỳ tới gần, vào một buổi tối tháng tám, Nhâm thị bỗng nhiên làm ra một quyết định lớn. Nàng lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay toàn bộ giao cho Triệu Tín Lương, muốn hắn ở trấn Thanh Hà mua một ngôi nhà lớn cho nàng, bọn nhỏ và hai lão nhân gia vào đó ở. Triệu Tín Lương không đồng ý, an ủi:”Tuy giờ không tốt, nhưng ta hứa sẽ đem đến cuộc sống ấm no cho cả nhà, nếu như dùng tiền của nàng, ta đây thành cái gì?” Tính tình Nhâm thị mạnh mẽ, đối mặt với ý tứ của Triệu Tín Lương, cũng không chịu yếu thế: “Cái gì mà tiền của ta, sau này chúng ta là người một nhà, không phải tiền của chung ư? Hơn nữa, ta là nữ nhân nên huynh coi thường tiền của ta đúng không, tiền này do nữ nhân như ta kiếm đấy, thì làm sao nào?” “Nói là vậy, nhưng ta không thể dùng…” Triệu Tín Lương đối mặt Nhâm thị bưu hãn, chỉ có thể cúi đầu thấp giọng thì thào. “Nhà thì vẫn phải mua, chúng ta phải cố hết sức cho bọn nhỏ một nơi thật tốt để bình an trưởng thành.” Nhâm thị bình tĩnh nói, nhìn sắc trời không còn sớm, nàng nói một chuyện khiến cho Triệu Tín Lương phải há miệng thật lớn, “Thật không dám giấu, ta đã đem nhà mình ở bán đi rồi, bởi vì nghĩ lúc thành thân xong, mọi người có thể dọn vào ở cũng không phải không được, nhưng suy nghĩ lại, ta thấy toà nhà này quá nỏ, một mình ta ở thì thấy rộng, nhưng nếu mọi người chuyển vào thì quá nhỏ. Cho nên ta liền bán nhà đi, lấy tiền đó gom với tiền tích góp, cũng đủ để mau một toà nhà lớn trên trấn “Nàng nói nàng đã bán nhà?” Chờ Nhâm thị nói xong, Triệu Tín Lương trố mắt líu lưỡi nhìn Nhâm thị. Triệu Tín Lương xoa xoa trán của mình, trong mắt tràn đầy áy náy, cuối cùng nắm chặt tay phương thị: “Xin lỗi... Bởi vì ta mà nàng phải sống khổ như vậy… Ta từng nói qua sẽ không để cho chịu khổ, xin lỗi, là ta không tốt.” “Sao lại nghĩ vậy?” Nhâm thị dựa vào lòng Triệu Tín Lương, “Ta vui còn không kịp nữa là, cũng không có nghĩ rằng mình chịu khổ.” “Được rồi, ở đây tổng cộng là ba trăm lượng bạc, huynh hãy giữ đi, chúng ta tuy hai mà một.” Nhâm thị ngọt ngào nói. Triệu Tín Lương vẫn như cũ kiên trì không chịu lấy, hắn đưa bọc bạc lớn cho nàng, sau đó kéo nàng đến ngăn tủ đầu giường, mở ra, từ bên trong lấy một cái hộp nhỏ. Hộp kia không có khoá, lạch cạch một tiếng liền bị Triệu Tín Lương mở ra, hắn lấy một tấm ngân phiếu từ bên trong ra, đưa cho Nhâm thị nói: “nàng xem, ở đây tổng cộng là năm trăm lượng, là mấy năm nay ta cực khổ tích góp được, khi mở Thiên Hi Lâu cũng tốn không ít tiền, có điều vốn đang hoàn lại. Ta còn tính toán, mọi người chịu khổ thêm một năm, để Thiên Hi Lâu phát triển thêm, sang năm sẽ tìm mua một toà nhà, chân chính ở trấn Thanh Hà an cư lập nghiệp. “Hảo, ta đồng ý suy nghĩ của huynh.” Nhâm thị không nói hai lời liền ủng hộ quan điểm của Triệu Tín Lương Nhưng Triệu Tín Lương lại cười lắc đầu, nắm tay Nhâm thị, chân thành nói: “Nhưng vì nàng ta liền thay đổi chủ ý.” Thấy Nhâm thị vô cùng kinh ngạc, Triệu Tín Lương nhếch miệng cười, ”Tiền có thể kiếm lại, nhưng thân nhân thì chỉ có một.Cả đời này chúng ta cố gắng kiếm tiền, chính là muốn đem đến cuộc sống tốt nhất cho người thân mình, nếu ta chỉ vì lo cho sinh ý mà không quan tâm đến cảm thụ của mọi người, chẳng phải là đi ngược lại với ước nguyện ban đầu ư?” “Đến lúc đó tiền kiếm được nhiều hơn cũng không còn ý nghĩa nữa? Vẫn là ở bên cạnh mọi người, cho dù cuộc sống không tốt quá như mong muốn…Dựa theo người đọc sách mà nói, cái này gọi là ‘Cái được không bù đắp đủ cái mất’?” Triệu Tín Lương nói xong, đột nhiên ôm Nhâm thị thật chặc, “Ta nhất định thời thời khắc khắc nhớ kỹ, ở trong lòng ta gia đình đứng ở vị trí thứ nhất, còn tiền tài chỉ là vật ngoài thân.” “Huynh…” Nhâm thị cảm động, nước mắt chực tràn. Triệu Tín Lương cười tiếp tục nói: “Là nàng vừa nhắc nhở ta. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên chúng ta thành thân, nhưng chúng ta đều coi trọng đối phương, nàng suy nghĩ rất chu đáo, lúc này nên mau một căn nhà lớn cho mọi người dọn vào ở, cùng nhau sống dưới một mái nhà thật vui vẻ, thật tốt. Thế nhưng, ta không muốn dùng số tiền mà nàng khổ cực kiếm được, chuyện này, giao cho ta là được rồi.” “Ừ.” Nhâm thị ôm Triệu Tín Lương thật chặt, lúc này đây, nàng hạnh phúc khó có thể nói nên lời. “Tốt lắm, ngày mai chúng ta đi xem nhà, chờ chọn xong rồi, thì bắt đầu sửa chữa, tin chắc không bao lâu là có thể vào ở rồi, còn có đưa cha đến trấn trên, lão nhân gia khẳng định hài lòng vô cùng.” Triệu Tín Lương đem cằm đặt lên đỉnh đầu Nhâm thị, giọng nói ôn nhu vô cùng. Nhâm thị rũ mi mắt, dựa vào người Triệu Tín Lương, ngửi hơi thở chất phác đến từ người đàn ông này.