Edit: Thiên Âm Triệu Tín Lương bất đắc dĩ nhìn bộ dáng đáng thương của con gái, hắn xoa hai má nhỏ nhắn của con gái, dịu dàng nói:”Một mình cha có thể chăm sóc Tương Nghi mà, con không tin cha sao?” “Thế nhưng Tương Nghi cũng thương cha, cha chỉ có một mình…” Triệu Tương Nghi vẫn kiên trì như trước. “Cha không sao, có con và Hoằng Lâm là đủ rồi, thật đó.” Triệu Tín Lương sờ sờ đầu Triệu Tương Nghi “Ngoan” “A, thiếu chút nữa quên mất, con mau nói tên mấy tiểu tử kia cho cha biết, cha đi tìm bọn chúng tính sổ.” Triệu Tín Lương đúng là cố chấp, Triệu Tương Nghi chỉ cuối đầu thở dài một hơi. “Con không nói…Cha tìm được đám tiểu tử đó thì có thể làm được gì, bọn chúng sẽ lại cười con nữa thôi…” Triệu Tương Nghi một lần nữa nói lời tàn nhẫn, tuy rằng nàng không đành lòng, cũng biết làm vậy có thể làm tổn thương Triệu Tín Lương, nhưng đây là biện pháp duy nhất để cứu lấy trái tim biết yêu của hắn. “Tương Nghi, con là đang trách cha sao?” Trên mặt Triệu Tín Lương đầy hổ thẹn hỏi. Giữa lúc bầu không khí giữa hai phụ tử đang căng thẳng, thì cửa viện đột nhiên mở ra, Phương thị cầm giỏ thức ăn đi vào, nhìn thấy hai cha con đang đứng trên hành lang, lập tức hô: “Này, hai đứa mau ra đây mau, thầy bói đang đứng trước cửa nhà chúng ta này, có việc muốn nói với chúng ta.” “A?Thật vậy sao.” Triệu Tín Lương hồ nghi hỏi, sau đó cúi đầu nhìn con gái, “Tương Nghi, con ở đây đừng đi ra ngoài, chờ cha quay lại.” Triệu Tương Nghi ngoan ngoãn gật đầu, chờ Triệu Tín Lương đi rồi, nàng quay đầu nhìn gian phòng của Triệu Hoằng Lâm, chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm dựa vào cửa sổ nhìn mình nháy mắt cười, Triệu Tương Nghi cảm thấy an tâm, biết chuyện đã đi theo đúng kế hoạch. Bên này, Triệu Tín Lương đi tới trước đại môn, quả nhiên thấy một lão giả mặc trường bào màu xám đứng trước cửa, tóc hoa râm, thần tình thản nhiên, nhìn qua có phần tiên phong đạo cốt. Triệu Tín Lương cũng không quá mê tín, thế nhưng Phương thị lại khác, thấy Triệu Tín Lương đã đến, Phương thị vội vàng hỏi một câu: “Đại sư, bây giờ con ta đã ra rồi, ngài có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì sao?” Nói xong, bà quay đầu lại nhìn Triệu Tín Lương nói nhỏ, “Vị đại sư này thần thông quảng đại, vừa nãy mẹ đi chợ về nhìn thấy ông ấy, hỏi ông ấy có chuyện gì lại đứng ở đây, ông ấy không nói, chỉ nói muốn đợi gia chủ này ra mới nói được. Nhà chúng ta vốn không quen biết ông ấy, vậy tại sao ông ấy lại biết sự tồn tại của con.’ Triệu Tín Lương nhíu mày, mặc dù Phương thị nói như vậy, nhưng hắn không mấy tin tưởng vị thuật sĩ trước mắt này. Lão giả vuốt chòm râu, híp mắt quan sát Triệu Tín Lương từ trên xuống một lần, Triệu Tín Lương bị ông nhìn có chút không được tự nhiên. “Chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.” Một lúc lâu, lão giả mới mở miệng nói. Phương thị cảm thấy căng thẳng, vội hỏi: “Xin đại sư hãy nói rõ, chỉ cho nhà ta một con đường sáng.” Lão giả lại nhìn sang Triệu Tín Lương, sau đó thản nhiên nói: “Ta thấy trên nóc nhà nhà ngài ẩn hiện hồng quang, đây là điềm lành, tương lai ngài nhất định sẽ đại phú đại quý. Nếu như ta đoán không sai, ngài nhất định sẽ giàu lên nhờ việc buôn bán.” “Điều này chỉ cần tuỳ tiện hỏi một người trên trấn, ông đều có thể biết hết?” Triệu Tín Lương hơi bực mình nói. Phương thị nhanh miệng mắng con trai: “Không được bất kính với đại sư.” Triệu Tín Lương là một người con hiếu thuận, liền ngậm miệng không nói nữa. Lão giả không hề tức giận, lại nói tiếp: “Chẳng qua, ta thấy trán ngài đầy đặn, mặt lộ hồng quang, hẳn là chim loan tinh động [chim loan bay ngụ ý đôi lứa kết duyên], xem ra, sẽ có một đoạn nhân duyên mỹ mãn đang chờ ngài nắm lấy.” Nhãn thần Triệu Tín Lương loé lên, một tia kinh ngạc xẹt qua, nhưng hắn chỉ hơi mím môi, vẫn chưa mở miệng hỏi cái gì. Ngược lại Phương thị càng lo lắng hơn hắn, chỉ thấy Phương thị kích động nhìn lão giả: “Thật sao, cảm tạ trời đất, xin hỏi đại sư có thể nói cặn kẽ cho ta nghe được không?” “Ta vừa nói là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.” Lão giả đột nhiên nghiêm túc, “Nóc nhà hiện hồng quang, vốn là điềm lành, nhưng ta lại phát hiện bên dưới hồng quang mơ hồ lộ ra một màu đen ảm đạm, chắc chắn rằng, mấy ngày gần đây nhà bà sẽ gặp chuyện chẳng lành.” “A?” Tim Phương thị đập nhanh hơn bình thường không nói gì, chỉ nắm chặt tay lão giả cầu cứu, “Xin đại sư giúp nhà ta phá giải.” “Ông đừng có đứng ở đây nói bậy.” Triệu Tín Lương nổi giận, Phương thị cũng giận, mắng hắn: “Con không thấy đại sư đây nói chuyện đều trúng hết sao?” “Có tin hay không là tùy các ngươi, ta chỉ xin khuyên một câu, thời gian không còn nhiều, nếu không tiêu trừ tai hoạ ——” Lão giả nói đến đây liền nhìn chằm chằm vào Triệu Tín Lương, “Trước Tết Trung Thu ngài phải thú nữ nhân đó về, như vậy hắc vụ bên dưới hồng quang mới có thể tiêu trừ. Nếu không tin lời ta, thì không bao lâu nữa, hắc vụ đó sẽ bám lấy đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà ngài, cuộc đời của đứa trẻ đó sẽ gặp vận rủi.” Cả người Phương thị lắc lư, Triệu Tín Lương vươn tay đỡ lấy bà. Chờ hắn ngẩng đầu muốn hỏi lại lão giả, lại phát hiện lão giả đã đi xa rồi… “Tín Lương, Tín Lương.” Trong mắt Phương thị tràn đầy nước mắt, bà nắm chặc tay con trai, nước mắt chảy dài, “Con mau làm theo lời vị đại sư đó nói đi, mẹ tin rằng Bồ Tát thương cảm nhà chúng ta tâm thiện, nên mới đặc biệt phái đại sư đến trước nhà chúng ta thông báo. Con không tin nhưng mẹ thì tin…Mẹ không muốn thấy bất kì người nào trong nhà gặp chuyện không may đâu…” Nói xong, Phương thị thực sự nhịn không nổi mà khóc. Triệu Tín Lương nhìn thấy cũng thật không đành lòng, hơn nữa ngẫm lại lời lão giả kia vừa nói, cũng không phải là không phải không có lý. Chí ít, chuyện giữa hắn và Nhâm thị, đúng là do hắn làm sai… Chuyện này liên quan đến bọn nhỏ và mẹ của mình nên hắn không biết làm sao. “Mẹ, mẹ hãy yên lặng một chút, cho con suy nghĩ…” Giọng nói của Triệu Tín Lương dần dần lộ ra vẻ vô lực, hắn đỡ Phương thị vào trong nhà trước, thấy Triệu Tương Nghi vẫn đang ngồi tại chỗ cũ, bèn dặn dò: “Tương Nghi, con đỡ bà nội vào trong nghỉ ngơi đi.” Triệu Tương Nghi vội vã chạy tới đỡ Phương thị: “Đây là thế nào?” “Con đừng hỏi nhiều nữa, hãy bồi bà nội đã, cha có việc phải suy nghĩ một chút.” Nói xong, Triệu Tín Lương đem Phương thị giao cho con gái chiếu cố, còn mình thì đi vào phòng, đóng chặt cửa lại. Triệu Tương Nghi lần thứ hai quay đầu lại nhìn Triệu Hoằng Lâm, lặng lẽ giơ ngón cái lên nhìn đại ca. Triệu Hoằng Lâm gật đầu, sau đó để cuốn sách trong tay xuống, Phương thị vừa thấy cháu trai bước ra khỏi cửa, vội vàng hô: “Hoằng Lâm, đừng có đi ra ngoài, bây giờ con đừng có xuất môn.” “Bà nội đã xảy ra chuyện gì.” Triệu Hoằng Lâm bước đến đỡ Phương thị. “Hảo hài tử, hãy nghe lời bà nội nói, ở trong nhà đừng có đi đâu.” Phương thị nức nở, bà rất sợ Triệu Hoằng Lâm sẽ giống như lời vị đại sư kia nói, gặp phải bất trắc, mặc dù lão giả đó nói là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, nhưng Phương thị vẫn rất lo lắng. “Bà nội, bà đứng có lo lắng quá, con định đến hiệu sách đối diện mua sách, chỉ đi bộ có mấy bước thôi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.” Triệu Hoằng Lâm an ủi Phương thị, Triệu Tương Nghi vội vàng dỗ ngọt Phương thị, lúc này Phương thị mới đồng ý cho Triệu Hoằng Lâm ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Triệu Hoằng Lâm đi về phía bên phải, căn bản không giống như lời y nói, đến hiệu sách đối diện. Chờ y đi đến đầu ngõ, mới dừng bước chân lại, rất nhanh có một lão giả bước ra tiếp đón, lão giả vừa thấy Triệu Hoằng Lâm, liền cười hắc hắc mà hỏi thăm: “Thế nào, ta diễn có đạt không?” Đương nhiên lão giả này chẳng phải ai khác chính là vị đại sư đã “chỉ điểm” cho Triệu Tín Lương và Phương thị lúc nãy. “Tạm được, đừng quên lời ta đã nói.” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày, trên mặt không có vẻ tươi cười, sau đó từ trong ngực lấy ra một hà bao đưa cho lão giả, “Ban nãy đã trả một nửa rồi, ta trả cho ông một nửa còn lại đây.” Lão giả nhận hà bao liền mở ra, đếm tiền bên trong, rồi cân nhắc, cũng không có lập tức ly khai, nhìn Triệu Hoằng Lâm nói: ”Vốn là đã đủ…Nhưng cậu xem quần áo ta mặc và mấy đạo cụ này đều là thuê hết đấy, cậu xem có nên trả cho ta thêm một ít tiền được không?” Triệu Hoằng Lâm liếc lão giả một cái, sau đó mới từ trong túi của mình lấy thêm một xâu tiền đưa cho: “Không thể nhiều hơn nữa, ta cảnh cáo ông, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, ông dám tiết lộ cho người thứ ba biết, ta sẽ có biện pháp cho ông gặp phải vận rủi thật sự đấy.” Mặc dù Triệu Hoằng Lâm chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, nhưng lúc này đây, vả mặt lạnh như băng này thật sự khiến cho người ta kinh sợ, lão giả nhận tiền, gật đầu như gà mổ thóc, rồi chạy đi. Triệu Hoằng Lâm xử lý xong mọi chuyện, cũng không lưu lại nữa, liền vòng ngược về nhà. Tết Trung Thu chính là ngày mười lăm tháng tám, bây giờ đã gần hết tháng bảy, ước chừng cũng phải mười ngày nữa mới đến. Triệu Hoằng Lâm vừa đi vừa suy nghĩ, lẩm bẩm một mình: “Tiểu muội kỳ hạn thời gian quá gấp rồi, đúng là khổ thân cho cha, cái bộ dáng ngốc nghếch đó của cha có thể nghĩ ra cách gì để làm người ta động tâm nhỉ.” Lúc này, Triệu Tín Lương ngồi một mình trong phòng, trên mặt tràn đầy khổ sở. Hắn cẩn thận suy nghĩ lại lời lão giả kia nói, không phải không có đạo lý, thà rằng tin chứ không nên tránh, quan trọng nhất là hắn thấy Tương Nghi đang có dấu hiện xảy ra chuyện, điều này càng làm cho lòng Triệu Tín Lương thấy bất an. Vào giờ khắc này, hắn vắt hết óc suy nghĩ biện pháp, nên làm thế nào bây giờ, làm sao để Nhâm thị thay đổi cách nhìn về mình, quan trọng là chấp nhận… Vừa nghĩ đến kỳ hạn là tết Trung Thu, Triệu Tín Lương tâm loạn như ma, rất đau đầu. Trong vòng mười ngày, phải đem chuyện này giải quyết cho xong, đúng khó khăn càng thêm khó khăn. Lời đại sư kia nói không phải ám chỉ Nhâm thị sao? Ngược lại nàng sẽ đồng ý chấp nhận mình sao? Còn chưa biết đúng hay không, chỉ dựa vào lời nói của người khác, nàng sẽ tin sao? Có thể cho rằng mình nói bừa? Đến lúc đó ấn tượng của nàng với mình có kém đi không? Liên tiếp nhiều vấn đề không ngừng hiện lên ở trong đầu Triệu Tín Lương, làm cho hắn nhức đầu không thôi….