Edit: Tiểu Âm Triệu Tín Lương cảm giác như có một cái bánh bao nhân thịt thật lớn đập lên người mình, đầu óc không có suy nghĩ nhanh được. Bùi Hạ Niên nhìn thấy thần tình của hắn, không khỏi cười tươi: “Nhìn bộ dáng của đệ như vậy, chắc trong lòng rất vui nhỉ, tốt lắm, cứ làm theo như kế hoạch đã bàn đi, cuối tháng này đệ hãy đến huyện Giang Ninh, vừa lúc là ngày mà mọi người trong hội tụ lại, đến lúc đó ta sẽ trịnh trọng nghênh đón đệ vào trong hiệp hội thương nghiệp.” “Cám ơn... Cám ơn đại ca” Mãi qua một hồi lâu, Triệu Tín Lương phản ứng lại, như là một người khác vậy. Lão bản Thiên Hi Lâu, thành viên của hiệp hội thương nghiệp, sư phó của Bùi Tử Quân…Những thân phận này, thực sự là mình sao? Hai, ba năm trước, còn chìm trong bi thống bị sỉ nhục không thể thoát khỏi được, luôn cảm thấy nhân sinh như vậy sẽ xong, sẽ không còn cơ hội trở mình nữa. Cũng không phải chưa từng mong sẽ có những điều tốt đẹp này, cuộc đời hắn từ lúc đó đã chuyển sang một bước ngoặt mới. Bước đi này tuy chậm nhưng được viên mãn, cho nên đôi khi hắn thật không thể tin được, chính mình đã trải qua những chuyện này. “Được rồi.” Bùi Hạ Niên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói thêm, “Ta thấy chỗ ở của đệ bây giờ quá nhỏ, nếu không ngại, một nhà đệ hãy chuyển đến biệt viện của ta ở trấn Thanh hà đi, đến lúc đó Tử Quân cũng sẽ ở đó, ở chung với mọi người sẽ tiện hơn. Ta thấy thằng bé Tử Quân và hai đứa con nhà đệ lại thân với nhau, hai đứa nhỏ kia ta thấy rất thông minh, ba đứa ở cùng một chỗ sẽ có lợi hơn.” “Tâm ý này đệ xin nhận, cám ơn đại ca, đại ca đối với một nhà, đệ đã quan tâm rất nhiều.” Triệu Tín Lương uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của Bùi Hạ Niên, mặc dù Bùi Hạ Niên mời bọn họ đến ở cùng cực kỳ chân thành cũng không có khinh miệt, nhưng Triệu Tín Lương muốn tự dựa vào năng lực của mình để mua nhà cửa ở trấn Thanh Hà, đem lại cuộc sống giàu sang tốt nhất cho cả nhà, hắn không muốn dựa vào người khác, lại phải nợ nhân tình. Bùi Hạ Niên đương nhiên là hiểu ý Triệu Tín Lương, huống hồ đây cũng không phải là đại sự gì, bèn gật đầu không thuyết phục nữa, “Cũng tốt, ta tin tưởng một, hai năm tới, Tín Lương lão đệ có thể dựa vào năng lực của chính mình mua một căn nhà ở trấn Thanh Hà.” “Cám ơn lời chúc của đại ca.” Lúc này Triệu Tín Lương không có khiêm tốn nữa, chỉ sờ đầu cười vài tiếng, ”Kỳ thực tiểu viện mà cả nhà đệ ở đó cũng không có tệ, mọi người trong nhà rất hòa thuận, rất ấm áp.” (Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.