Lúc này, trong sân Triệu gia sớm đầy ấp người, hai vợ chồng Tề gia ở cách vách và hai đứa con của họ đến giúp đỡ cùng thăm hỏi. Biết được Phương thị bị chọc tức đến ngã bệnh, tất cả mọi người đều sôi nổi chỉ trích mẹ con Lưu thị kia nào là không hiền hậu, không biết xấu hổ. Mà Phương thị từ sau ngày đó, đúng thực là đổ bệnh, tuy lão Ôn có bốc cho thang thuốc bổ, nhưng thể cốt của bà cũng bị hư nhược. Trong nhà nhất thời giống như bị mây đen kéo đến bao phủ, bởi vì gần đây dùng tiền mua thuốc, nên cuộc sống của cả nhà đều gặp khó khăn. Vừa lúc Dương thị mỗi ngày đều gây chuyện, nói là trong nhà việc gì cũng là do nàng ta làm hết vân vân, sau lại nói đại phòng không có nữ nhân, nhị phòng thì nhị tẩu vừa mới sinh hài tử nên còn ở cữ, nói đi nói lại đều nói rằng mình mệnh khổ, một người mà làm cho ba người. Ngay lúc Triệu Nguyệt Cầm lo sợ Dương thị nói lời khó nghe, sẽ hại Phương thị không được an tịnh để tịnh dưỡng,liền tự mình cắn răng chịu đựng giúp đỡ không ít việc trong nhà, chỉ mới vài ngày thôi, người liền gầy đi một vòng lớn. Đợi đến khi người trong nhà phát hiện ra, liền hung hăng mắng Dương thị một trận, Triệu lão gia tử liên tục tức giận, hù dọa Dương thị, hạ đi khí diễm trên người ta xuống. Mọi người lại sợ Triệu Nguyệt Cầm thành thật, nhát gan, sẽ bị Dương thị áp chế, chính ra bề ngoài phân phó, sau này Triệu Nguyệt Cầm chỉ cần làm việc nên làm, là chăm sóc tốt hai đứa nhỏ ở bắc phòng, mặc khác tiếp tục làm việc nhẹ trong nhà là được. Dù sao không lâu nữa nàng cũng là nên nghị hôn rồi, Phương thị bởi vì chuyện này nên không cho Triệu Nguyệt Cầm làm việc gì nữa, chính là lo lắng da nàng bị rám đen, bàn tay bởi vì làm việc nặng mà trở nên thô to. Bên này Phương thị bị bệnh, những chuyện như vậy Triệu lão gia tử đều chú ý đến, cố gắng an bài cho thỏa đáng, để bà không vì chuyện này mà lưu tâm nhiều. Mấy ngày này, Triệu Hoằng Lâm vẫn như thường ngày trước làm việc trong nhà cho xong hết, rồi mới đi bộ đến học đường thôn bên cạnh nghe phu tử giảng bài, buổi chiều trở về sẽ bồi tiểu muội Triệu Tương Nghi đùa giỡn một hồi, thỉnh thoảng sẽ sang Tề gia bên cạnh, rủ hai huynh muội Tề gia ra bờ sông câu cá, rồi đến nhờ Triệu Nguyệt Cầm nấu canh cá cho Triệu Tương Nghi còn có Phương thị bị bệnh và Lý thị đang ở cữ ăn cho bổ người. Mặc dù chuyện hắn làm đều giống như việc thường ngày, nhưng tính tình so với trước càng thêm trầm mặc. Trừ bỏ ở cùng một chỗ với tiểu muội Triệu Tương Nghi thì mới hiếm khi thấy hắn cười, còn lại chỉ là một bộ dáng trầm mặc ít nói. Điều này khiến trong lòng Triệu Tương Nghi có chút sốt ruột, sợ ca ca của nàng vì những chuyện xảy ra trong nhà gần đây mà tính cách bị bóp méo,về sau trở nên kỳ quái. Những ngày này Triệu Tín Lương việc gì cũng làm, so với ngày trước càng thêm chịu khó, làm việc giống như còn nhanh hơn với người bình thường, có lẽ vì trong lòng thống khổ, cho nên mượn việc làm để bình ổn nội tâm lại, quên đi đau khổ. Nhìn thấy hành vi lẫn bộ dáng khác nhau của mọi người trong nhà, Triệu Tương Nghi cả ngày buồn bực đến lông mày cũng nhíu lại, một lòng sẽ biết nghĩ làm sao khiến cho cả nhà đều phát đạt, trở nên giàu có. Thật ra thì nàng cũng sớm nghĩ ra vài biện pháp, chỉ gần đây vì chuyện của Lã thị huyên náo không thể tách rời, ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng, nên nàng mới đem những suy nghĩ này gác sang một bên, bây giờ sự tình đã được giải quyết rồi, nàng cũng không thể tiếp tục nhàn rỗi nữa, phải thừa dịp cả gia đình đang đang chìm ngấm trong trong đau đớn tủi nhục. Liền dùng cái ý tưởng làm giàu này đến an ủi tâm hôn bọn họ. Khi còn ở hiện đại, Triệu Tương Nghi học chính là khoa nghiên cứu thực vật học, cho nên đối với thảm thực vật đúng là quá quen thuộc. Đời này nàng trùng sinh tại một gia đình làm nông, nên đã sớm có quyết tâm, chờ khi có thời gian rãnh rỗi sẽ đi dạo phía sau núi, nhìn xem có gì đáng giá để trồng một thảm thực vật hay không, đến lúc đó chỉ cần tiến cử với người trong nhà biện pháp gieo trồng hàng loạt, dựa vào đó mọi người có thể tạo chút tài liệu mà nơi này không có để sử dụng, nhờ đó mà cấp cho nhà thêm một khoản tài phú. Bất quá, bây giờ phương pháp làm giàu gì không quan trọng, vấn đề trọng yếu là nhà này chưa có ai ở riêng! Vốn cả đại gia đình mọi người ở cùng một chỗ, nhiều người thì lực lượng lớn, đồng tâm hiệp lực cũng không phải không có gì tốt… Mấu chốt là hai người Triệu lão tam và Dương thị, một người làm biếng không làm nên việc, một người thì tham lam tính toán lại ưa châm ngòi, có hai người kia ở đây, cái nhà này muốn giàu cũng không có cửa à! Cho nên, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là làm cho cả đại gia đình này ra ở riêng hết, đến lúc phân gia xong rồi, nhà bọn nàng là ở đại phòng, sẽ mang theo ông nội cùng bà nội trải qua qua cuộc sống tốt hơn, dựa vào vun trồng cây cối mà làm làm giàu, cuộc sống không biết có bao nhiêu nhàn nhã cùng tự đắc, sẽ không vì tam phòng tức giận, cũng không cần bận tâm đến chi phí sinh hoạt,ăn ở của tam phòng. Ngày hôm sau, Triệu Tương Nghi rời giường sớm, sau khi rửa mặt, dùng qua điểm tâm liền muốn hướng ngay sau núi chạy đến, Triệu Hoằng Lâm sáng sớm đã biết ý định của Triệu Tương Nghi, không yên lòng cho lắm, liền gác lại giờ đến học đường sang một bên, muốn đích thân bồi Triệu Tương Nghi đến sau núi để chơi đùa. Vì thế, Triệu Tương Nghi rất là băn khoăn, muốn khuyên can vài câu, lại lập tức nghĩ đến thân phận bây giờ của mình là hài tử ba tuổi, nói ra nhiều đạo lý lớn như vậy hoặc hàm ý sâu xa trong lời nói sẽ rất khác thường, không thể làm gì khác hơn là để đại ca theo nàng đi chơi. Hai huynh muội một đường đi, vừa nói vừa cười, chẳng qua hơn một nữa đều là do Triệu Tương Nghi đùa giỡn, trêu chọc đại ca của mình vui vẻ. Đi được một đoạn, hai người đột nhiên giật mình dừng lại, bởi vì ở phía trước không xa, là mấy tiểu hài tử đang đi tới, không phải ai khác, chính là cái bọn hài tử đã xúi giục Triệu Hoằng Nhân khi dễ hai huynh muội nàng! Dẫn đầu là hài tử chảy nước mũi, vừa nhìn thấy hai huynh muội Triệu Tương Nghi, nhất thời vui vẻ, cùng với mấy hài tử sau lưng cười nói: “Có nhìn thấy, cái này gọi là oan gia ngõ hẹp! Hắc, ta cũng biết nói mấy lời văn vẻ đấy, cũng không thua kém hắn đâu!” Nói xong thuận tay chỉ Triệu Hoằng Lâm. (J: =.=//) Triệu Tương Nghi xiết chặt tay nhỏ thành nắm đấm, trong lòng tùng tùng nhảy lên. Triệu gia thôn tổng cộng lại chỉ chừng ba mươi gia đình, mấy ngày này Triệu Tương Nghi xem như đều quen biết hết, nên nắm rất rõ lai lịch của đám hài tử này. Nam hài chảy nước mũi dẫn đầu kia chính là nhi tử của ông chủ cửa hàng nhỏ Triệu Ải Tử, tên là Triệu Đại Lực (J: *phun nước* cha lùn, con mạnh, ghép lại thành câu ‘ em nhỏ nhưng có võ’, ai hiểu ý mình rồi chứ) “Tiểu muội không cần sợ.” Triệu Hoằng Lâm cúi người an ủi muội muội của mình, sau đó thân thể nhỏ đứng thẳng lên, căm tức nhìn bọn hài tử trước mặt, giống như lần trước vậy. Triệu Tương Nghi ổn định tinh thần của mình, Có kinh nghiệm lần trước nên nàng cũng không có sợ hãi gì. Thừa dịp đám tiểu tử kia không chú ý đến, nàng liền khom người xuống nhặt một vài hòn đá sắc nhọn, sau đó đứng dậy, nhắm ngay đám tiểu tử đó. Tên tiểu tử nhát gian lúc trước nhìn thấy trong tay Triệu Tương Nghi cầm một hòn đá, liền sợ hại quát lên: “Ôi nguy rồi, nàng ta lại muốn cầm tảng đá đánh người!” Mấy tiểu hài tử còn lại liền run sợ, hễ nhớ đến vết thương trên đầu Triệu Hoằng Nhân lần trước, trong lòng mỗi người cũng sớm quên đi chủ ý định làm rồi. Thật ra thì mọi người không có sợ Triệu Tương Nghi nhỏ bé này, chỉ đơn giản là Triệu Tương Nghi mới ba tuổi, cái gì cũng không có hiểu biết, tuổi còn nhỏ mà có dũng khí gây tội, vì vậy khi cầm hòn đá trên tay sẽ không giống như bọn hắn chỉ là hù dọa người khác đâu, mà thật sự sẽ ném đá về phía bọn hắn đấy! “Đừng…đừng…đừng…!” Hài tử chảy nước mũi thật sự rất lo sợ, đối với Triệu Tương Nghi khoát khoát tay quát lên, “Ngươi ngàn vạn lần đừng có ném à! Chúng ta bây giờ sẽ đi, bây giờ sẽ đi!” Nói xong, có khuynh hướng nhanh chân muốn chạy trốn. Trong lòng Triệu Tương Nghi rất vui, không có ngờ đến bọn hắn sẽ sợ nàng, nhất thời tưởng tượng ra mấy hòn đá trong tay nàng chính là súng ống thông thường ở hiện đại, nhắm ngay ai thì người đó sẽ sợ! “Ta nói cho các ngươi biết, về sau không được phép khi dễ ta cùng ca ca ta! Bằng không ta sẽ dùng mấy hòn đá này đánh các ngươi, có nghe thấy không!” Bốn chữ cuối cùng là do Triệu Tương Nghi xuất ra khí lực bú sữa mẹ kéo dài âm cuối, dùng câu nói ‘ đại động sơn diêu’ [ 1] để hình dung cũng phải là quá. Chờ đến khi đám tiểu tử kia chạy trối chết hết, Triệu Tương Nghi mới ném đi hòn đá trong tay xuống đất, hồi lâu vui cười hớn hở, lại nhìn sang ca ca nàng thấy biểu tình trên mặt hắn cực kỳ phức tạp. “Tiểu muội thật giỏi, chỉ một người mà có thể thu phục hết đám tiểu tử kia.” Triệu Hoằng Lâm ngồi xổm xuống khen ngợi, chỉ chốc lát sau trên mặt mây đen hiện đầy, “Bất quá tiểu muội, muội phải nhớ kỹ, nữ hài tử mỗi nhà, không được dã man ngang ngược như thế. Còn có…” Rũ mắt xuống, giọng nói bỗng nhiên nhỏ lại, “Ca ca vô dụng, không thể bảo vệ được muội…” Triệu Tương Nghi tâm liền động, không ngại tâm của Triệu Hoằng Lâm lại có thể nhạy cảm như vậy, vội ôm cổ Triệu Hoằng Lâm an ủi nói: “Ca ca là tuyệt nhất!” Huynh muội hai người đang nói, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng tư văn hữu lễ hỏi: “Xin hỏi, các ngươi có biết Triệu Hữu Căn không?” Triệu Tương Nghi chưa kịp phản ứng gì, lui về phía sau nhìn đến, tròng mắt nhất thời mở lớn! ==== [1] Địa động sơn điêu: đất rung núi chuyển, ý là khí lực em ấy quá dữ