Edit: Julia “Tiểu thư.” A Bình mang một chén trà nóng lên cho Nhâm thị, Nhâm thị tiện tay bưng chén trà lên thổi, trà sóng sánh, sau đó ngước mắt nhìn A Bình “Có phải là lập tức đến Diệp thị tú trang?” A Bình gật đầu. Nhâm thị cười nhạt, để chén trà xuống, híp mắt suy nghĩ: “Ta sớm đoán được nàng ta sẽ làm như vậy, từ lần trước nàng ta đem tú phẩm đưa đi Tô phủ phá hư.” “Tiểu thư, A Bình không hiểu.” A Bình ngưng mi, “Chuyện lần trước, ngài đã biết rõ như vậy rồi, sao không đem bắt nàng ta lại, ngược lại còn càn quấy cùng nàng ta, nếu để nàng ta gây nên sóng to gió lớn gì nữa, chẳng phải rất bất lợi với tú phường của chúng ta sao?” “Người này à, luôn luôn phạm sai lầm.” Nhâm thị dựa vào ghế thở nhẹ, “Lúc ta biết việc làm của nàng ta cũng rất tức, mà cũng rất kinh ngạc. Có điều ta quyết định tha cho nàng ta một lần, không nói gì chính là muốn nhìn nàng ta có biết ăn năn hối cải hay không, nào ngờ nàng ta ngày một thậm tệ hơn.” “Tiểu thư, tâm địa lương thiện quá rồi.” A Bình thở dài một hơi. “Đúng vậy, vì thế mới rơi vào tình cảnh này.” Nhâm thị tự giễu. A Bình cũng ý thức được mình nói sai, vội vàng xin lỗi nói: “A Bình lỡ miệng “ Nhâm thị khoát khoát tay: “Không sao, bà lui xuống trước đi, ta muốn yên lặng suy nghĩ.” Trên mặt A Bình có vẻ xấu hổ, trước khi đi, lại nghe Nhâm thị hỏi một câu: “Được rồi, tiểu nha đầu kia đã về chưa?” “Triệu tiểu thư đã về rồi, hôm nay hình như có tiến bộ, chí ít châm pháp không có đi sai.” Bình cười ôn hòa, nàng thật rất thích đứa nhỏ Triệu Tương Nghi này, mặc dù tư chất kém rất nhiều, thế nhưng là một đứa bé hiểu chuyện, rất được lòng người. Nhâm thị gật đầu, sau đó bảo A Bình lui ra. Lúc này, màn đêm đi xuống, Nhâm thị không thích buổi tối lắm. Lúc một mình ở một chỗ, làm cho nàng miên man suy nghĩ rất nhiều chuyện không vui. Ví dụ như là chuyện của Lam nương ngày hôm nay.. Nàng còn nhớ, lúc Lam nương vào tú phường, là một cô nương đơn thuần có ngạo khí, có thiên phú thêu thùa, mắt nàng sáng lên,, mà nàng cũng coi trọng đứa bé Lam nương này Nàng tuy rằng nắm giữ tinh túy kỹ thuật thêu Tô Châu, nhưng sẽ có một ngày già đi, nếu tinh hoa này không được truyền thừa, nàng cũng không nhắm mắt Dựa theo quy củ mà nói, có tư cách kế thừa tay nghề này, chính là con của nàng, nhưng nàng dưới gối không con, mà nàng cũng không có ý định tái giá, vì vậy biện pháp duy nhất, chính là trong nhiều tú nương chọn ra một người có tay nghề tốt làm người thừa kế. Nàng mặc dù có đồ đệ nhưng cũng chỉ dạy nội dung kỹ thuật thêu Tô Châu mà thôi, chưa có ai có tay nghề tốt để nàng truyền lại Một đường tìm kiếm,mà nàng vẫn chưa tìm được một người thừa kế hài lòng. Lam nương có thông tuệ, Lam nương có tư chất, đúng như người nàng mong muốn. Vì vậy nàng quyết định ở trong một năm sẽ quan sát đứa bé này, nếu đứa bé này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của nàng, nàng sẽ nhận Lam nương làm đồ đệ, đem tinh hoa kỹ thuật thêu Tô Châu không giữ chút nào truyền thụ lại. Thế nhưng, Lam nương sở tác sở vi, thực sự để cho nàng quá thất vọng. Nàng chưa kịp mở miệng, Lam nương đã chạy đến cầu nàng rồi, cũng cố tình nói là sẽ đem kỹ thuật thêu Hồ Nam ra làm trao đổi, để nàng dạy tinh hoa kỹ thuật thêu Tô Châu, sau khi xong nàng ta sẽ truyền lại tinh hoa của kỹ thuật thêu Hồ Nam cho nàng. Nhìn Lam nương như vậy, đúng là đưa ra những điều kiện trao đổi đầy cám dỗ, mà cũng từ đó nàng cũng thấy được bản chất con người Lam nương. Nàng rất thất vọng, ý định thu Lam nương làm đồ đệ dẹp hẳn. Từ đó về sau, Lam nương trở nên so với các tú nương khác chăm chỉ hơn, cần cù hơn, chính là muốn lọt vào mắt xanh của nàng, nhưng nàng vẫn như trước bất vi sở động, chỉ đối đãi Lam nương như các tú nương khác trong Như Ý phường. Nhưng không nghĩ tới, một năm sau, tâm tư Lam nương thay đổi hẳn, lòng nàng ta không còn ở Như Ý phường, mà là theo Diệp thị tú phường. Bí mật làm cho nàng nhận rõ bộ mặt thật của Lam nương Mấy bộ xiêm y đưa đi Tô phủ bị nàng ta dùng kéo làm hư, mấy người bên Tô phủ vô cùng tức giận, Như Ý phường thiếu chút nữa mất đi vị khách hàng lớn này. Sau đó, nàng đích thân tới hiện trường, cẩn thận nhìn lại mấy bộ xiêm y, phát hiện Lam nương nói dối vì nàng ta nói do cành cây cắt hỏng, nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm của nàng, vài chỗ hư hỏng này là do có người cầm kéo làm ra. Nàng tạm thời đè xuống sự kinh ngạc trong lòng, an ủi cơn nóng giận của Tô phủ. Để giữ mối làm ăn Tô phủ này, Nhâm thị không thể làm gì khác hơn là hứa hẹn, trong vòng 3 ngày do chính tay nàng thêu hết tất cả rồi sẽ tự mình đem xiêm y đến. Tú phẩm Như Ý phường bán ra hơn phân nửa là do các tú nương làm, Nhâm thị rất ít tự mình làm, nếu là nàng tự mình làm, nhất định thu hút rất nhiều khách nhân. Vì vậy, Tô phủ bên kia nghe được cam kết như vậy, không khỏi thụ sủng nhược kinh, tha thứ cho sơ ý của Lam nương. Sau đó, Nhâm thị bảo A Bình phái người theo dõi Lam nương, phát hiện ra, chuyện ở Tô phủ đúng là do Lam nương làm, hơn nữa nàng ta làm vậy không phải vì mình mà là nàng ta sớm bị Diệp thị tú phường mua chuộc rồi. Diệp thị muốn hạ bệ Như Ý phường xuống, nên mới dùng biện pháp hèn hạ này, muốn cướp đi khách hàng lớn của Như Ý phường, từng bước từng bước đánh bại Như Ý phường. Mà Lam nương, là người mà Diệp thị tú phường xếp vào trong Như Ý trang. Lúc Nhâm thị biết được chuyện này, thất vọng hòan toàn đối với Lam nương. có điều nàng vẫn giữ Lam nương ở lại Như Ý phường, chính mà muốn lam nương tự mình rời đi, nhưng một phần là nàng xem trọng tư chất của Lam nương. Ngày hôm nay Lam nương đối với Triệu Tương Nghi như vậy, cái cớ mà Nhâm thị muốn dùng để níu giữ Lam nương cũng mất, Lam nương có ngày hôm nay là nàng ta tự tìm. Chỉ không biết nàng ta đến Diệp thị tú phường sẽ rơi vào tình cảnh gì đây, loại người bất trung với chủ đầu tiên, sẽ khó giành lại sự tín nhiệm của người chủ sau, Diệp thị bên kia, không hẳn sẽ dùng Lam nương nữa. Ngước mắt, Nhâm thị rất uể oải nhắm mắt lại, sắc trời bên ngòai ngày càng tối, nàng chậm chạp đứng dậy, mới phát hiện, nàng đã ngồi như vậy vài canh giờ rồi. Tú các không có đốt đèn, nàng nhíu mày một cái, lửng thững ra cửa, đi tới tiểu tú các mà Triệu Tương Nghi ngồi học ở bên trong lúc sáng, nhìn tú phẩm lẳng lặng nằm trên đó, có chút phát ngốc, nhưng không mất khả ái và chăm chú. Nàng bỗng nhiên nở nụ cười nhợt nhạt, trong lòng biết Triệu Tương Nghi không có thiên phú học thêu, nhưng hài tử này nàng rất xem trọng, mặc dù không thể truyền thừa hết toàn bộ tài nghệ của mình, nhưng nàng sẽ dạy cô bé này thật tốt nữ hồng. Ngày tiếp theo, Như Ý phường khôi phục lại các hoạt động hàng ngày, mất Lam nương, đối với mọi người mà nói không có ảnh hưởng gì, Triệu Tương Nghi đúng giờ đến Như Ý phường nghe Nhâm thị chỉ dạy, đối mặt với châm pháp phức tạp của nữ hồng, Triệu Tương Nghi không còn bài xích như trước nữa.