Edit: tiểu Âm Mọi người cả kinh, tên gia đinh trẻ tuổi cũng bị làm cho kinh sợ, chậm chạp xoay người nhìn người vừa mới mở miệng nói chuyện, sau đó lập tức khom người bồi tội nói: “Tiểu nhân đáng chết, có mắt không tròng mới có thể đem quý nhân chặn ở ngoài cửa “ “Đang trong tháng giêng, nói chết chóc cái gì.” Mạc lão bản hướng một nhà ba người bên này đi tới tiếp đón, mặt khác trách mắng gia đinh trẻ tuổi kia vài câu, cuối cùng mới nói: “Ta thấy ngươi làm việc không đàng hoàng, cũng không cần ở trước cửa phủ làm việc này rồi,hẳn là ít nhiều khách quý của ta đều bị ngươi đuổi đi hết?” Mạc lão bản nói xong còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “khách quý”, vừa có thể khiển trách gia đinh không hiểu biết, vừa lấy lại mặt mũi cho một nhà ba người. Gia đinh sợ rằng khó giữ được công việc nhàn hạ béo bở này, liên tục nhận lỗi cùng cầu xin, không chỉ có cầu Mạc lão bản, mà còn cầu Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm bọn họ. Mạc lão bản lại có vẻ rất là quả quyết: “Vận khí của ngươi cũng xem như là tốt, tuy rằng trong tháng giêng này ngươi đã làm sai, nhưng nể tình đang là tháng giêng nên ta sẽ không đuổi ngươi, tạm thời ngươi cứ ở lại quý phủ….” “Cảm ơn, cảm ơn lão gia đã tha cho, ngài thật thiện tâm như Bồ Tát.” Tên gia đinh kia cũng thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói tạ ân. Nhưng Mạc lão bản lại khoát khoát tay, nói tiếp: “Cò điều sau này ngươi không được ở cửa chính làm việc nữa, lập tức đi đến sài phòng làm việc nặng cho ta, mỗi ngày chẻ củi, vác củi đến phòng bếp là được, để ngươi làm việc tại cửa chính ngươi lại không tiếp đãi khách nhân cho tốt, ngươi phải rèn luyện lại cho ta.” “A?” Khuôn mặt tươi cười của tên gia đình kia lập tức thay thế bằng khuôn mặt kinh ngạc, liên tục cầu xin làm Mạc lão bản cũng phải làm bộ tức giận, nên cũng không dám cầu xin nữa, chỉ tự cho là mình không may, liền lui xuống đi đến sài phòng. Triệu Tín Lương thấy Mạc lão bản tự mình ra tận cửa đón tiếp, có chút ứng phó không kịp, vội vàng đề lễ vật trong tay xuống: “Làm phiền Mạc lão bản phải ra tận đây đón tiếp thật không phải, vẫn là cha con chúng tôi đi vào bái kiến thì đúng hơn…Còn nữa, ngài xem cha con chúng tôi chỉ là thô nhân, lại không biết hôm nay quý phủ có khách quý đến thăm…Là do chúng tôi lỗ mãng trước, chúc quà tết nho nhỏ này thỉnh ngài đừng ghét bỏ mà nhận cho, nếu không chê cha con chúng tôi không có quy cũ, thì chúng tôi xin về trước, không quấy rầy Mạc lão bản ngài đãi khách “ Triệu Tín Lương nói như vậy, kì thực cũng là vì muốn trốn một nhà Bùi gia. Nhưng Mạc lão bản lại ngăn cản: “Tín Lương lão đệ, đừng như vậy, đều là do hạ nhân nhà ta không tiếp đãi khách chu toàn, bọn họ chưa bao giờ gặp một nhà đệ, ta thật sự xem đệ là huynh đệ của mình, đệ xem chúng ta hợp tác làm ăn với nhau đã lâu, cũng rất vui vẻ, lần này đến đây, dù thế nào cũng nên vào trong nhà ngồi một chút à, nếu không người ngoài sẽ nói ta làm gia chủ lại không biết cách đối nhân xử thế, đệ nhẫn tâm đẩy ta vào tình cảnh bị người ta chê cười?!!” Lời muốn nói, Mạc lão bản muốn nói đã nói hết rồi, cũng không thể không biết tiến lùi mà từ chối, Triệu Tín Lương đành dẫn hai con đi theo Mạc lão bản bước vào đại môn, các loại quà tặng chúc tết mang đến đây đều giao cho hạ nhân mang vào, có lần bài học trước đó, thái độ của những người hầu khác đối với một nhà ba người này đều thay đổi, quả thật làm tốt đến nỗi khiến người ta phải buồn nôn. “Mạc lão bản, ngài xem... Chúng tôi tự nhiên đi vào ngồi một chút sao mà được?” Đang lúc căng thẳng này, Triệu Tín Lương lúng túng xoa tay thương lượng lại với Mạc lão bản, “Dù sao quý phủ hiện tại đang có khách quý, khẳng định thân phận không cùng cấp bậc với cha con chúng tôi, ngài cũng phải đi tiếp khách quý, ba cha con chúng tôi sẽ tìm chỗ khác ngồi trong quý phủ một chốc rồi đi, cha con tôi không để ý đến mấy loại tiểu tiết này, ngài không cần nghĩ mình tiếp đãi không tốt với chúng tôi…” Mạc lão bản thị không biết một chút hiểu lầm của Triệu gia và Bùi gia ngày trước, vì vậy chỉ xua tay cười nói: “Ta nói Tín Lương lão đệ a, mấy ngày không gặp giờ đệ một câu ‘thân phận’ với chả ‘thân phận’, sao hôm nay lại làm như xa lạ thế?” Lại nói tiếp, “Cha con đệ hôm nay ký đã tới quý phủ, ta đương nhiên phải chiêu đãi cho thật tốt, sao có thể để cho ba cha con tùy tiện ngồi chơi rồi đi như thế được? Đi thôi, chúng ta mau vào trong, người họ hàng kia của ta rất có hứng thú với hương liệu nhà đệ, cũng rất muốn gặp cả nhà đệ một lần, tất cả mọi người đều tò mò gặp, yên tâm đi, bọn họ chính là người tốt, không phải là cái dạng giàu có khinh người đâu, ba người đừng sợ, cứ tự nhiên như bình thường.” Triệu Tín Lương nghe Mạc lão bản nói như vậy, ở trong lòng càng để ý hơn, thầm nói lần này thật sự tránh không được. Vì vậy đành thầm tìm kế sách để ứng phó. (Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ^^) Không lâu sau, nhóm người đi qua một hành lang dài đã đến trước đại sảnh, Triệu Tương Nghi ngẩng đầu từ xa nhìn lại, người ngồi bên trong mặc xiêm y sang trọng đầy quý khí của một chủ tử đang cười nói với nhau, nha hoàn, bà tử vây quanh hầu hạ, đại sảnh lập tức tràn đầy hoa hoa ảnh ảnh, chỉ cần từ xa nhìn tới, cũng cảm thấy đủ loại y phục đầy màu sắc trộn lẫn lại một chỗ, tiếng cười nhu hòa vang lên, làm cho người ta phải chói cả con mắt. Đây là lần đầu tiên từ khi đến đây nàng nhìn thấy tràng diện này, rốt cuộc cũng thấy được bức tranh tiếp khách của một gai đình giàu có của thời đại này là như thế nào rồi. “Tín Lương lão đệ a, đều là người trong nhà, họ rất dễ gần, đệ đừng có tỏ ra sợ sệt như thế.” Mạc lão bản cuối cùng đã nhận ra Triệu Tín Lương có điểm gì đó không thích hợp, nhưng cho rằng Triệu Tín Lương chưa bao giờ thấy qua buổi gặp mặt lớn như thế, nên ông cũng không có nghĩ sâu xa gì, chỉ lên tiếng khuyên vài câu. Nhóm người tiếp tục hướng đại sảnh đi tới, lúc sắp tới, đã thấy mấy nha hoàn chạy ra tiếp đón, trên mặt ai nấy đều cười tươi như hoa, các nàng mặc đủ loại trang phục làm nổi bậc lên tuổi xuân của mình. Còn không đợi cho Triệu Tương Nghi cẩn thận đánh giá trang phục cùng dung mạo của các nàng, lại nghe ở phía sau truyền đến hio5ng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ mang theo hưng phấn: “A, là các ngươi.” Bị một giọng nói cắt ngang, mọi người liền dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn thấy một thiếu niên mặc áo đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo ngoài được thêu tinh tế, tóc đen được chải gọn gàng búi sơ lên, cuối cùng là dùng một kim ngọc quan giữ lại, cho dù không có kim ngọc quan giữ lại thì trên người thiếu niên này vẫn phảng phất một tia quý khí bẩm sinh. Triệu Hoằng Lâm vừa thấy được thiếu niên trước mắt này là ai, lập tức cảnh giác kéo Triệu Tương Nghi ra sau lưng mình, còn Triệu Tương Nghi thì ngẩng đầu nhìn đại ca mình, trong lòng biết đây là do đại ca khẩn trương. “A, hóa ra là Tử Quân nha, sao lại không ở trong đại sảnh mà chạy ra ngoài thế, bên ngoài rất lạnh đấy.” Mạc lão bản nhìn thấy là cháu ngoại trai của mình nhất thời nở nụ cười. Do trước đó, Bùi Tử Quân nhìn thấy là một nhà Triệu thị đến đây nên liền kinh hỉ chạy ra ngoài, nhưng đến khi đối mặt lại có chút sợ, hắn sợ hai huynh muội Triệu Tương Nghi không để ý đến hắn…Nhìn thấy thần tình trên mặt hai huynh muội không khác nhau là mấy, tâm có chút mất mát, một thời gian dài như vậy không đến Triệu gia thôn tìm bọn họ chơi là có nguyên nhân, là do tiểu di của hắn nói với hắn rằng, người Triệu gia kì thực không thích hắn, chơi với hắn là vì bọn họ coi trọng tiền tài nhà hắn mà thôi. Hắn vốn không tin, liền phái Nguyên thư đến Triệu gia thôn điều tra, nhưng sau khi người của hắn về báo lại cho hắn biết, người Triệu gia thấy Bùi Tử Quân không có tới, nên không cho những hạ nhân như họ vào cửa, thái độ rất là ác liệt. Tâm của hắn vì thế mà rét lạnh, nhưng không biết là vì cái gì, tuy rằng hơi mất mác, nhưng vẫn đối với hài tử Triệu gia có ấn tượng rất tốt, nghĩ thầm mọi người có thể giống như trước đây cùng chơi đùa với nhau. “Tử Quân thiếu gia, chúc mừng năm mới.” Triệu Tín Lương tuân thủ pháp tắt cứng rắn chào hỏi Bùi Tử Quân một tiếng, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi cũng bắt chước chào hỏi theo. Tròng mắt Bùi Tử Quân không khỏi hiện lên chút u ám. Triệu Tương Nghi cẩn thận quan sát hắn một hồi, phát hiện gần một năm không gặp, hắn hình như cao hơn một chút, dung mạo cùng thần tình trên mặt cũng không có biến hóa gì lớn, có điều nói tới nói lui hắn bây giờ so với ngày trước ổn trọng hơn, hiểu chuyện hơn, hài tử nhà giàu đều như vậy sao, tuổi còn nhỏ, cái gì cũng phải học, lễ nghi và nhiều thứ khác, cuối cùng chỉ còn lại một loại hình mà thôi. Nhưng bọn họ là hài tử nông thôn, hằng ngày chỉ biết chơi đùa, không lo không âu là tốt rồi, căn bản không cần tự mình áp đặt vào những chuyện như thế… Triệu Tương Nghi mơ hồ nhớ đến, kiếp trước chính mình cũng bị bắt học này học nọ, mặc dù nàng biết cha mẹ là vì tốt cho mình, nhưng cũng có nhiều thứ nàng thật sự không có hứng thú để học, nói thẳng ra là không thích học, lại hết lần này đến lần khác bắt buộc mình phải học, nếu không học thì không tốt, chính là làm cho mình mất mặt, làm cho gai tộc mất mặt (J: chung quy vẫn là bệnh thành tích) Bùi Tử Quân phải trải qua những ngày như vậy Chỉ nghĩ đến điểm này, Triệu Tương Nghi có chút đồng tình với bạn nhỏ Bùi Tử Quân. Mọi người cười nói vui vẻ đi vào đại sảnh, vốn Triệu Tương Nghi còn nghĩ ba cha con nàng mặc bộ áo bông đẹp nhất rồi, có thể khiến mọi người trầm trồ, rất có thể diện nha, nhưng bây giờ, so sánh với các chủ tử trong đại sảnh này cũng chỉ tầm thường mà thôi. Cuối cùng, Triệu Tương Nghi không thể làm gì khác hơn là tự mình thôi miên, cả nhà bọn họ chí ít ăn mặc còn tốt hơn so với hạ nhân, bà tử của Mạc gia, một nông hộ có thể làm được đến điều này cũng rất khó khăn rồi, may mà Triệu Tín Lương và nhóm Phương thị đối với hài tử trong nhà là yêu thương, cưng chiều, mua đồ mới cũng là đồ tốt, bằng không lúc đến đây cũng bị không ít hạ nhân xem thường. Triệu Tương Nghi ở trong lòng nghĩ, nàng không phải là vì hư vinh mà so sánh những thứ này với người ta, mà là thời đại này, người với người đều dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá nhau, nếu nhà nàng mà ăn mặc quá tiết kiệm, chỉ sợ hôm nay sẽ gặp không ít chuyện không tốt, ví dụ như nha hoàn và bà tử ngấm ngầm cười nhạo sau lưng… Chỉ nghĩ đến những điều này thôi, Triệu Tương Nghi sao có thể chịu đựng được, ở trong lòng nàng, cha nàng và ca ca là người tốt, rất vĩ đại, dựa vào cái gì mà những kẻ hạ cấp này có thể chế nhạo, coi thường? Mạc lão bản vừa vào đại sảnh, đại gia thấy đã nhìn thấy một nhà ba người đằng sau, nhiều đôi mắt lúc này đều tập trung quan sát ba cha con, Triệu Tương Nghi cảm giác như mình đang gánh một trách nhiệm rất lớn. Chỉ thấy Mạc lão bản đối với người Bùi gia giới thiệu một chút về cha con Triệu Tín Lương, rồi giới thiệu cha con Triệu Tín Lương về gia chủ của Bùi gia, cũng chính là phụ thân của Bùi Tử Quân, đường đệ của thê tử Mạc lão bản —— Bùi Hạ Niên Triệu Tín Lương có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, giả vờ trấn nam nhân trung niên thân vận thanh y điểm tường vân đồ văn tuyết, y và mọi người đều cười hiền hòa nhìn mình, không chút nào có vẻ kiêu ngạo, nếu không phải sớm biết được địa vị của y ở huyện Giang Ninh này, lại là lần đầu gặp mặt, Triệu Tín Lương còn cho rằng mình đang gặp một con người hào ái dễ gần bình thường. Nhưng nam nhân trước mắt này, hầu như có thể ở huyện Giang Ninh hô phong hoán vũ, như thế làm sao mà chỉ là một nhân vật đơn giản cho được.