Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 66
Sáng sớm hôm sau, Mèo Con thần thanh khí sảng thức dậy, không ngoài phát hiện, trừ bỏ nàng cùng Xuân Nha ra, tất cả mọi người đều là vẻ mặt tiều tụy, mắt cũng có quầng thâm. Mèo Con âm thầm thở dài, quả nhiên người không biết là người hạnh phúc nhất !
“Vãn Chiếu, tỷ phân phó phòng bếp nấu một chút cháo bổ dưỡng cho mọi người, cũng nấu cho lão phu nhân một chén cháo hoa”. Mèo Con nhìn sắc trời vẫn âm u như trước phân phó với Vãn Chiếu. “Dạ!” Rửa mặt chải đầu xong, Mèo Con tới phòng Nhan thị, Nhan thị cũng vừa mới thức dậy, đang chải đầu, thấy Mèo Con sớm như vậy đã đến đây, không khỏi hơi sửng sốt: “Sao lại thức sớm như vậy?” Mèo Con tiến lên hành lễ với Nhan thị nói: “Con dâu biết thân thể mẹ không khoẻ, ngày hôm qua lại không ăn cơm nổi, hôm nay chắc là sẽ đói, liền bảo người ta nấu cho mẹ một chén cháo hoa”. Nói xong bảo Vãn Chiếu đem cháo hoa bưng lên. Nhan thị nhìn chén cháo hoa tỏa khói kia, đáy mắt hiện lên một tia nhu hòa, vươn tay bảo Mèo Con đến gần, vỗ nhẹ tay nàng nói: “Đứa trẻ ngoan, thật làm khó cho con” Mèo Con nói: “Hầu hạ mẹ là bổn phận của con, làm gì mà khó xử chứ”. Nói xong đem cháo hoa múc ra, tự mình hầu hạ Nhan thị dùng bữa. Nhan thị trong lòng có tâm sự, căn bản không muốn ăn gì, miễn cưỡng ăn nửa chén liền lắc đầu không ăn. Mèo Con cũng không miễn cưỡng, cùng Ngôn mụ hầu hạ Nhan thị rửa mặt chải đầu, Nhan thị liền đứng dậy đi đến phòng Nhiếp lão thái gia, Mèo Con cũng đi theo phía sau Nhan thị. Vừa tiến vào cửa phòng, mọi người liền sửng sốt. Lão thái gia đã tỉnh, đang nửa nằm ở trên giường, được hạ nhân giúp uống thuốc, mà Nhiếp Tuyên thì đang quỳ trên mặt đất. “Tuyên Nhi, làm sao con lại quỳ hả?” Nhan thị kinh ngạc hỏi. Nhiếp Tuyên cúi đầu: “Con không có chiếu cố cha tốt” Nhan thị vừa nghe, ánh mắt thẳng hướng nhìn lão thái gia. Mèo Con cùng giật mình nhìn Nhiếp Tuyên quỳ trên mặt đất, cũng giật mình chỉ một ngày không thấy, lão thái gia cư nhiên nhìn như đã già thêm mười tuổi! Nguyên bản lão thái gia mặc dù năm nay gần bảy mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng thỏa đáng, nhìn qua bất quá bộ dáng chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng hôm nay nhìn qua giống như năm mươi, sáu mươi tuổi ! Xem ra đả kích lần này với ông ấy mà nói thật sự rất lớn ! Lúc này Nhiếp lão thái gia thở dài một tiếng, vô lực nói: “Con đứng lên đi” Nhiếp Tuyên nghe vậy đứng lên, Mèo Con vội tiến lên giúp đỡ hắn. Nhiếp Tuyên nắm tay nàng, nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, trấn an cười cười. “Các con đều đi xuống đi”. Lão thái gia mệt mỏi nói: “Để mẹ con ở lại là được rồi, ta muốn nói chuyện với bà ấy” Mèo Con ngửa đầu nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên trấn an cầm tay nàng, liền cùng bọn hạ nhân lui xuống. Trở lại phòng kế bên, Mèo Con liền ấn hắn ngồi xuống trên ghế, ngồi xổm xuống nói: “Đầu gối chàng có đau hay không?”. Nói xong muốn cuộn ống quần của hắn lên nhìn. Nhiếp Tuyên đem nàng ôm lên nói: “Không có việc gì, ta quỳ không bao lâu, cha đã bảo ta đứng dậy” Mèo Con hỏi: “Thật sự không có việc gì?” “Thật sự không có việc gì!”. Nhiếp Tuyên ôm lấy nàng đi vào nội phòng: “Việc ta muốn là có thể ôm nàng, được không?” Mèo Con ôm lấy cổ hắn: “Chàng mệt lắm sao?” “A, không sao”. Nhiếp Tuyên nhu nhu cái trán có chút trướng đau, cả đêm hôm qua hắn không ngủ, nhưng mà hôm nay vẫn là có một đống chuyện cần làm, ít nhất phải đem chuyện của tam ca xử lý hết. Mèo Con nói: “Thiếp bảo nha hoàn vào trải giường chiếu, chàng ngủ trước một hồi đi” Nhiếp Tuyên hỏi: “Ăn sáng chưa?” Mèo Con gật đầu nói: “Vừa mới ăn xong một chén cháo” Sau khi Nhiếp Tuyên phân phó Vãn Chiếu chuẩn bị thức ăn, quay đầu lại nói với Mèo Con: “Ăn cùng với ta một chút” Mèo Con gật đầu nói: “Dạ!” Sau khi đồ ăn sáng bưng lên, Mèo Con bảo nha hoàn đi xuống, tư mình hầu hạ Nhiếp Tuyên ăn cơm, Nhiếp Tuyên vươn tay ôm nàng nói: “Không sao, bản thân ta tự làm là được” “Không sao, thiếp đã ăn rồi”. Mèo Con nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói: “Đang ở trong viện của cha ! Còn ra bộ dạng gì nữa!” Nhiếp Tuyên cười nhẹ nói: “Ý nàng là ở trong viện của chúng ta thì có thể?” Mèo Con trừng mắt nhìn hắn một cái, rút tay mình về, múc cho hắn một chén cháo hoa, gắp cho hắn mấy món ăn, Nhiếp Tuyên nói: “Chờ thân thể cha tốt lên, ta mang nàng đến Đông Quang tự tán giải sầu, thuận tiện ăn thử thức ăn chay ở chỗ đó” Mèo Con ngẩn người, lập tức gật đầu nói: “Dạ, chờ chàng có thời gian rồi nói sau” Nhiếp Tuyên nghe vậy khẽ cau mày, dừng lại nhìn nàng. Mắt Mèo Con xoay tròn, tâm lo lắng, Nhiếp Tuyên đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay ôm Mèo Con vào trong ngực, Mèo Con sợ tới mức cúi đầu khẽ kêu một tiếng, chiếc đũa trong tay đánh rơi trên mặt đất, Nhiếp Tuyên ôm nàng, khẽ hôn vành tai của nàng: “Thực xin lỗi, ngày hôm qua ta không phải cố ý, về sau ta nhất định sẽ dành chút thời gian cho nàng, nàng đừng tức giận, được không?” Mèo Con đầu tiên là bị hành động của hắn làm hoảng sợ, sau đó cảm thấy hắn thổi nhiệt khí đến vành tai của nàng, mặt của nàng lập tức đỏ lên, nghe hắn giải thích, tâm đã mềm nhũn, ngẩng đầu lại thấy vành mắt hắn ẩn hiện vết thâm, oán khí trong lòng không tự chủ được tan thành mây khói, nhịn không được nâng nhẹ tay vuốt mày của hắn, mềm giọng hỏi: “Có muốn ngủ một chút hay không?” “Nàng ngủ với ta?” Nhiếp Tuyên cười khẽ hỏi. (Ây! Câu hỏi thật ái muội mà!) Mèo Con trừng trắng mắt, hờn dỗi nói: “Không đứng đắn!” Nhiếp Tuyên cười khẽ hôn miệng nàng, nói: “Trước kia lúc chưa thành thân, một hai ngày không ngủ là chuyện thường, nào có yếu ớt như vậy” Mèo Con đỏ mặt giúp đỡ hắn ăn cơm nhanh lên. Nhiếp Tuyên cùng thê tử vui cười một trận, mới cảm thấy mỹ mãn lại tiếp tục ăn sáng, còn dỗ Mèo Con cùng mình ăn nửa chén cháo, mới đứng dậy nói: “Ta trước đi ra ngoài làm chút việc, một lát mẹ đi ra, nàng chiếu cố mẹ một chút, không được tùy tiện chạy loạn” “Dạ, thiếp đã biết”. Mèo Con vừa giúp hắn thay quần áo, vừa nói: “Chàng nếu không vội thì sớm một chút trở về nghỉ ngơi, đừng để mệt mỏi” “Được!”. Nhiếp Tuyên đổi quần áo xong, cúi đầu hôn hai má của nàng nói: “Ngoan ngoãn đợi ở trong này”. Thấy Mèo Con mềm mại gật gật đầu, mới yên tâm rời đi. Mèo Con thấy Nhan thị còn chưa ra khỏi phòng của lão thái gia, liền chọn một chỗ có cửa sổ, lấy kim chỉ trong cái rổ, tự mình thêu giầy. Nàng làm xong sớm một chút, lại làm thêm mấy đôi giầy cho Nhiếp Tuyên. “Nhị thẩm”. Thanh âm sợ hãi của Tùng Nương truyền đến, Mèo Con nghe vậy buông kim chỉ trong tay xuống ngẩng đầu nói: “Tùng Nương, sao người lại tới đây? Mau ngồi xuống, Xuân Nha châm trà”. Vừa dứt lời, liền giật mình phát hiện vạt áo trên người Tùng Nương có chỗ bị bẩn, cũng có chỗ bị ướt, búi tóc cũng tán loạn, tựa hồ còn rơi xuống một ít châu hoa: “Trời ạ! Tùng Nương, người đi đâu vậy? Sao lại thành thế này?” Mèo Con vội gọi Vãn Chiếu giúp Tùng Nương lấy nước ấm rửa mặt chải đầu: “Thiên Mạch đâu? Sao lại không đi bên cạnh người?” “Nhị thẩm, làm sao bây giờ? Ta vừa mới đi tìm Vân Nương, phát hiện bọn Vân Nương họ bị giam lại rồi”. Tùng Nương khiếp sợ nói, cũng chưa có trả lời Mèo Con, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nàng thật sự bị dọa. “Bị giam”. Mèo Con hơi hơi giật mình: “Vân Nương bị giam? Vì sao?” “Không chỉ có Vân Nương, ngay cả tam thúc, tam thẩm bọn họ cũng bị giam lại”. Ngữ khí Tùng Nương mang theo tiếng khóc. Bị giam? Mèo Con thật sự lắp bắp kinh hãi, khó trách không thấy bọn họ không tới đây gây sức ép, nguyên lai là đã bị giam: “Là ai giam bọn họ?” Mèo Con hỏi. “Con không biết, nghe nói là lão thái gia hạ lệnh”. Tùng Nương lôi kéo tay Mèo Con nói: “Nhị thẩm làm sao bây giờ? Vân Nương sẽ không có việc gì đi? Con vừa mới vụng trộm nhìn thấy rất nhiều hạ nhân ở trong viện đều bị cột lấy, ngay cả miệng đều bị nhét vải, bên cạnh có một vòng người đứng, con còn nhìn thấy nhị thúc…” “Nhị thúc? Nhị thúc của cô cũng ở đó sao?” Mèo Con sốt ruột hỏi, hai tay không tự chủ cầm chặt tay của Tùng Nương. “Không có, Nhị thúc không có, là thư đồng bên cạnh của nhị thúc gọi là Trừng Tâm”. Tùng Nương khiếp sợ nói, nàng chỉ nhìn như vậy, cũng không dám tiếp tục nhìn, từ nhỏ ở Nhiếp gia lớn lên, nàng hiểu được đại gia tộc tốt nhất không nên có lòng hiếu kỳ. Mèo Con nghe vậy cả kinh, tâm khẽ run lên, buông lỏng ra tay Tùng Nương, Tùng Nương từ nhỏ lớn lên ở Nhiếp gia, hẳn đã nhìn quen việc này còn bị dọa thành như vậy, xem ra chuyện xảy ra ở tam phòng bên kia hẳn là chuyện không nhỏ? Hạ nhân đều bị trói lại? Trong lòng nàng không khỏi có chút không yên, những người đó sẽ không xảy ra chuyện gì đi? “Nhị thẩm, mẹ không có ở phòng, con có thể ở lại chỗ này không?”. Thanh âm sợ hãi của Tùng Nương khiến cho Mèo Con hoàn hồn, Mèo Con âm thầm nghi hoặc đại tẩu đi đâu rồi? Nàng lôi kéo tay Tùng Nương, vỗ vỗ trấn an nói: “Đừng sợ, Vân Nương khẳng định sẽ không có việc gì, chắc là bọn hạ nhân làm sai việc gì, mới có thể bị trói lại như thế” “Dạ!”, Tùng Nương gật gật đầu, ôm Mèo Con. “Đúng rồi, sao chỉ có mình người trở lại? Đại tẩu đâu? Thiên Mạch đâu?”. Mèo Con hỏi, đại tẩu không nhìn nàng sao? Tùng Nương hấp hấp cái mũi, có điểm ủy khuất nói: “Mới vừa rồi mẹ cùng đại tẩu, đại tỷ vội vã đi ra ngoài, trước khi đi không biết con đi tìm Vân Nương, con lo lắng cho Vân Nương liền vụng trộm đến chỗ tam thúc, Thiên Mạch cũng không biết” Mèo Con nhất thời không biết nói gì, nha đầu kia lá gan thật đúng là không phải lớn bình thường… nhưng nhìn bộ dáng nàng đáng thương hề hề, Mèo Con bất đắc dĩ thở dài, yêu thương ôm lấy nàng ôn nhu nói: “Vậy người liền ở lại đây đi. Đã ăn điểm tâm chưa? Ta bảo Vãn Chiếu đem điểm tâm đến đây, chúng ta vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện, như thế nào?” Lão thái gia cho dù có bắt giam, khẳng định cũng chỉ bắt mỗi Nhiếp hành mà thôi, Vân Nương hẳn là sẽ không có chuyện gì. “Dạ!” Khẩn trương của Tùng Nương được Mèo Con trấn an xuống, dần dần thả lỏng. Mèo Con rót cho nàng một chén trà nóng, Tùng Nương cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp từng ngụm. Lúc này Vãn Chiếu cũng chuẩn bị nước ấm xong, Mèo Con thúc giục Tùng Nương đi vào rửa mặt chải đầu, mà nha hoàn Thiên Mạch của Tùng Nương cũng cầm quần áo sạch sẽ vội vàng chạy lại đây, trên mặt lộ vẻ như trút được gánh nặng, thấy Mèo Con liền dập đầu thỉnh an, Mèo Con ngăn cản nói: “Đừng đa lễ, ngươi vì sao đến nơi này?”. Nàng vừa định bảo Vãn Chiếu đi thông tri cho Thiên Mạch . “Là Trừng Tâm đại ca phái người đến nói, nói là tiểu thư ở chỗ nhị phu nhân, còn đem trả lại cả châu hoa mà tiểu thư làm rơi nữa”. Thiên Mạch may mắn nói: “Cám ơn trời đất, cuối cùng tìm được tiểu thư!” “Được rồi, mau vào tiểu thư hầu hạ đi” Mèo Con nói. “Dạ, nhị phu nhân”. Thiên Mạch cung kính lui ra. Chờ lúc Tùng Nương đi ra, Mèo Con đã chuẩn bị xong trà và điểm tâm, đỉnh đầu của Tùng Nương có chút ướt, ngồi xuống bên người Mèo Con, Thiên Mạch đi theo phía sau nàng giúp nàng lau khô tóc. “Đúng rồi, nếu Hành tam gia đứng hàng thứ ba, như vậy có phải trước cha người, lão thái gia còn có hai người con trai thứ xuất nữa đúng không?”. Nghi vấn này của Mèo Con đã tồn tại thật lâu, nhưng mà vẫn quên hỏi Nhiếp Tuyên mà thôi, hiện tại đột nhiên nghĩ đến, nghĩ chắc Tùng Nương cũng biết. “Không có ! Hai thúc thúc đứng trước tam thúc là con trai của nhị lão thái gia, cùng lão thái gia không có quan hệ”. Tùng Nương ngẩn người, mới lắc đầu giải thích với Mèo Con. Nguyên lai Nhiếp lão thái gia có một đệ đệ cùng cha khác mẹ, không phải thứ xuất, là do vợ kế sinh ra. Vị này nhị lão thái gia sau khi chính thê liên tiếp sinh con gái, thì không bao giờ… có thể sinh con nữa, nhị lão thái gia liền sống chết nạp thiếp, tiểu thiếp sinh được hai người con trai, hai người con trai này đều lớn hơn so với Nhiếp Hành, cho nên Nhiếp Hành đứng hàng thứ ba. “Ách, như vậy cả nhà nhị thúc không có ở đây?”. Mèo Con bị lời của Tùng Nương làm cho một trận quáng mắt, rối rắm một hồi, mới xưng hô như vậy. “Không có ở đậy, cả nhà nhị lão thái gia đều ở kinh thành, chỉ có lúc tết mới về bái tế tổ tông” Tùng Nương lắc đầu nói. “À” Mèo Con lên tiếng, lúc này Vãn Chiếu bưng điểm tâm tiến vào, Mèo Con vội giúp Tùng Nương ăn điểm tâm. “Nhị thẩm, điểm tâm ở chỗ người ăn thật ngon”. Tùng Nương gắp một phiến thịt, bỏ vào miệng nhai, loại thịt này là dùng mật ướp mà thành, là món ăn nàng thích nhất, chỉ tiếc mẹ chưa bao giờ cho nàng ăn mấy thức quà vặt như thế này nhiều. “À? Phải không? Vậy ăn nhiều một chút. Mấy thứ này đều là Vãn Chiếu chuẩn bị”. Trước kia lúc Cố gia còn nghèo, trong nhà không có nhiều đồ ăn vặt, sau lại khá giả hơn một chút, cũng không khiến mấy đứa trẻ trong nhà có thói quen ăn quà vặt, lúc Mèo Con còn ở nhà rất ít ăn, sau khi đến Nhiếp gia Vãn Chiếu mỗi ngày đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, nàng cũng dần dần có thói quen ăn quà vặt. Quả nhiên là cần kiệm dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra kiệm cần. Tùng Nương đáy mắt lộ ra một tia hâm mộ: “Nhị thẩm, nhị thúc đối với người thật tốt!” Mèo Con cười cười, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng, đúng vậy, Nhiếp Tuyên đối với nàng thật sự rất tốt. Lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy Nhan thị từ trong phòng lão thái gia đi ra, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, liền đứng dậy đi đến phòng Nhan thị ở tạm. Nhan thị sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc gì. Thấy hai người, cùng hai người nói một câu, nhân tiện nói: “Các con cũng mệt mỏi một ngày, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn quay về viện của mình” Mèo Con chần chờ một chút, tiến lên nói với Nhan thị: “Mẹ, chúng ta đưa người trở về đi!” “Được!”. Nhan thị khẽ gật đầu, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, Mèo Con cùng Tùng Nương bước lên đỡ lấy bà. Bên ngoài Ngôn mụ đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, Mèo Con cùng Nhan thị trở về viện của bà, lại hầu hạ bà rửa mặt chải đầu, uống thuốc, chờ sau khi bà ngủ mới trở về viện của mình. Không biết Nhan thị cùng lão thái gia rốt cuộc nói cái gì? Sau khi Mèo Con tắm rửa xong, vừa chậm rãi lau tóc, vừa nghĩ chuyện đã xảy ra hôm nay, tựa hồ chuyện tình liên tiếp phát sinh ! Kết quả cuối cùng xử lý của tam phòng là cái gì ? A, chờ Nhiếp Tuyên trở về hỏi một chút đi! Nhưng mà đến giờ cơm chiều, Mèo Con được thông báo là đêm nay Nhiếp Tuyên không về, thành thân nhiều ngày như vậy, tựa hồ hôm nay là lần đầu tiên Nhiếp Tuyên không về. Nhìn thức ăn đầy bàn, Mèo Con có vẻ không có tinh thần, miễn cưỡng ăn hai ba miếng, liền bảo người dọn xuống. Con người quả nhiên có thói quen, Mèo Con nằm ở trên giường trằn trọc suy nghĩ, thành thân mới bao lâu a, nàng đã bắt đầu không quen ở một người rồi… Chú thích nho nhỏ: Các nàng cho ta mạn phép chú thích về cái gia đình phức tạp này nhé! Các nàng đọc truyện cũng biết rồi đấy, đối với con trai thì nhà họ Nhiếp thì có sự phân biệt giữa dòng chính và dòng thứ xuất rõ rệt. Dòng chính ở đây là đại ca của Nhiếp Tuyên và Nhiếp Tuyên, hai người được gọi là đại lão gia và nhị lão gia . Còn dòng thứ xuất là Nhiếp Hành, gọi là Hành tam gia (các nàng chú ý là có tên trong xưng hô nữa nhé!). Nhiếp lão thái gia cũng có anh em khác, nếu mấy người anh em này không cùng mẹ thì cũng là dòng thứ xuất → cũng xưng hô bằng cách ghép tên và thứ tự ra đời trước sau như Nhiếp Hành. Ngoài ra các nàng có thể thấy sự phân biệt rõ ràng nhất là Nhiếp Tuyên tuy ra đời sau Nhiếp Hành nhưng lại xếp hàng thứ hai trong gia phả, còn Nhiếp Hành vì là dòng thứ xuất nên phải đứng ở hàng thứ ba. Trong bản edit ta không ghi rõ là đại lão gia, nhị lão gia và Hành tam gia, bởi vì thứ nhất tác giả có chỗ viết là đại gia, nhị gia và tam gia, có chỗ lại viết là đại lão gia, nhị lão gia, Hành tam gia, để tránh rối mù nên ta đổi thành một kiểu xưng hô là đại gia, nhị gia và tam gia (gọi thế này cho anh Tuyên trẻ tí, chứ gọi nhị lão gia làm ta cứ tưởng dưới cằm ảnh mọc chùm rễ cây thì mệt!). Thứ hai, bối cảnh trong truyện chỉ giới hạn ở nội bộ gia đình của Nhiếp lão thái gia, không có xuất hiện bà con cô bác anh chị em họ hàng gì cả nên gọi thế các nàng cũng hiểu mà đúng không? Thứ ba, ta có hỏi bạn ta về vấn đề này (bạn ta có gốc gác người Hoa, gia phả của nó dày cộm à, nên cũng đáng tin) thì nó bảo là tuy quy định là thế nhưng người ta vẫn xưng hô như kiểu ta edit để cho gọn!
Truyện khác cùng thể loại
246 chương
69 chương
575 chương