Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 73
Nhạc Tư Trà cùng bác Vương nói cười vui vẻ dọc theo bờ sông đi hướng thôn, còn chưa đến quốc lộ, từ rất xa đã thấy một chiếc xe đen đứng đó, Diệp Kình đeo kính râm, dựa người đứng đợi.
Đúng là đẹp trai!
“Sao anh không đợi trong xe?” Nhạc Tư Trà hỏi.
Diệp Kình nhìn chiếc áo trên tay cậu, hỏi “Bên trong là gì?”
“Một ổ thỏ!” Nhạc Tư Trà giơ tay lên, hé bọc áo ra để anh thấy rõ “Art phát hiện ra, trừ mấy con này còn có một con trưởng thành nữa.” Cậu chỉ vào con thỏ trên tay bác Vương.
“Bác Vương, bác đặt đồ vào phía sau rồi lên xe nhé, hơi chật chút.” Diệp Kình nói, trong xe đang có 7 con thú cưng, 1 lớn 6 nhỏ mà.
Bác Vương cũng nhìn thấy phía sau Miêu Miêu, Axue, còn có 5 chú cún, gật đầu, cầm nông cụ, thùng nước, thỏ bỏ vào cốp xe, rồi ngồi lên phía trước.
Nhạc Tư Trà cầm thỏ, dắt Art ngồi phía sau.
Diệp Kình cũng lên xe rồi khởi động, rời đi.
“Anh đã mang quần áo sạch cho em rồi, chút đến nhà bác Vương đổi đi, nhìn bộ cũ đã bẩn thế kia rồi.” Diệp Kình đưa cho cậu một túi to.
Nhạc Tư Trà dành cả buổi sáng ở ruộng, mồ hôi ướt đẫm, cả người đều dính bùn bẩn.
“Để tối hẵng thay, chiều em còn muốn cùng bác Vương làm lươn mà, đợi làm xong thì thay sau, không lại bẩn.”
“Giết lươn cũng cần kỹ thuật, cháu làm không được đâu.” Bác Vương cười nói.
“Cháu biết, nhưng mà giúp một ít vẫn có thể.” Nhạc Tư Trà đương nhiên hiểu mình làm được đến đâu, cậu không biết làm lươn nhưng sẽ không bỏ việc nấu loại nguyên liệu ngon lành này.
“Cũng không hẳn khó lắm, nhưng quan trọng là phải lọc sạch xương và thịt.”
“Lươn trơn như vậy, bắt còn đang khó hơn nữa còn phải dùng dao lóc xương. Trước cháu từng xem làm lươn, chỉ cần vài nhát là xong, nhanh thật!” Nhạc Tư Trà vẫn luôn cảm thấy bội phục.
“Có gì vào nhà nói chuyện tiếp, chúng ta tới nơi rồi, mọi người xuống xe đi.” Từ cuối thôn đến nhà bác Vương cũng không xa, một nhoáng là tới.
Bởi vì bác Vương cũng đã gọi điện cho bá Tiền trước nên khi họ vừa đến liền thấy bá ra mở cửa.
“Tư Trà, lâu lắm rồi không thấy cháu tới nhà bác, Diệp Kình là lần đầu tiên nhỉ, mau vào đi, hẳn đói bụng lắm rồi, bác làm cơm trưa đã xong xuôi cả, không phải sơn hào hải vị nhưng để no bụng vẫn ổn.” bá Tiền thân thiết tiếp đón hai người.
“Lần đầu tới chơi, cháu cũng không biết mang gì, chỉ mang theo một quả dưa hấu, trời nóng, ăn giải nhiệt.” Diệp Kình mở cốp xe lấy mất thứ bác Vương để vào ra, lấy ra một thùng giữ nhiệt, bên trong ngoại trừ một quả dưa hấu to còn có một tảng đá lạnh. Dưa là Nhạc Tư Trà để lại từ sáng cho anh ăn ở nhà.
“Cháu đến là tốt rồi, còn quà cáp gì, lần sau không được thế nữa! Dưa để ăn xong bá bổ cho mọi người cùng hưởng.” Một quả dưa hấu cũng không đáng bao nhiêu, bá Tiền cũng không so đo, cầm lấy thùng giữ nhiệt anh mang theo, dắt mọi người vào nhà.
Trong nhà không có điều hòa nhưng có quạt, hơn nữa bên trong vốn mát hơn bên ngoài nên vừa vào cửa mọi người liền thấy sáng khoái hơn nhiều.
Bác Vương tìm mấy cái chậu, bỏ vào nào lươn, nào ốc, … mỗi chậu một loại. Bỏ thỏ con vào chỗ nuôi gà hồi trước, ném lá cải trắng vào, cuối cùng mang con thỏ to vào bếp.
“Mấy người ngồi đợi chút, bá mang đồ ăn ra.” Bá Tiền nói.
“Cháu cũng qua giúp.” Nhạc Tư Trà vốn đang ngồi, nghe bá nói vậy liền đứng dậy.
“Không cần, cũng chỉ có vài món, bá tự mang ra được.” bá Tiền lại ấn cậu ngồi xuống ghế.
Diệp Kình mở túi bóng to ra, bên trong có sữa cùng đĩa, mấy đứa nhỏ đã ăn đâu.
Nhạc Tư Trà lấy đồ ra, chuẩn bị cho chúng ăn.
“Mấy con chó nhà cháu yếu thật, chúng ta chẳng cho chúng uống sữa bao giờ, cùng lắm thì cháo thịt loãng là được.” Bác Vương đứng cạnh cửa thấy, lắc đầu, theo ông, dù là giống cho tốt nhưng cũng không nên chiều như thế, nếu không lớn lên biết làm gì?
“Chúng nó là thú cưng, đương nhiên phải cưng chiều, về sau lớn dần lên sẽ dạy.” Nhạc Tư Trà không phản bác lời bác Vương, vuốt ve Miêu Miêu.
“Hai con chó lớn nhà cháu đúng là loại tốt, nhìn mắt nó lanh lợi thế kia.” Trước kia ông cũng từng nuôi chó, có phải chó tốt hay không chỉ nhìn là biết.
“Tốt hay không không cần biết, giờ tôi chỉ biết mấy người mau qua ăn cơm, đi rửa tay đi.” Bá Tiền mang món cuối cùng ra, giục mọi người.
Đồ ăn của bữa trưa rất đơn giản, một đĩa thịt xào rau, một bát thịt kho cà, một đĩa cải trắng luộc còn có một bát canh bí đỏ đậu xanh, lại thêm chút dưa muối, đúng là bữa cơm gia đình.
“Không biết hai cháu tới nên cũng không chuẩn bị kỹ, chỉ có mấy món thanh đạm vậy, hai đứa ăn tạm, tới tối sẽ có đại tiệc.”
“Thế này cũng là tốt lắm rồi, bá đừng ngại, ở nhà chúng cháu cũng ăn thế mà.” Nhạc Tư Trà không nói sai, bình thường nấu cho Diệp Kình cũng là những món đơn giản, chỉ là nguyên liệu cao cấp chút, chỉ có lúc Diệp Kình đặc biệt yêu cầu muốn ăn gì thì cậu mới làm theo.
“Vậy ăn nhiều chút.” Bá Tiền vui vẻ gắp cho hai người.
“Bá cũng ăn đi, đừng chỉ gắp cho bọn cháu.” Nhạc Tư Trà trộm liếc Diệp Kình, thấy sắc mặt anh vẫn như thường mới an tâm, người này kén ăn cực, trừ cậu ra, chưa từng ăn đồ người khác gắp,. may mà hôm nay còn biết khách khí.
Bữa cơm rất nhanh đã xong, chờ mọi người ăn no, Nhạc Tư Trà giúp bá Tiền dọn bàn, lại lấy dưa hấu ra bổ.
“Dưa này ngọt thật, mua đâu thế? Bác cũng muốn mua vài quả cho đứa lớn mang đi, cho nó nếm thử chút.”
“Này là nhà cháu trồng, nếu bá muốn thì để cháu mang qua vài quả.” Nhạc Tư Trà cười nói, dưa hấu trồng trong vườn cũng sắp chín rồi, tuy không bằng ở không gian nhưng đáy là xét kỹ về công dụng, còn hương vị thì không kém là bao.
“Cháu trồng? Vậy tốt quá, mấy hôm nữa bá qua hái vài quả.” Bá Tiền nói xong lại ăn một miếng lớn “Đúng rồi, hai cháu đã nghe nói chưa?”
“Nghe nói gì ạ?”
“Là cái sơn động hôm trước ấy, nghe bảo có suối nước nóng.”
“Làm sao bá biết?” hai người khó hiểu, tuy không phải chuyện bí mật gì nhưng không đến nỗi lan truyền nhanh thế chứ.
“Là nghe được.” lần này là bác Vương trả lời “Trên núi hay có đất đã trôi, chúng ta thấy ông chủ ngày thường vẫn đối tốt với người trong thôn, liền đi lên giúp, sau đó thấy một đám người không biết làm gì ở đó, bác tò mò qua xem thì nghe họ nói ở đó có suối nước nóng.”
“Đúng là ở hiền gặp lành, tuy rằng vườn cây bị tổn thất nhưng có suối nước nóng cũng coi như tốt.” Bá Tiền cũng an tâm, nhìn mấy cây ăn quả chết đi mà xót.
“Nếu có suối nước nóng thật thì thôn Phúc Khê cũng sẽ dần phát triển lên, ai cũng được tốt.”
“Đúng thế, vẫn nghe nói người thành phố thích xuống nông thôn chơi, nói là muốn hưởng thụ cuộc sống nhà nông, mấy thôn có nhiều cảnh đẹp gần đây chẳng phải vì thế mà phất lên sao? Tiếc là ở đây không có thứ gì hấp dẫn họ, giờ có suối nước nóng, nhất định sẽ khá lên. Đến lúc đó, mở một tiệm cơm nhỏ cũng kiếm được nhiều.” Bá Tiền nghĩ, nếu về sau có nhiều khách du lịch, bà sẽ mở một cửa hàng bình dân, người thành phố vẫn thích đồ ăn nông thôn mà? Bằng tay nghề của bà, nhất định sẽ có nhiều khách.
“Cái này cũng phải chờ xây dựng xong xuôi hết đã, khi được tuyên truyền mới có người tới, giờ nghĩ vẫn còn sớm.” Bác Vương không ngạn ngần là đập vỡ ảo tưởng của bà.
“Lão già này, chỉ biết giội nước lã! Tôi nghĩ thôi cũng không được chắc?” Mơ tưởng bị đánh gãy, bá Tiền quay sang mắng chồng mình.
“Rồi rồi, bà cứ nghĩ đi, cứ nghĩ đi, tôi không quấy rầy nữa.” Bác Vương không chịu nổi bá Tiền lớn giọng, nhấc tay đầu hàng.
“Tư Trà, Diệp Kình, hai đứa nói chuyện này có thể thành sao?” giờ bà mới nhớ tới còn có người ở đây, không thèm nhìn bác Vương nữa, hỏi ý kiến họ.
“Thành phố B tuy rằng cũng có suối nước nóng nhưng đại đa số là giả, nếu thôn Phúc Khê thật có suối nước nóng nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều người tới.” Diệp Kình trả lời.
“Vậy cháu bảo lúc nào sẽ xây dựng xong đây, bá chờ không nổi.”
Nhạc Tư Trà thầm nghĩ: bá Tiền đúng là hỏi đúng người, đưa mắt nhìn Diệp Kình.
“Vậy phải xem họ định xây thế nào, nếu đều bằng gỗ, hay trúc thì nhanh.”
“Chuyện này chúng ta không thể định trước được, nếu suối nước nóng này thực sự xây như vậy thì đúng là rất được, bác thấy dựng nhà gỗ nhỏ trên núi nhìn thoải mái hơn nhiều.”
“Đúng thế, tốt nhất là xong trước khi trái cây chín, khi đó có thể để du khách vào vườn hái trái cây, có thể bán, mà giá cũng cao lên nhiều.” Nhạc Tư Trà đây là nói với Diệp Kình.
Diệp Kình gật đầu.
“Như vậy thì tốt quá.” Bác Vương gật đầu, người trong thôn đều quan tâm chuyện vườn cây thật ra là có liên quan một chút đến lợi ích – khi Diệp Kình nhận thầu, trên hợp đồng còn có một điểm khoản là, 0,1 % tổng tiền lời ở vườn trái cây hàng năm sẽ được chia cho thôn Phúc Khê.
“Các bác có thể nói chuyện này với chủ vườn, cháu nghĩ họ sẽ đồng ý thôi.” Nhạc Tư Trà ám chỉ.
“Chúng ta chưa từng gặp ông chủ, nhưng người phục trách sẽ định kỳ tới.”
“Vậy nói với người đó, để người kia nhắn dùng ông chủ.”
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
7 chương
51 chương
1 chương
30 chương
112 chương
501 chương