Cuộc Sống Ngốc Manh Của Tiểu Vũ Trụ
Chương 6 : Fan não tàn muốn gặp mặt đại thần
Sau đó, Vương Tiểu Vũ bị cảm mạo phát sốt bệnh đến ba ngày, ngay cả thời điểm được Trương Vĩ đưa đến bệnh viện đi cấp cứu đều ngơ ngơ ngác ngác. Thuốc được rót vào thân thể không ngừng nghỉ, cuối cùng cả người cũng thanh tỉnh được đôi chút.
Bất quá, nằm viện cũng coi như có điểm tốt, ngủ mê man mấy ngày nay Vương Tiểu Vũ do bị lệch múi giờ nhưng hiện tại cũng đã điều chỉnh lại được rồi.
Vào buổi chiều ngày thứ ba, Vương Tiểu Vũ đã hoàn toàn khôi phục về vẻ tràn đầy sức sống khi xưa, cho nên bị bệnh viện do quá thiếu giường đuổi về không kịp.
Vừa về tới nhà, cậu liền không kịp chờ đợi mà mở máy tính ra lên QQ, có thật nhiều tin nhắn, cậu đều đáp trả từng cái từng cái một, sau đó theo thói quen liếc mắt nhìn nhóm riêng của Trắc Thành Phong ——
Hở? Sớm như vậy học trưởng đã onl rồi? Thật hiếm thấy mà.
Đã mấy ngày chưa nói chuyện với học trưởng rồi… Vì vậy ——
Tiểu Vũ Trụ: “Học trưởng, em đã thấy ảnh trên weibo rồi. Không phải anh đã nói sẽ đội nón đeo kính râm sao?”
************
Trong trí nhớ của Chu Phong, mặc kệ là anh login khi nào, phảng phất đều có thể thấy Tiểu Vũ Trụ —— ít nhất cũng là onl bằng di động. Nhưng lần này đã bốn ngày liên tiếp đều chưa nhìn thấy em ấy, Chu Phong có chút bận tâm, anh đi hỏi thăm Triêu Văn Hủ Đạo, nhưng nàng cũng chẳng biết gì cả.
Cho nên, hai ngày này chỉ cần ở bên cạnh máy tính, anh đều sẽ tận khả năng mà đăng nhập vào QQ, sẽ luôn viết bản thảo chưa được bao lâu liền nhịn không được mà thoát ra nhìn một lần, cuối cùng dứt khoát trực tiếp thiết lập thông báo Tiểu Vũ Trụ login…
Lo nghĩ chờ đợi một người xuất hiện.
Lo lắng chờ đợi sự xuất hiện của một người.
Loại cảm giác này đã thật lâu anh chưa từng gặp qua.
Chẳng lẽ mình thích Tiểu Vũ Trụ?
Chu Phong không biết.
Lại nói tiếp đó lại là tiểu nam sinh xa lạ, ngay cả mặt mũi cũng đều chưa từng thấy qua…
Có lẽ là… Quá điên cuồng rồi đi?
Thế giới mạng quá mức hư ảo, hơn nữa đối tượng vẫn còn rất trẻ, trong lúc nói chuyện với nhau anh cũng phát hiện ra được, so với người bình thường Tiểu Vũ Trụ càng khuyết thiếu kinh nghiệm xã giao, ngay cả xã hội cũng không có ra…
Chu Phong lắc đầu, quyết định không nghĩ tiếp nữa.
Nhìn Tiểu Vũ Trụ vừa mới online liền đi tìm mình, rốt cục tâm trạng của Chu Phong cũng được thả lỏng. “Không có biện pháp, người quản lý không cho phép, cho nên không đội… Được rồi, Sao vài ngày nay em không online? Không sao chứ?”
Vương Tiểu Vũ chột dạ nói: “Ân, không có gì cả. Được rồi! Học trưởng, chừng nào thì anh rời khỏi Bắc Kinh?”
Trắc Thành Phong: “Hôm nay đã kết thúc những hoạt động liên quan đến công ty trò chơi, thứ sáu cùng đoàn người ký tặng sách bay đến Thượng Hải. Ngày mai dự định sẽ đi dạo ở Bắc Kinh. Nói ra cũng thật xấu hổ, đã học tập và sinh sống ở chỗ này lâu như vậy, ngay cả Di Hoà Viên (*) cũng chưa từng tới.
Ngày mai? Đi dạo?
Đinh! Đột nhiên đầu Vương Tiểu Vũ hiện lên một cái bóng đèn sáng choang.
Tiểu Vũ Trụ: “Học trưởng, kỳ thực… Em đã về đến Bắc Kinh.”
Chu Phong dừng lại, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, “Ừm… Vậy sao.”
Vương Tiểu Vũ nuốt nước miếng một cái, khẩn trương đến tay đều run rẩy.
—— ——
Tiểu Vũ Trụ: “Vậy nếu không để em đi dạo với anh đi?”
Trắc Thành Phong: “<img alt=1 src="https://diemmatcac.files.wordpress.com/2015/02/1.gif?w=682" data-pagespeed-url-hash=1303235067 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Được, anh đang lo lắng không có ai đi cùng đây. Số điện thoại của em ở bên này là bao nhiêu?”
Tiểu Vũ Trụ: “Không, còn chưa kịp mua nữa, em lập tức đi đây.” Mấy ngày nay vừa mới được cho xuất viện, đương nhiên là không có cơ hội đi mua rồi.
Trắc Thành Phong: “15825852411 [Tác giả: Chớ quấy rầy], đây là số điện thoại của anh. Hiện tại em đang ở đâu?”
Tiểu Vũ Trụ: “Ngạch, ở bên cạnh trường của chúng ta.”
Trắc Thành Phong: “Như vậy là cũng rất gần với bến xe? Hay là vầy đi, ngày mai lúc 10 giờ chúng ta gặp nhau ở cửa A của trạm số 5, chừng nào đến thì em gọi cho anh, thế nào?”
Sao lại có cảm giác… Bộ dạng của học trưởng so với mình còn gấp gáp hơn vậy nha…
Tiểu Vũ Trụ: “Được.”
Trắc Thành Phong: “Cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai gặp.”
Tiểu Vũ Trụ: “Ân, ngày mai gặp, học trưởng.”
Rốt cục, rốt cục cũng sắp gặp mặt rồi.
************
Hôm sau.
Trương Vĩ mơ mơ màng màng rời giường.
Uầy, tối qua chơi game đến hai giờ sáng, hết lần này tới lần khác vẫn như vậy, thế nhưng sang ngày hôm sau lại phải đi làm mới khổ chứ.
Trương Vĩ ngủ không đủ giấc khổ bức lại đố kị Vương Tiểu Vũ còn chưa tìm được việc làm.
Sau khi đi WC xong, Trương Vĩ đang chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, lại phát hiện trong phòng Vương Tiểu Vũ phát ra âm thanh, vì vậy liền gõ cửa đi vào.
“Hử? Tiểu Vũ? Sao mới sớm thế này mà cậu đã rời giường rồi?”
Sau khi thấy rõ ràng tình hình bên trong phòng Trương Vĩ triệt để bị 囧.
Chỉ thấy, trên bàn, trên ghế, trên giường chất đầy quần áo tán loạn. Cái vali khi trước mình hỗ trợ ký nhận vận chuyển qua đường biển của Vương Tiểu Vũ đều bị mở rộng, trong căn phòng rộng hơn 10m vuông căn bản là không còn chỗ đặt chân.
Mà lúc này đây, bản thân Vương Tiểu Vũ đang xoay qua xoay lại trước cái gương to đùng.
“Tớ có hẹn lúc 10 giờ, cậu mau giúp tớ nhìn xem mặc bộ này có được chưa?”
Trương Vĩ kỳ quái nói: “Có hẹn? Cậu vừa mới khỏi bệnh liền đi ra ngoài? Cẩn thận kẻo trúng gió a.” Nhìn bộ dáng khẩn trương lại bất an ở chỗ này sờ sờ, ở chỗ kia kéo kéo của Vương Tiểu Vũ, cậu ta cười xấu xa nói: “Huy động lực lượng như vậy, hẹn hò a?”
“Mới không phải đâu!” Vương Tiểu Vũ đỏ mặt phản bác.
Quả nhiên có chuyện.
Trương Vĩ lại nói: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cậu, còn nói không phải cái gì nữa hà.” Lập tức chỉ chỉ áo sơ mi trắng trên người cậu, nói: “Đi đi, đừng lăn qua lăn lại, cứ mặc bộ này đi, giản dị trang nhã. Hầy, đừng trau chuốt quá … A, cẩn thận còn đẹp hơn con gái người ta nữa đó.”
Vốn liếng của cậu ấy quá tốt cũng là một cái vấn đề, nào có nam sinh nào lớn lên còn xinh đẹp hơn nữ sinh. Trương Vĩ nói thầm trong lòng.
Vương Tiểu Vũ vô tâm tư để ý tới nửa câu sau, vùi đầu đi tìm quần jean. Thanh âm mặc quần sột xoạt, đã xong.
“Tớ mặc xong rồi. Thế nào?”
Trương Vĩ nhìn trên nhìn dưới, nhịn không được huýt sáo một cái, khen: “Ân, không sai không sai.”
Vương Tiểu Vũ lại nhìn nhìn vào gương vài cái, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới nói: “… Tớ đi nha.”
“Đi đi, lát nữa gặp lại.”
Vương Tiểu Vũ đeo lên túi, đi tới cửa.
“Tớ đi thật á.” Sau khi mở cửa, vừa bước ra khỏi cửa một bước lại nhịn không được mà xoay người, không xác định hỏi: “Thực sự không có chuyện gì chứ?”
Trương Vĩ chịu không nổi nói: “Hầy, sao cậu lại nghiêm trọng tới mức này chứ, hệt như nàng dâu ra mắt ba mẹ chồng, trước tiên cậu cứ bình tĩnh chút cái đã được chứ? Yên tâm, cậu mặc đồ này tuyệt đối mê chết người!” Trước đây có rất nhiều người theo đuổi Vương Tiểu Vũ, ám chỉ, cậu chậm lụt không phát hiện, công khai, cậu trực tiếp bơ luôn, không nghĩ tới lần này…
“… Lát gặp lại!”
Lạch cạch một tiếng, rốt cục người cũng đi rồi.
Trương Vĩ sờ sờ cằm.
Ha, nhóc con này, rốt cục cũng biết yêu rồi.
************
Khoảng 9 giờ sáng thứ tư, vào giờ cao điểm ở bến tàu điện ngầm Bắc Kinh.
Thiếu chút nữa Vương Tiểu Vũ đã bị ép thành tờ giấy mỏng dánh luôn rồi, rốt cục sau khi xuống xe hít lại được khí trời thông thoáng, đã đến đúng 10 giờ ở trạm số 5.
Người người qua lại tấp nập ở cửa A, Vương Tiểu Vũ nhìn bốn phía một lát, không có phát hiện ra thân ảnh của Trắc Thành Phong.
Kiến thiết tâm lý nửa ngày, cậu bấm lấy dãy số đã thuộc lòng từ lâu, rất nhanh liền kết nối được với đầu giây bên kia.
Vương Tiểu Vũ khẩn trương nói: “Học trưởng hảo, em đã đến rồi. Anh đang ở đâu?”
Yên lặng một hồi, tiếng cười xuyên qua điện thoại truyền đến tai, nhẹ nhàng đánh vào lòng cậu.
“Học đệ hảo, em… nhìn về phía 7 giờ đi.”
7 giờ? Vương Tiểu Vũ xoay người một cái.
Sau đó… Cậu đã thấy được.
Một nam nhân đang cầm điện thoại, mỉm cười ôn nhu nhìn chăm chú vào mình —— chính là người mấy ngày nay cậu vẫn quan sát qua di động kia.
Đây… Đây chính là học trưởng sao? Người thực so với ảnh chụp còn dễ nhìn hơn nữa đó!
Vương Tiểu Vũ cười khúc khích.
“Đứa ngốc, phát ngốc cái gì vậy? Đều chảy cả nước miếng ra rồi kìa.” Chu Phong đến gần cậu, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu, không nhịn được muốn trêu chọc một chút.
Vương Tiểu Vũ giật mình tỉnh giấc, “Không có không có, là học trưởng anh lớn lên nhìn thật đẹp nên chói mù mắt chó của em rồi!” Nói xong theo bản năng lau mép một cái.
… A a a, tui kháo, tui đang nói bậy bạ gì vậy a!?
Chu Phong sửng sốt, nhịn không được lại bật cười.
“Học đệ, em thật đáng yêu. Chính thức nhận thức nhay một chút nào, anh là Chu Phong, 29 tuổi, là một biên kịch.”
Nói xong, anh đưa tay ra.
Nhìn bàn tay thon dài, rộng lớn trước mắt, Vương Tiểu Vũ nuốt nước miếng một cái, cẩn thận cầm lấy, xúc cảm ấm áp làm cho người khác không tự chủ mà cảm thấy an tâm.
“Em… Em là Vương Tiểu Vũ, 23 tuổi, là một người vừa mới gia nhập vào xã hội, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”
————————————————-Di Hòa Viên (tiếng Trung: 颐和园/頤和園; bính âm: Yíhé Yuán), hay cung điện mùa hè – là một cung điện được xây dựng từ thời nhà Thanh, nằm cách Bắc Kinh 15 km về hướng tây bắc. Di Hòa Viên (nghĩa đen là “vườn nuôi dưỡng sự ôn hòa”) đến nay vẫn còn được bảo tồn tốt. Nơi đây nổi tiếng về nghệ thuật hoa viên truyền thống của Trung Quốc.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
39 chương
91 chương
11 chương
59 chương
2 chương
7 chương
12 chương