Cuộc Sống Này Là Những Con Số
Chương 57
Tôi nằm úp trên sàn nhà ngủ quên mất, chuông điện thoại reo lên đánh thức, tôi đứng lên tìm điện thoại, giọng hơi khô nỏi: “Xin chào”
“Phương Ngưng, tớ xảy ra chuyện rồi!””
Ra là Điền Hàm, cổ họng của tôi rất kho chịu, chắc là do ngủ ở sàn nhà một đêm nên cảm lạnh rồi, ho khan một tiếng hỏi: “”Xảy ra chuyện gì?”
“Tớ và Hồng San...Tớ và Hồng San...”
“Cậu và Hồng San làm sao?”
“Chúng tớ ngủ chung!”
Tôi không phản ứng gì, thuận miệng nói: “Hai cậu không phải mỗi ngày đều ngủ chung sao? Có gì lạ?”
“Không phải! Bọn tớ hai người...hai người trần truồng, giống cậu là Diệp Lê vậy đó, ngủ!”
“Hả?” Tôi rốt cục hiểu được hỏi nhanh: “Sao lại vậy?”
“Trong điện thoại không thể nói rõ, cậu hiện tại đang ở đâu? Tớ tới”
“Ở nhà”
“Được, cậu chờ chút tớ lập tức qua”
Điền Hàm nói xong cúp điện thoại, tôi có chút ngẩn người, Điền Hàm nói cậu ấy và Hồng San ngủ...Ngủ??Hay là nói giỡn? Hai cậu ấy sao lại không mặc gì ngủ với nhau? Hai ngày trước Điền Hàm còn nói từng nhìn thấy rất nhiều soái ca, nói là nhìn liền chảy nước miệng, bây giờ mới cách có một ngày, như thế nào lại cùng Hồng San...
A~ Thực là một ngày mỏi mệt nha!
Điền Hàm đến rất nhanh, cậu ấy thở hổn hển chạy vào, tôi cho cậu ấy ly nước, đợi cậu ấy thở chậm lại hỏi: “Cậu cùng Hồng San...Thiệt hay đùa? Sao lại thành ra như vậy?
“Aiz~ thực” Điền Hàn than một tiếng, uống một ngụm nước nói: “Đêm qua, tớ và Hồng San ở nhà, lúc ăn cơm có uống chút rượu, nói đến cậu và Diệp Lê, tớ tò mò hai cậu bình thường sẽ như thế nào...như thế nào...”
“Cái gì như thế nào?”
“Là...cậu là Diệp Lê...chuyện vợ chồng...như thế nào...”
“Không phải chứ trời!” Tôi xoa cái trán hơi đau nói: “Nói tiếp, tớ sẽ không ngắt lời.”
“Nha~” Điền Hàm xoa góc áo, giống như tội phạm nghiêm trọng thấp giọng nói: “Tớ tò mò liền hỏi Hồng San, Hồng San cũng không biết, bọn tớ đi thua một cái CD, vừa xem vừa uống rượu...Trong lòng bị dục hỏa đốt...Ai biết hai bọn tớ ai bắt đầu trước, như như vậy vờn nhau, lúc tớ tỉnh lại...hai đứa đã ở trên giường xong việc...vậy đó”
Trời ôi, người ta nói đàn ông say rượu loạn tính, khôn nghĩ ra phụ nữ say rượu cũng loạn tính, mà so với đàn ông loạn tính cũng không kém, tôi tiêu hóa lời Điền Hàm hỏi: “Vậy bây giờ tính sao?”
“Tớ không biết, vậy nên mới tìm cậu.”
“Cậu thật sự...là cùng Hồng San?”
“Ở trong nhà cậu ấy, không cậu ấy thì là ai?” Điền Hàm cúi đầu nghịch ngón tay của mình, buồn bực nói: “Tớ hôm nay cũng không có đi làm, muốn cùng Hồng San nói chuyện coi nên làm gì bây giờ, mà Hồng San từ đầu tới đuôi một câu cũng không nói...tớ không biết nên làm sao, nên mới tới tìm cậu, Phương Ngưng, cậu nhiều chủ ý, giúp tớ đi”
“Việc này làm sao giúp cậu đây?” Tôi thở dài, lấy ra áo ngủ ném cho Điền Hàm “Đi tắm trước đi, hôm nay đừng làm gì hết, đợi ngày mai tính, tớ hôm nay cũng mệt mỏi, không nghĩ ra dược chủ ý gì để giúp cậu”
“Cậu bị làm sao? Di~ Diệp Lê đâu? Sao chỉ có mình cậu?
Tôi đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra cho Điền Hàm nghe, Điền Hàm nghe xong một cước đạp lên đùi tôi, căm giận nói: “Phương Ngưng, cậu có hỏa liền trút lên đầu Diệp Lê, đúng lúc tớ cũng có hỏa, liền trút lên cậu! Cậu thật hỗn đản, làm sao có thể nói với Diệp Lê như vậy hả? Tính khí của Diệp Lê không lẽ cậu không biết? Cậu ấy làm sao có thể đem kế hoạch của cậu đi nói với người khác? Khó trách Diệp Lê đánh cậu, đáng đời cậu! Cậu từ nhỏ một mình quen rồi, rất ít biểu lộ tình cảm với người khác, thời gian đại học đi làm từng bị người quá phận, cho nên dù cậu có thổ lộ cảm tình cũng giữ lại một ít cho mình, nếu không trước kia cậu đâu cần mỗi ngày đều đem theo dao gọt trái cây, những ngày đi với tớ và Hồng San cũng không để dao ở nhà! Ngày trước cậu đã biết đề phòng người khác, bây giờ càng không phải nên hiểu nên biết ai mới là người cần đề phòng sao? Cậu có biết khi tớ nhìn thấy con dao trong giỏ của cậu tớ nghĩ gì không? Tớ nghĩ cậu căn bản không muốn cùng tớ làm bạn! Những nghĩ tới những gì cậu trải qua, nên cố ngăn lại hỏa trong lòng, không trách cậu. Cạu một mắt ước mơ thế giới này tốt đẹp, một mặt lại không tự chủ đề phòng tất cả mọi người, cậu có biết cậu là một đống mâu thuẫn hợp lại với nhau không? Bây giờ cậu đối với tớ và Hồng San tốt, đối với bọn tớ trăm phần trăm tin tưởng, cậu có biết để có được sự tin tưởng của cậu, bọn tớ đã nổ lực bao nhiêu không? Không sai, cậu và Diệp Lê trước kia là bạn học, có thể chân chính làm bạn cũng chỉ hơn một năm, trong khoản thời gian đó cậu trải qua bao nhiêu chuyện, cậu và Diệp Lê thoạt nhìn thân mật, nhưng tớ dám nói cậu đối với cậu ấy không có đến trăm phần trăm yên tâm, cậu khi đối mặt với cậu ấy có phải là luôn mien man suy nghĩ lung tung? Tỷ như đoạn tình cảm này của các cậu không lâu dài, nhưng so với Diệp Lê thì cậu mới là người chịu không nổi áp lực rời đi trước, suy nghĩ là biết, Diệp Lê có thể cùng cùng ở chung một nhà, là đã muốn tính cả đời ở cùng với cậu, cậu có biết cậu ấy phải trả giá bao nhiêu sự nhẫn nại không? Cậu cho là lúc trước Hồng San biết quan hệ của hai cậu rồi nói những lời nói đó là lo cho tương lai của hai cậu sao? Cậu trong lòng vốn đã không dễ dàng tiếp xúc với người khác, lúc nào cũng phải giữ lại ba phần cho mình, hai cậu cùng một chỗ lại là chuyện quá đột ngột, tính cách còn chưa rõ ràng, nhiều vấn đề đã vội vàng sống chung, cậu có biết Hồng San lúc đó là nhắc nhỡ cậu, nếu biết đoạn tình này đến không dễ, phải tận lực quý trọng không hả? Cậu nghĩ là tớ và cậu đều là kẻ ngốc hả? Tớ nói cho cậu biết, nếu có ai hỏi trên đời này ai hiểu rõ Phương Ngưng nhất, tớ tuyệt đối dám đứng lên bực để giành lấy tiền thưởng!”
Nghe Điền hàm chỉ trích, tôi liền trầm mặc.
Cơ mà cũng thấy buồn cười, Điền Hàm và tôi đêm nay, thật sự là khó khăn tỷ muội, Điền Hàm đầu đã đầy chuyện, còn phải phê bình mạch lạc rõ ràng về tôi, thực là làm khó cậu ấy.
Điềm Hàm chậm rãi hồi sức hỏi: “Cậu cẩn thận nhớ lại, trừ Diệp Lê, còn ai đụng qua laptop cảu cậu?”
“Hình như không có ai, biết kế hoạch này, trừ tớ chỉ có VƯơng Linh và Từ Lỗi, nhưng bọn họ làm việc rất cẩn thận, chưa từng xảy ra chuyện gì, địa vị của bọn họ trong công ty M cũng không thaaso, căn bản không có lý do tiết lộ ra ngoài, còn có...” Tôi nhíu mài, thật sự nhớ lại “Lý Duy Duy, cô bé cũng có xem qua, còn là cháu gái chủ tịch, cô bé nói muốn xem, làm sao tớ cự tuyệt được, mà tớ cũng dặn con bé phải giữ bí mật, hắn là không phải con bé đi. Còn nữa, ngày đó, ánh mắt Hải Bình có chút kích động, nhưng laptop của tớ có pass, Diệp Lê biết laptop cảu tớ không thể cho người khác tùy tiện nhìn hay đụng vào, cho dù tớ tin việc này không phải Diệp Lê làm, nhưng nếu Diệp Lê không nói pass, Hải Bình không thể mở máy!”
“Ý của cậu là cậu hướng Diệp Lê phát hỏa là có lý do?” Điền Hàm liếc mắt nhìn tôi thở dài nói: “Việc này chả khác nào lọt vào sương mù, chờ điều tra rõ đã, aiz~ lần này còn định hướng cậu cầu cứu, không nghĩ tới chính mính trở thành người cố vấn ==”
“Tóm lại là hôm nay cái gì tớ cũng không muốn nghĩ, cậu cũng vậy, trước coi Hồng San như thế nào đã” Tôi vỗ vỗ vai Điền Hàm nói: “Cậu đi tắm đi, đêm nay ngủ nhà tớ, cảnh cáo trước, không được đối với tớ say rượu loạn tính”
“Đi chết đi, tớ đi tắm đây”
Điền Hàm đi tắm, tôi ngồi ở ghế, nghĩ đến Diệp Lê, không biết cậu ây bây giờ đang làm gì, chẳng lẽ là hiểu lầm cậu ấy thực sao? Nhưng tôi không nghĩ ra còn ai khác đem kế hoạch này lộ ra, ai có thể cho tôi một lời giải thích không?
Nếu kế hoạch này là tự mình làm thì có để lộ cũng không sao, nhưng là thành quả vất vả của nhiều người, còn là danh dự của công ty, hậu quả lớn như vậy, công ty M chắc chắn không thể làm ngơ, tôi đương nhiên cần chịu toàn bộ trách nhiệm, giảm lương giáng chức, chậm chí bị đuổi việc cũng còn có thể, bị đuổi là chuện nhỏ, nhưng việc này ảnh hưởng lớn, dễ làm người ta tưởng tượng một người ngày đạo đức nghề nghiệp cũng không có thì còn công ty nào dám nhận? Ít nhất, ở cái thành phố này,những bộ phận thiết kế tôi sẽ không thể đến làm, mà Vương Linh cùng Từ Lỗi cũng sẽ bị liên lụy, cho nên, nhất định phải tra rõ chân tướng.
Mà bây giờ, cái tôi có thể làm là hi vọng, tính toán tốt xấu.
Tôi nhắm lại mắt, đầu óc không thể yên tĩnh, nghĩ chuyện từ nhỏ đến lớn, nghĩ tới đụng trúng không biết bao nhiêu người, từng chuyện xấu đẹp hiện ra trước mắt, cuối cùng dừng lại hình ảnh, khuôn mặt Diệp Lê đang mỉm cười.
Từng trận gió đem hỗn loạn thổi qua, tìm không được phương hướng.
Biển người mênh mông, sinh mạng lại ngắn ngủi, đúng sai ưu khuyết điểm, cảm xúc rất nhiều, tất nhiên có hối hận, chỉ nguyện biết ta và người.
Đêm vắng vẻ, hôm nay phát hỏa, thực sự là sai đối tượng mất rồi, tôi cười khổ, a~ Diệp Lê, trừ cậu ra, tôi thực sự là hai bàn tay trắng.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
47 chương
49 chương
11 chương
10 chương