Tan việc, tôi nhìn ra bên ngoài thấy mưa vẫn còn dày đặc nên lấy ô ra che đầu rồi đi xuống. Diệp Lê nói sau tan tầm sẽ đến tìm tôi, không muốn cậu ấy mắc mưa nên tự mình đi tìm cậu ấy, thời gian của bộ phận thiết kế không quá nghiêm ngặt, nên cứ nói công việc hôm nay đã làm xong sau đó về trước nữa tiếng liền không có vấn đề gì. Đi vào công ty của Diệp Lê cũng vừa lúc tan tầm, mọi người dừng công việc trên tay, trái phải quay người tìm ô chuẩn bị về nhà. Đẩy cửa phòng Diệp Lê đi vào, thấy Diệp Lê đang xem văn kiện khi thì nhíu mày khi lại nhăn chán nhìn có chút kỳ cục, sau đó quay đầu nhìn thấy Hải Bình đang ngồi trên ghế sa lon, bắt chéo chân đang ôm mèo con trong tay nhưng tầm mắt lại nhìn vào Diệp Lê, nhìn thấy tôi đi vào Hải Bình nhăn mặt bất mãn hỏi: “Tại sao lại là cô? Cô không biết gõ cửa hả?” Tôi làm như bị điếc không nghe cô ấy nói, lập tức đi về hướng Diệp Lê, Diệp Lê nhìn thấy tôi, trông mắt có ý cười hỏi: “Cậu xin về sớm?” “Ừm, cũng không có việc gì nên về sớm một chút, cậu chưa xong việc?” “Chưa, nhưng cũng không sao, chúng ta đi thôi.” Diệp Lê tắt máy tính, đi đến bên cạnh rồi kéo tay tôi nói với Hải Bình: “Chị cũng mau về đi, chuyện của em trai chị tôi sẽ suy nghĩ rồi nói cho chị biết, tôi về đây.” “Em hôm nay không ăn cơm với chị là có hẹn với cô ta?” Hải Bình đặt mèo con xuống mắt nhìn chầm chầm vào tôi và Diệp Lê đang nắm tay rồi đứng lên đi lại gần Diệp Lê chất vấn. “Ừm.” Hải Bình nở nụ cười có chút chua ngoa, mắt nhìn xéo qua tôi hỏi: “Cô là Phương Ngưng?” Tôi cười nói: “Chính xác.” “Vậy có biết tôi và Diệp Lê có quan hệ như thế nào không?” “Đương nhiên biết.” Hải Bình muốn ra oai phủ đầu tôi, nhưng cũng phải nhìn tôi là loại người gì chứ. Hải Bình trên mặt nở nụ cười sắc mặt có chút biến đổi, cô ấy muốn đưa tay nắm lấy Diệp Lê nhưng cậu ấy liền lùi về sau vài bước, Hải Bình lao nhanh về phía trước Diệp Lê tránh không kịp nên bị cô ấy bắt được, miệng của Hải Bình cùng lúc đặt lên mặt của Diệp Lê, tôi đẩy Hải Bình ra trong lòng ngực nổi lên một ngọn lửa rồi xông thẳng lên đầu giận dữ mắng: “Cô da mặt có thể mỏng một chút không? Sắp kết hôn rồi sao lại không biết kiềm chế chính mình vậy hả?” Hải Bình đẩy tôi ra làm tôi chao đảo đạp trúng đuôi của mèo con làm nó kêu “meo meo” rồi nhảy lên sa lon, hình như nó cảm nhận được mùi thuốc súng nên chỉ dám kêu thật nhỏ. Hải Bình không nể mặt nhìn tôi lớn tiếng mắng: “Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi?” “Tư cách?” Tôi híp mắt nhìn Hải Bình đối với cô gái này từng đợt từng đợt phản cảm xông thẳng lên đỉnh đầu, lão hổ không ra uy cô cho tôi là mèo bệnh à? Cảm xúc là ma quỷ khi tức giận người ta sẽ mất đi lý trí, tôi ôm Diệp Lê hôn lên môi cậu ấy, cơ mà chỉ là một giây sau đó thả ra, tôi nhìn Hải Bình vội vàng nói: “Cô nói tôi không có tư cách? Tôi cảnh cáo cô, Diệp Lê là bạn gái của tôi, sau này không được quấy rối cậu ấy nữa, đừng nói cô là chị dâu, có là Thiên Hoàng lão tử cũng không được.” Nói xong tôi nắm lấy tay Diệp Lê kéo cậu ấy xuống lầu, để lại Hải Bình đang trừng to đôi mắt, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Đi xuống dưới lầu mới nhớ ra mình không có lấy ô, trong lòng vẫn còn xúc cảm mãnh liệt nên không có lo nhiều được như vậy, dắt Diệp Lê vào bãi đỗ xe, mở cửa xe, nhét cậu ấy vào rồi chính mình cũng vào xe. Tôi lớn tiếng hỏi Diệp Lê: “Nếu không thích Hải Bình sao cứ để cô ấy đến tìm cậu? Cậu cứ như vậy không tỏ thái độ gì chỉ khiến cô ấy đối với cậu không từ bỏ ý định thôi, cậu không biết hả?” Diệp Lê nhìn tôi chầm chầm, hai mắt nhìn môi tôi, tóc cậu ấy dính mưa, nước mưa chậm rãi chảy xuống mũi rồi trượt đến khóe môi. Diệp Lê đột nhiên vươn tay vỗ vỗ lên mặt tôi, cười tươi sáng, nói không đúng chủ đề: “Cậu là đang ghen sao?” Tôi ngẩn người, sau đó mới ý thức được chính mình ngày hôm nay rất kỳ lạ, sau đó muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, môi run run cuối cùng chọn im lặng, đưa mắt nhìn ra cửa sổ ngắm từng giọt mưa. Ai đó từng nói, tình yêu là ngây thơ, bị dao động bởi sự thành khẩn, chân thành, tình yêu giống như một cơn lốc xoáy, cứ xoay tròn rồi hút mọi thứ vào bên trong. Tôi cảm thấy hạnh phúc đang ở rất gần nhưng lại khó có thể chạm đến. Mưa vẫn rất to, toàn bộ thế giới ngay lúc này trở thành một mảng bụi trong suốt. Diệp Lê nhẹ nhàng xích lại gần tôi, đặt tai lên chỗ trái tim của tôi, im lặng lắng nghe nơi đó đang đập loạn, giống như tiếng mưa rơi xuống, tích tách rầu rĩ, hỗn loạn. ----- Chương sau sẽ như thế nào, mời các bạn dự đoán *tung bông* *bắn tim chíu chíu*