Editor: Linh "Đại nãi nãi ngài xem!" Lão Phạm đưa bức thư trong tay cho Vân Hoan, Vân Hoan nhận lấy thư chỉ nhìn một cái, cười nói: "Thật ra ngươi không cần mua phong thư này, đám nha dịch đó chưa hẳn sẽ để bụng thay bà ta tìm người." "Ta biết." Lão Phạm thấp giọng đáp, "Ta chỉ phòng trước, chặt đứt đường lui của bà ta thôi." Thật ra hễ là nam nhân đi qua giang hồ, gặp qua chút mặt mũi đều biết, bất luận khi nào, nữ nhân tuyệt đối không thể sa vào tù nhân, thành nữ tù, trinh tiết cũng không còn. Nhẹ một chút, ở trên đường bị cởi hết quần áo đánh đòn, bên ngoài gọi là đánh mông, nói tục chút, chính là cởi hết quần áo đánh đòn. Nặng hơn, chính là bị cởi quần áo diễu phố thị chúng, một đám nam nhân canh giữ bên đường xem, xoi mói, có đôi khi cũng có nữ nhân xem, dù sao cũng đã là tù phạm, đã không còn tôn nghiêm. Loại hình phạt này được gọi là bán thịt, còn không bằng kỹ nữ, kỹ nữ còn có thể có áo trong. Mà vào đại lao thì càng thêm thảm thiếp - hắn chỉ nghe qua nha dịch dâm ngoạn tù nhân cũng không có người quản. Hắn một người nam nhân biết được chuyện này cũng thôi, nhưng là hình như vị Tống đại nãi nãi này cũng biết chuyện này, hắn vô cùng kinh ngạc. Lão Phạm không khỏi nhìn Hướng Vân Hoan nhiều hơn hai lần, Hướng Vân Hoan thì đang lâm vào trầm tư. Nàng nhớ được mang máng, đời trước trong đại lao Ung Châu đã xảy ra một chuyện lớn, nhưng cụ thể là chuyện gì nàng cũng không nhớ rõ. Lúc đó nàng cũng chỉ nghe người ta nhắc đến, nàng nghĩ chuyện này cách cuộc sống của mình quá xa, nên cũng không để ở trong lòng. "Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ...." Vân Hoan trầm ngâm nói, nghĩ mãi cũng không nhớ được là xảy ra chuyện gì, dứt khoát không nghĩ nữa. Đến lối rẽ, quẹo trái là đến chỗ Miêu Ngọc Tủy ở, quẹo phải chính là Hướng phủ. Vân Hoan chần chờ mãi, cuối cùng nói: "Lão phạm, đến chỗ Miêu Ngọc Tủy." Từ sau khi Vân Hoan chuyển ra khỏi Tống phủ, Miêu Ngọc Tủy cũng chuyển theo ra ngoài, tuy rằng Vân Hoan cũng từng mời nhưng Miêu Ngọc Tủy vẫn kiên trì muốn ở một mình, sau này ngay cả nơi ở cũng là Triệu Du Hoán giúp nàng tìm. Tuy ngoài miệng Miêu Ngọc Tủy có vẻ rất ghét bỏ, nhưng dáng vẻ lại là rất hài lòng về nơi ở mới, còn đặc biệt mời Vân Hoan mấy lần. Vân Hoan mệt, nghĩ tìm Miêu Ngọc Tủy nói chuyện, nào biết mới đến cửa nhà Miêu Ngọc Tủy thì thấy Miêu Ngọc Tủy giơ chân đá Triệu Du Hoán ra xa. Triệu Du Hoán vậy mà không tức giận, phủi phủi bụi ở mông, cười hì hì chào Vân Hoan, quay đầu lại nói với Miêu Ngọc Tủy: "Ngọc nhi, sáng mai ta quay lại thăm nàng!" "Ngọc..... Ngọc Nhi...." Vân Hoan bị kinh hãi, quay đầu thấy Miêu Ngọc Tủy xanh mặt lại muốn tiến lên đá Triệu Du Hoán, Triệu Du Hoán vừa cười vừa lùi về phía cửa, nháy mắt liền không thấy bóng người. "A, Ngọc Nhi!" Vân Hoan nhanh chóng gọi tên mới này của Miêu Ngọc Tủy, Miêu Ngọc Tủy đen mặt, xoay người không để ý nàng. Vân Hoan dỗ dành một hồi Miêu Ngọc Tủy mới để ý đến nàng, Vân Hoan nghĩ "ngạo kiều ngạo kiều rồi;, trong lòng cười nở hoa, ngay cả khói mù Tô Thiên Lạc mang đến cũng hóa thành hư không. Miêu Ngọc Tủy lại cố ý chọn đề tài khiến nàng khổ sở, mở miệng chính là: "Nghe nói vị di nương đặc biệt khiến người chán ghét của nhà ngươi bị nhốt vào trong lao? Nhốt hay lắm! Nữ nhân trong nhà giam một người hung hãn hơn một người, không chừng ngày nào đó do khuôn mặt chiêu người chán ghét đó mà bị nhóm nữ tù cực kỳ hung ác đánh chết! Cho dù không chết, cũng tiện nghi đám nha dịch sắc đảm che trời kia." "Cũng không thể nói vậy, không biết chừng ngày nào đó nhóm nữ tù này sẽ phấn khởi phản kháng đấy...." Vân Hoan híp híp mắt nói, đột nhiên con ngươi Vân Hoan sáng lên, nghĩ đến: đúng rồi, vượt ngục!" Chuyện này sở dĩ nàng hơi có ấn tượng chính là bởi vì tạo thành trận vượt ngục này chính là một nhóm nữ nhân! Trước kia nàng nuôi ở khuê phòng nên có rất nhiều chuyện không hiểu rõ, sau này bị đuổi ra Tống phủ, nàng chạy khắp nơi mới nghe được rất nhiều chuyện thú vị, ví dụ như nha dịch trông coi lao ngục đối đãi những nữ tù này như thế nào. Hình như chính là đầu năm nay, trong đại lao Ung Châu sẽ xảy ra chuyện phạm nhân đánh chết nha dihcj, tập thể vượt ngục. Thánh thượng phái Vĩnh Bình vương và một vị quan viên khác xuống dưới tra, lại tra ra một chuyện làm cả nước ồ lên, đó chính là, đánh chết nha dịch thả phạm nhân chạy vậy mà lại là một nhóm nữ tù phạm! Nguyên nhân cụ thể nàng cũng không hỏi rõ, sau này nhớ tới, chỉ phỏng đoán là nha dịch dâm ngoạn nữ tù, khiến nhiều người tức giận. Năm đó tấm tắc lấy làm kỳ, bây giờ Vân Hoan lại đang lo lắng: thời gian cụ thể phát sinh chuyện này nàng không nhớ rõ, nhưng nếu xảy ra, vậy không phải là Tô Thiên Lạc sẽ thành công chạy trốn ư! Nàng mở miệng muốn hỏi lão Phạm, cân nhắc một lts hỏi: "Lão Phạm, Đại Tề chúng ta từng phát sinh chuyện tù phạm vượt ngục chưa?" "Hàng năm đều phải phát sinh mấy lần!" Lão Phạm đáp, "Một loại là xảy ra trên đường áp giải tù nhân. Có đôi khi còn phải chết mấy tên nha dịch." Thấy Vân Hoan có chút lo lắng, hắn cười nói: "Đại nãi nãi cứ việc yên tâm, Ung Châu chúng ta chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này." Vân Hoan kêu rên một tiếng, sợ là sợ chưa từng xảy ra đấy. Nhưng là phải làm sao bây giờ, nàng thế nào cũng không thể chạy đến nha môn nói sắp có phạm nhân vượt ngục, mau mau canh giữ cẩn thận đúng không? Chỉ sợ nàng nói ra không ai tin, có khi còn cho nàng là đồ điên đuổi đi đấy chứ! Vân Hoan chần chờ, nghĩ nghĩ thật sự là phiền lòng, đứng dậy nói với lão Phạm: "Chúng ta hồi phủ thôi." Miêu Ngọc Tủy còn muốn giữ lại, Vân Hoan như cười như không nhìn bộ váy áo mới nàng đang mặc, tuy rằng mặc ở trên người nàng hơi có chút quỷ dị, nhưng xưa nay Miêu Ngọc Tủy chỉ mặc nam trang vậy mà hôm nay lại mặc nữ trang, xem ra cũng đã động tâm với người nào đó. "Ngọc Nhi, nàng mặc bộ váy này thật là đẹp!" Nàng nói xong, không đợi Miêu Ngọc Tủy tức giận, nhanh chóng bước đi. Đáng tiếc xe ngựa chưa lăn bánh được mấy vòng thì đột nhiên dừng lại trên đường, nàng ở trong xe ngựa nghe thấy lão Phạm tức giận mắng: "Mẹ nó, đây là thế nào vậy!" Vân Hoan vén rèm lên thì thấy ở đầu đường có một đám dân chúng đang chạy, vừa chạy vừa hô: "Đi mau lên, giết người rồi!!" Đám người nhanh chóng chạy đi, đầu đường vốn náo nhiệt trong giây lát trở lên hỗn loạn, xe ngựa của nàng bị bao vây trong đám người, tiến lùi không được. Lão Phạm tiến không được lùi cũng không xong, chung quanh đều là người, càng không thể trực tiếp đá người ra để ngựa chạy, hắn chỉ có thể dùng sức mạnh túm lấy một người!" Đây là sao vậy?" "Ta con mẹ nó - đại gia ngài mau buông ta ra!" Người trẻ tuổi sợ đến mức mất hồn mất vía, mắng: "Đại lao đằng trước không biết xảy ra chuyện gì, thả ra mấy tù nhân khát máu, thấy người là chém, đã có mấy người bị thương! Chúng ta lại không chạy, chỉ sợ gặp tai! Ta con mẹ nó - đại gia ngươi mau buông ta ra đi!" Người trẻ tuổi luôn quay đầu lại nhìn, miệng lặp đi lặp lại câu nói kia, lại vừa quay đầu lại, chỗ cao nhìn tới đầu phố bên kia, chặn lại nói: "Ta thao chúng ta chạy nhanh đi, người đến rồi!" Lão Phạm theo tầm mắt hắn nhìn qua, quả thật có thấy mấy người cầm đao gặp người là chém. Những người đó mặc dù không phải lưng hùm vai gấu, nhưng trên mặt đều là sát khí, mấy người dân bị chém trúng, cả người đầy máu tươi, thậm chí còn có người cả người đầy máu nhưng vì sống sót mà vẫn tiếp tục chạy. "Mẹ nó, đám súc sinh này." Lão Phạm một dòng máu nóng xông lên đầu, nhảy xuống xe ngựa liền bay về phía đám người, Vân Hoan há miệng muốn nói đừng đi cũng không kịp, bóng dáng lão Phạm đã đi xa. Người trẻ tuổi vừa rồi thấy thế, ai nha vỗ xuống đầu, nói: "Gia đinh nhà ngươi đầu óc có phải bị bệnh không vậy! Phu nhân ngài mau chạy theo ta đi!" Vân Hoan vội vàng nhảy xuống xe ngựa, trái phải đều là người đang chạy, nàng cúi đầu nhìn váy mình, cũng sắp đến nơi, chạy cũng chạy không được xa mà. Vừa mới cúi đầu người trẻ tuổi đã chạy ra, Vân Hoan vội xách váy chạy, sau lưng là một hồi thanh âm chém giết, phía trước là đám người ra sức chạy trốn, trái tim nàng đập như trống: thật là sợ cái gì sẽ gặp cái đó! Vừa rồi còn đang nghĩ sắp xảy ra chuyện lớn, đảo mắt đã xảy ra trước mặt! Dưới tình thế cấp bách trí nhớ lại đặc biệt tốt, đời trước người thuyết thư còn mặt mày hớn hở nói: "Thật sự là tiếc cho những dân chúng vô tội, trọn vẹn chết mười mấy người, chưa tính những người bị thương!" Không được trở thành dân chúng vô tội đó đâu! Vân Hoan nghĩ, nào biết dưới chân bị vấp. Vân Hoan kêu rên một tiếng: hôm nay thật sự là muốn nộp mạng ở đây rồi! Mắt thấy người sắp chạm đất, phía sau đột nhiên có một đôi bàn tay ôm nàng lên ôm vào trong ngực. Vân Hoan a một tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt tràn đầy lo lắng, lòng nàng rốt cuộc an định lại. "Trường Bình...." "Nàng ở đây đừng nhúc nhích, Triệu Nhị ngươi ở đây bảo vệ nàng!" Trường Bình trực tiếp tống nàng lên xe ngựa, cầm theo một thanh kiếm liền đi về phía tù nhân. Vân Hoan nhìn lại, Triệu Du Hoán đang ngồi đằng sau, cười tủm tỉm nhìn nàng, thấy nàng cười nói: "Bộ váy áo mới hôm nay Ngọc Nhi mặc ngươi thấy sao. Ta đưa, đẹp không?" "Bây giờ đều đã khi nào rồi..." Vân Hoan nhịn không được oán giận, lòng nóng như lửa đốt nhìn về phía Trường Bình. Triệu Du Hoán cười nói: "Ngươi đừng gấp. Chỉ là mấy tên du côn từ trong lao chạy ra, cha ta phái người đến đuổi, Sở Giang và Khinh Nam cũng đã đến, muốn chế phục bọn họ thật sự rất dễ dàng. Tống Trường Bình nhà ngươi.... Hừ, ta cũng không đến gần được người hắn, mấy phế vật này có thể làm gì được hắn?" Vân Hoan thế này mới yên lòng, lại nghe Triệu Du Hoán oán giận: "Lão tử hôm nay tâm trạng tốt đều bị phá hỏng. Đám nha dịch này thật là một đám thùng cơm, mấy phạm nhân cũng coi không được. À đúng rồi, vị Tô di nương kia nhà ngươi hình như cũng chạy....." "Không phái người đuổi theo sao?" Vân Hoan mở miệng hỏi. "Lúc này tất cả mọi người đều đang đuổi theo phạm nhân nam, nữ tù dù sao cũng chạy không nhanh, chậm rãi đuổi, không có việc gì." Triệu Du Hoán đáp. "Vậy sao được!" Vân Hoan đang muốn chất vấn, Triệu Du Hoán ơ một tiếng, Vân Hoan vội vàng nhìn về phía Trường Bình. Lập tức cũng cả kinh: mấy kẻ điên này một mình đấu không lại Trường Bình, lúc này đang bao vây lấy hắn. "Từ xưa cường sợ ngang, ngang sợ không muốn mạng! Mấy người này quả nhiên không muốn sống nữa!" Triệu Du Hoán mắng một tiếng, lúc này rốt cuộc ngồi không yên, vội vàng xuống xe ngựa chạy về phía Trường Bình. Vân Hoan lòng bàn tay đều là mồ hôi, xiết chặt khăn nhìn về phía Trường Bình: trong đầu chỉ nghĩ được: a di đà Phật, tuyệt đối không thể lại xảy ra chuyện nữa.