Edit: Qiezi Trần Thải ‘ngồi’ trên dương v*t Lý Tôn không ngừng nhấp nhô vặn vẹo, phía sau bị cắm sướng, phía trước cũng đứng thẳng, khi sung sướng càng ngày càng mãnh liệt đến cực điểm thì Trần Thải cũng không nhịn nữa, sảng khoái bắn ra ngoài. Lý Tôn để Trần Thải bình ổn lại, sau đó vẫn giữ tư thế giao hợp đặt cậu xuống giường. Lý Tôn đoạt lại quyền chủ động, dương v*t bắt đầu thô bạo đâm nát hậu môn, cho đến khi tất cả tinh dịch nóng hổi đều được bắn vào trong thân thể cậu. Sau đó giống như thường ngày, Lý Tôn xử lý sạch sẽ, tắm rửa cho Trần Thải, ôm cậu lên giường chui vào chăn, ôm nhau cùng qua giấc mộng đẹp. Ngày hôm sau Trần Thải tỉnh lại, Lý Tôn đã làm xong bữa sáng. Sau khi ăn xong, hắn chuẩn bị đến công ty, cậu vừa đeo caravat cho hắn vừa cầm túi công văn giúp hắn, theo hắn đến cửa nhà. Lý Tôn cúi đầu đổi giày, Trần Thải bẻ bẻ tay đứng sau lưng hắn. Trần Thải rất muốn nói với hắn nhớ về nhà sớm, nhưng hôm qua nói xong mấy lời này, chính cậu lại về trễ, bây giờ sao có thể không biết xấu hổ mở miệng nữa. “Tôi đi đây.” Lý Tôn thay giày xong liền xoay người, như hôm qua hôn môi Trần Thải. “Ông xã, anh…” Trần Thải chậm chạp lên tiếng, nhưng lời đến bên môi vẫn không thể nói ra. “Hử?” Lý Tôn dừng bước, đứng tại chỗ chờ Trần Thải nói hết. “Không có gì.” Cậu do dự hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu. “Tôi đi đây.” Lý Tôn xoay người, vươn tay mở cửa. Trên mặt Trần Thải hiện lên chút mất mát. “Tôi sẽ cố gắng về sớm.” Lý Tôn bước một chân ra cửa, nhưng lại quay đầu nói một câu với Trần Thải. “Dạ.” Trần Thải lập tức vui vẻ trở lại, gật đầu cái rụp. Lúc này Lý Tôn mới an lòng đi làm. Sau khi Lý Tôn đi, Trần Thải ngây người bần thần, cũng không có tâm tư chơi game, suy nghĩ tìm chút chuyện ‘có ý nghĩa’ để làm. Gần đây cuộc sống của Trần Thải đều tập trung trên người Lý Tôn, cho nên muốn làm chuyện gì đều liên quan đến hắn. Lý Tôn đối tốt với mình, cưng chiều mình, sáng sớm đã làm đồ ăn sáng cho mình, tan tầm về nhà còn làm cơm tối chờ mình… Aiz! Nấu cơm! Trần Thải đột nhiên nghĩ đến gần đây mình ở nhà, còn luôn để Lý Tôn vất vả làm việc về nấu ăn cho mình. Trần Thải áy náy, lập tức quyết định hôm nay nhất định phải học nấu ăn. Bởi vì thường ngày Lý Tôn luôn nấu ăn, cho nên trong nhà bếp có đầy đủ tất cả dụng cụ, trong tủ lạnh cũng có nguyên liệu tươi mới. Trần Thải đọc sách dạy nấu ăn, sau đó hào hứng vào nhà bếp bắt đầu lần mò tập nấu. May là trước đây Trần Thải ở nhà cũng không phải cậu ấm mười ngón tay không dính nước mùa xuân, cũng có thể phân rõ củi gạo dầu muối, làm từng bước theo sách dạy nấu ăn, tuy rằng hương vị bình thường, bỏ muối hơi nhiều, nấu hơi cháy, nhưng cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng. Hơn nữa buổi trưa Lý Tôn cũng không về nhà, Trần Thải cả ngày ở trong nhà bếp nghiêm túc học nấu ăn. Buổi chiều khi Lý Tôn về nhà, mới vào cửa đã nghe thấy mùi thơm thức ăn. “Tiểu Thải!” Lý Tôn men theo mùi thức ăn vào nhà bếp, thấy Trần Thải đang đứng trước bếp xào rau. Hắn nhớ trước kia Trần Thải từng nói mình không biết nấu ăn, nhìn tình huống hiện giờ không khỏi giật mình kêu một tiếng. “Ông xã về rồi!” Trần Thải quay đầu lại cho Lý Tôn một nụ cười rất rực rỡ. “Không phải em không biết nấu ăn sao?” Lý Tôn chỉ vào chảo thức ăn Trần Thải đã xào xong, nói ra nghi ngờ trong lòng. “Em… Hôm nay em mới học, em… Em muốn anh về nhà có thể thoải mái ăn cơm.” Trần Thải lắp bắp, xấu hổ đỏ mặt. “Cám ơn em.” Lý Tôn bước tới ôm chặt Trần Thải vào lòng. “Ông xã… A! Đồ ăn sắp khét!” Trần Thải định săn sóc Lý Tôn một lúc, nhưng đột nhiên nghĩ đến thức ăn mình mới xào phân nửa, vội vàng giãy khỏi ôm ấp của hắn, xoay người tiếp tục bận rộn. “Tay em bị sao vậy?” Lý Tôn đi tới bên cạnh Trần Thải, cúi đầu nhìn cậu xào rau thì mới chú ý tới trên ngón tay cậu dán băng keo cá nhân. “Lúc nãy cắt thức ăn không cẩn thận cắt vào tay. Em không sao, vết thương nhỏ thôi.” Trần Thải không để tâm nói. “Để tôi nhìn xem.” Lý Tôn lập tức nắm tay Trần Thải, xem xét cẩn thận. “Ông xã, thật sự không sao.” Trần Thải cười cười lắc đầu với Lý Tôn. Lý Tôn lại nhìn chằm chằm một lúc lâu, xác nhận tay Trần Thải không bị gì mới buông tay. “Thức ăn sắp xong rồi, ông xã, anh mau đi thay đồ đi.” Trần Thải đẩy Lý Tôn, ý bảo hắn quay về phòng thay quần áo. Lý Tôn thấy thức ăn đã gần như xong xuôi, lúc này mới yên tâm ra khỏi nhà bếp. Khi Lý Tôn thay xong quần áo đi xuống, Trần Thải đã dọn xong thức ăn lên bàn. Hai người ngồi đối mặt trước bàn ăn, Trần Thải khẩn trương nhìn Lý Tôn gắp đũa đầu tiên. “Ngon lắm.” Sau khi nuốt xong đũa đầu tiên, Lý Tôn ngẩng đầu cho Trần Thải một đáp án. “Vậy anh ăn nhiều một chút. Ông xã, anh nếm thử cái này…” Trần Thải cũng biết mình nấu ăn không ngon bằng Lý Tôn, nhưng nghe hắn nói như vậy trong lòng cậu vẫn rất vui vẻ. Trần Thải hưng phấn không ngừng gắp thức ăn cho Lý Tôn.