Sau khi bác sĩ Phùng truyền thêm một chai nữa cho Tiểu Bảo, sức khoẻ của cậu dần khá lên. Phùng Thiết Trụ nằng nặc đòi đi cùng ba đến nhà Chu Tiểu Vân, Phùng Gia Lĩnh bị con quấn lấy đành phải dẫn theo “cây cột nhỏ”. Số lần Phùng Thiết Trụ đến nhà Chu Tiểu Vân chơi không hề ít, cậu và Chu Chí Hải là anh em tốt, thường xuyên chơi cùng Hải, quen thân cả với mấy anh em cô. Cậu nhìn đông ngó tây mỗi chỗ một lúc rồi rủ Đại Bảo đi chơi, Chu Chí Hải nghe thấy tiếng bạn chí cốt cũng chạy sang. Trẻ con chơi cùng nhau ầm ĩ đến mức nào khỏi phải bàn, ồn ào đến đau cả đầu. Mấy đứa nhóc hò hét ầm ĩ, Chu Tiểu Vân ong ong cả đầu, cô không tiện nói người khác đành nhằm vào Đại Bao thét: “Anh, anh không thấy Tiểu Bảo đang ngủ à? Ồn đến nỗi sắp lật cả nóc nhà rồi.” Đại Bảo lè lưỡi, dẫn đồng bọn ra chỗ khác chơi. Cuối cùng cũng được thanh tịnh, hôm nay cô rất bận. Sáng dậy sớm nấu cháo, ăn cơm xong rửa bát đũa, rồi giặt quần áo cho cả nhà. Chu Quốc Cường đi thu mua lợn, Triệu Ngọc Trân ở sau vườn cho gà, vịt ăn xong tất bật quay sang chuẩn bị thức ăn cho lợn, lúc Tiểu Bảo truyền nước cũng cần có người ở bên cạnh. Nhị Nha lúc nào cũng bám người, có lúc Triệu Ngọc Trân thầm nghĩ: nếu không phải có Đại Nha phụ giúp, mình không có ba đầu sáu tay không thể làm hết mọi việc. Buổi trưa mời bác sĩ Phùng ở lại ăn cơm, đặc biệt làm một đĩa lạc rang ―― lạcrang chín, xối mỡ vào đảo qua, nên cho ít mỡ để lạc không bị ngấm mỡ mà xốp giòn óng ả. Bóc lạc là công việc của Chu Tiểu Vân, cô vừa bóc lạc vừa nói chuyện với em trai. Ngủ một giấc, tinh thần của Tiểu Bảo khá hơn nhiều, sắc mặt có vẻ hồng hào hơn, cậu ngồi trên giường cũng đòi bóc lạc cùng chị. Hai chị em cười cười nói nói nhanh chóng bóc được một rổ lạc lớn. Triệu Ngọc Trân mang vào bếp, rang xong để trong mâm cho nguội bớt, ăn một hạt lạc rang bùi bùi thơm ngon vô cùng. Mâm cơm còn có một đĩa trứng vịt muối, mỗi quả được tỉa thành hình cánh hoa tám cánh, tổng cộng có ba mươi hai cánh hoa, Chu Tiểu Vân xếp thành từng tầng chồng lên nhau nhìn rất đẹp mắt. Tất nhiên không thể thiếu thịt lợn, được chế biến thành một đĩa thịt kho tàu lớn. Cô ra vườn, hái thêm mấy quả dưa chuột, rửa sạch, cắt lát mỏng, đập hai nhánh tỏi, trộn thêm ít bột canh, may là trong nhà vẫn còn mộc nhĩ. Mộc nhĩ ngâm trong nước sôi, cắt chỉ, trộn với dưa chuột, thơm nức mũi. Cuối cùng là món trứng gà bác ớt xanh. Từ bữa cơm mời khách này có thể thấy cuộc sống của nhà Chu lão nhị dư dả hơn trước đây nhiều. Phùng Gia Lĩnh đương nhiên nhận ra, khách khí nói mấy câu: “Sao cô chú làm nhiều món thế, khách sáo quá.” Chu Quốc Cường cười nói: “Đâu có đâu có, bữa cơm đạm bạc thôi. Đại Nha, lấy chén ra đây con.” Khi rượu để lên bàn, họ vừa ăn vừa nhắm. Mới uống hai, ba chén, hai người đàn ông xưng anh gọi em, nói dài nói dai nói lảm nhảm không thua gì chị em phụ nữ. Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh gật gù nói dăm ba câu, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho con. Phùng Thiết Trụ thích nhất là ăn thịt, chơi với Đại Bảo càng ăn nhiều, Chu Chí Hải không về nhà cũng ở lại ăn trưa, ba đứa thi xem ai ăn được nhiều thịt nhất. Một nồi thịt kho tàu to đùng chui hết vào bụng ba người. Đàn ông uống rượu chỉ cần đĩa lạc rang là đủ, gần như không ăn thêm gì nữa. Chu Tiểu Vân cực kì thích ăn dưa chuột trộn mộc nhĩ, nghĩ mấy hôm nữa nhiều mưa nên đi hái thêm mộc nhĩ về phơi khô. Tiểu Bảo miệng ăn dưa chuột mắt nhìn chằm chằm vào đĩa thịt kho tàu, đáng tiếc cậu vừa giơ tay định gắp một miếng liền chị gái cản lại: “Tiểu Bảo, em bị tiêu chảy không được ăn đồ nhiều dầu mỡ, ăn uống thanh đạm thôi.” Bác sĩ Phùng đang uống rượu nghe thấy gật gù: “Đại Nha nói rất đúng, lúc này nên ăn thanh đạm. Hai ngày nữa mới được ăn thịt.” Tiểu Bảo uể oải rụt đũa về. Cơm nước xong, cậu càng thấy thèm vì chị gái lấy nước có ga cho ba người Phùng Thiết Trụ, Chu Chí Hải và anh trai uống, không cần nói cũng biết không có phần của cậu. Tiểu Bảo hối hận lắm, thề sau này lớn lên muốn làm bác sĩ tẩm bổ cơ thể thật tốt để thích ăn cái gì là được ăn cái đó. Khi cậu hoàn toàn khoẻ hẳn, phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc của chị – huỷ bỏ quyền được uống nước có ga. Nghe thấy thế cậu hoảng sợ: “Chị, em khoẻ hẳn rồi mà. Thật đó, hôm qua không bị tiêu chảy nữa.” Cô lườm cậu: “Không được uống là không được uống, nhỡ lại bị tiêu chảy thì sao? Em xem, vất vả mới béo lên một tí lại gầy đi rồi.” Khuôn mặt nho nhỏ tròn tròn lộ cả cằm, thịt vỗ béo nửa năm qua đều biến mất, cô tức giận đến mức cấm không bao giờ cho Tiểu Bảo uống nữa. Tiểu Bảo đau khổ xin: “Đi mà chị, chỉ một chai không được sao? Em đảm bảo mỗi ngày chỉ uống một chai, tuyệt đối không tái phạm nữa.” Chu Tiểu Vân dù bận vẫn ung dung ngắm vẻ mặt như trái mướp đắng của cậu em: “Trước đây chị đồng ý mỗi ngày cho em uống một chai vì em rất ngoan. Nhưng mà, lần này, em đã không nghe lời còn lén lút uống trộm để rồi bị tiêu chảy mấy ngày liền, truyền hai chai mới khoẻ. Trong nhà tốn tiền không nói, mọi người vì em mà vất vả, gầy hẳn đi. Mất cả tiền, người cũng phải chịu tội, em nói xem, hành vi của em có đáng bị xử phạt không?” Tiểu Bảo bị một đống giáo lý oanh tạc đến ngẩn người, chỉ biết gật đầu. “Em nhận sai là tốt. Nghe lời chị, hình phạt của em là không bao giờ được uống một giọt nước có ga nào vào mùa hè nữa.” Chu Tiểu Vân nói ra quyết định, không nhìn Tiểu Bảo đáng thương hề hề. Đại Bảo ở bên cạnh cười trộm, không ngờ người tiếp theo bị gọi tên chính là cậu: “Anh cũng thế. Lần này, Tiểu Bảo uống trộm nước có ga bị tiêu chảy, anh cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Làm anh nghe thấy yêu cầu vô lí như thế chẳng những không ngăn cản mà còn thông đồng với em, anh không thấy xấu hổ à? Anh không biết cơ thể Tiểu Bảo yếu ớt, không được ăn nhiều đồ lạnh hả?” Lần này đến phiên Đại Bảo nói không ra lời, cậu đau đầu tìm cách giải thích : “Anh…” “Không anh gì nữa, sau này mỗi ngày anh chỉ được lấy một chai, lấy thêm phải trả tiền.” Đại Bảo không phục: “Em đồng ý hai chai rồi mà.” Chu Tiểu Vân cười khoái chí: “Đó là trước kia, giờ em đổi ý rồi. Đương nhiên, anh có thể lựa chọn không uống chai nào.” Đại Bảo nghiến răng nghiến lợi nhìn em gái, chưa bao giờ thấy nó đáng ghét như lúc này. Xuất phát từ tôn nghiêm của “đàn ông” câu “Không uống thì không uống” thiếu chút nữa thốt ra. Chu Tiểu Vân nhìn vẻ mặt đặc sắc của Đại Bảo, tâm tình bỗng nhiên rất tốt: “Thế nào?” Cuối cùng Đại Bảo chịu thua: “Một chai thì một chai.” Dưới ánh mắt xem thường của Tiểu Bảo, Đại Bảo xám xịt đi ra ngoài. Lần giao đấu này, hai anh em thất bại thảm hại. Về sau, Tiểu Bảo vô cùng ngoan ngoãn, không dám trái ý chị. Đại Bảo khỏi phải nói, không ngừng đấu qua đấu lại với em. Cậu là anh trai, là con cả, rõ ràng em phải nghe anh mới đúng? Đại Bảo không phục nghĩ thầm. Về phần kết quả thế nào, ha ha, nhìn ánh mắt giảo hoạt của Chu Tiểu Vân và nụ cười như hồ ly kia là biết ngay.