Không biết Tần Hàn và Nhạc Tuyền về sau nói gì đó, dù sao, sau này hoạt động của hội không thấy bóng Nhạc Tuyền xuất hiện. Chu Tiểu Vân âm thầm suy đoán, chẳng lẽ hai người ầm ĩ chia tay à? Tần Hàn tuyên bố: “Nhạc Tuyền rút khỏi hội văn học của chúng ta, tôi tuyên bố, bây giờ Chu Tiểu Vân là hội phó Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm.” Mọi người bàn luận xôn xao. Ai cũng nhìn ra đôi tình nhân Tần Hàn và Nhạc Tuyền xảy ra vấn đề. Chu Tiểu Vân trường kỳ phụ trách xét duyệt các loại bài viết, cơ bản mỗi kỳ đều có bài viết được đăng. Cô làm hội phó tự nhiên không ai dị nghị. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, nếu Tần Hazn không có tâm tư khác thường với mình, chức vụ này cô sẽ vui vẻ nhận? Thế nhưng nếu nói phải rút khỏi hội, cô đúng là luyến tiếc. Dù sao là chuyện mình thích, cô còn muốn rèn luyện chính mình, sau này tốt nghiệp không làm tác giả tự do thì làm biên tập cũng ổn! Như vậy, với Tần Hàn ân cần cô nên làm gì bây giờ? Khi Tần Hàn lại một lần lấy vớ “việc công” để tìm Chu Tiểu Vân nói nhăng nói cuội cuối cùng đưa ra đề nghị vừa ăn cơm vừa nói, cô rốt cuộc không nhịn được nói: “Học trưởng, anh và học tỷ hiện tại thế nào?” Nhắc tới Nhạc Tuyền, hi vọng Tần Hàn có thể thu liễm. Tần Hàn sửng sốt, mất tự nhiên giải thích: “Mấy ngày nay anh và cô ấy cãi nhau.” Trong lòng cô thầm thở dài: “Học trưởng, hay là anh mời học tỷ ăn cơm đi! Em đi ăn cơm với anh nếu bị chị ấy hiểu lầm thì không hay. Anh nói có đúng không?” Chu Tiểu Vân ám chỉ Tần Hàn vừa nghe sẽ hiểu. Tần Hàn có chút ngượng ngùng rời đi. Chu Tiểu Vân đúng lúc “Báo cáo” với Lý Thiên Vũ chuyện này. Lý Thiên Vũ rất hài lòng khi nghe Chu Tiểu Vân quyết đoán từ chối lời mời ăn cơm của Tần Hàn: “Lần sau nếu hắn lại quấy rầy em, em cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến ‘thăm hỏi’ hắn.” Ngón tay Lý Thiên Vũ bẻ răng rắc, làm tư thế đánh người. Chu Tiểu Vân cười mắng một câu. Mấy ngày sau, Nhạc Tuyền chủ động tới tìm Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân hoảng sợ khi thấy hệ hoa ngày xưa cao ngạo xinh đẹp, cũng thấy buồn thay vì cô ấy tiều tụy hẳn đi. Chu Tiểu Vân hơi hiểu ý đồ Nhạc Tuyền hôm nay đến, có lẽ vì chuyện của Tần Hàn. Cô cùng Nhạc Tuyền ra ngoài trường tìm cửa hàng trà sữa ngồi xuống nói chuyện. Sau khi hai người gọi đồ uống của tình đều không có tâm trạng uống gì. Nhạc Tuyền quen tay quấy đều trà sữa, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Sau khi chị đi, Tần Hàn để em tiếp nhận vị trí của chị phải không?” Chu Tiểu Vân gật gật đầu: “Học tỷ, chị trở về đi, vị trí hội phó chỉ có chị mới thích hợp.” Nhạc Tuyền cười tự giễu: “Em biết không? Chị đã chính thức chia tay với Tần Hàn.” Cái gì? Chu Tiểu Vân ngạc nhiên. Cô vẫn cho là hai người họ giận dỗi rất nhanh sẽ làm hòa, không ngờ kết quả chia tay. Cô thật sự không tiện mở miệng khuyên gì, chuyện của người ta mình không nên chõ miệng vào, thế nhưng Nhạc Tuyền gọi mình ra đây hẳn là còn có chuyện gì muốn nói. “Học tỷ, vậy chị hôm nay gọi em để…..” Nhạc Tuyền nhìn mắt vào Chu Tiểu Vân nói: “Em biết vì lẽ gì chị và Tần Hàn chia tay không?” Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu, nghĩ thầm tốt nhất việc này đừng nên liên quan gì đến mình. Đáng tiếc, câu kế tiếp của Nhạc Tuyền phá vỡ ảo tưởng của cô: “Bởi vì em. Đúng hơn là bởi vì Tần Hàn vẫn chần chừ, ở cùng với chị mà luôn nhớ thương em. Chị có chút cảm giác, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ chính xác chị không tiện chất vấn anh ta. Lần trước chị đến phòng anh ta, phát hiện nhật ký của anh ta. Chị rất hối hận chính mình lật xem, trong nhật ký anh ta viết tình cảm dành cho em.” Chu Tiểu Vân không thể không lên tiếng: “Học tỷ, xin chị không nên hiểu lầm. Em chưa bao giờ có gì mờ ám với học trưởng, em đã có bạn trai. Hơn nữa, tình cảm của bọn em rất tốt.” Nhạc Tuyền cười khổ: “Em đừng kích động, không phải chị muốn chỉ trích em. Về sau Tần Hàn tìm chị mấy lần, nói cả với giáo viên bọn chị làm rùm beng. Chị không muốn ở cùng với người không đặt tâm tư trên người mình.” Chu Tiểu Vân vì Nhạc Tuyền thổn thức không ngớt. Đã từng, Nhạc Tuyền và Tần Hàn là một đôi khiến biết bao người cực kỳ hâm mộ a! Không ngờ có kết cục như vậy. Cho dù cô biết rõ mình vô tội nhưng trước mặt Nhạc Tuyền cũng thấy không được tự nhiên. Ngay cả mở miệng an ủi cũng khó nói, đây chẳng phải xát muối lên vết thương của chị ấy sao? Chu Tiểu Vân lúng ta lúng túng nói: “Học tỷ, em sẽ không có gì với Tần Hàn. Chị không nghĩ đến chuyện làm hòa với anh ấy à?” Nhạc Tuyền chậm rãi nhưng kiên định lắc lắc đầu: “Chu Tiểu Vân, bọn chị sắp quen nhau hai năm. Tính cách của chị em không biết hay sao? Chị không có khả năng dễ dàng tha thứ tình yêu như vậy. Nếu trong lòng anh ấy không có mình chị, còn suy nghĩ đến cô gái khác, chị thà rằng không có. Hôm nay chị tìm em, chỉ muốn tâm sự với em thôi, không có ý gì khác.” Chu Tiểu Vân thật lòng nói: “Học tỷ, chị là cô gái tốt, hiện tại Tần Hàn học trưởng nhất thời hồ đồ. Sau này anh ấy nhất định sẽ hối hận vì bỏ qua người con gái tốt như chị.” Nhạc Tuyền cười cười, trong nụ cười xen lẫn sự cay đắng nhàn nhạt. Cô nhìn Chu Tiểu Vân trước mắt, trong lòng không rõ có vị gì. Chu Tiểu Vân… Tính là tình địch của mình sao? Rõ ràng em ấy không làm gì. Thế nhưng, mình và Tần Hàn lại chia tay vì em ấy. Nghĩ tới đây, tâm trạng Nhạc Tuyền càng thêm phức tạp. Nhìn Chu Tiểu Vân dưới ánh mặt trời càng lộ rõ sự tươi trẻ, Nhạc Tuyền có chút thất thần. Vì cái gì từ bắt đầu, cô bé này trút bỏ sự ngây ngô trên người, bắt đầu tỏa ra tia sáng chói mắt? Mỗi nụ cười một cái nhíu mày cũng có mị lực khó nói nên lời? Là mị lực của tình yêu đi! Là người bạn trai của của cô ấy khiến cô ấy trở nên càng ngày càng đẹp hơn! Trái lại chính mình, vì cãi nhau chia tay với Tần Hàn tiều tụy đi rất nhiều, giống như đóa hoa mất nước. Hóa ra con gái cũng cần tình yêu tưới tắm. Chu Tiểu Vân và Nhạc Tuyền câu được câu không hàn huyên một lúc rồi chia tay. Trước khi đi, cô quay lại liếc nhìn Nhạc Tuyền ngồi phát ngốc ở đó, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm. Liên tưởng đến mình cũng xem như là “đầu sỏ gây chuyện”, cô bắt đầu thấy bực. Hoa đào kiểu này cô tuyệt không muốn! Hóa ra không phải chỉ được thích đã khiến con gái hài lòng. Chàng trai kia là người bạn thích, bạn mới mừng thầm vì được anh ấy theo đuổi. Còn người kia không phải người bạn thích, việc anh ta thích với bạn chỉ là một gánh nặng. Chu Tiểu Vân hiện tại đã cảm thấy Tần Hàn là một tồn tại như vậy. Sau này, cô nếu có thể sẽ cách Tần Hàn rất xa. Nếu thực sự vì chuyện phê duyệt báo trường cần tiếp xúc, nhất định sẽ kéo thêm những người khác ở đây. Nói chung, kiên quyết không để Tần Hàn có bất cứ cơ hội nào. Cũng may hoạt động của hội một tháng hiện tại mới họp một, hai lần. Lý Thiên Vũ khuyên Chu Tiểu Vân rời khỏi hội, cô không thích. Tại sao phải vì người như thế buông tha chuyện mình thích? Không đáng a! Nếu thật sự làm như vậy, chưa biết chừng Tần Hàn còn mừng thầm sự tồn tại của mình quan trọng cỡ nào đâu!