Ăn sáng xong, Lý Thiên Vũ phải trở về. Chu Tiểu Vân tiễn Lý Thiên Vũ ra xa ngoài cổng trường tận mấy trăm mét. Lý Thiên Vũ vẻ mặt quyến luyến không buông: “Tiểu Vân, anh không muốn đi.” Chu Tiểu Vân cười: “Ngốc ạ, trở về gọi cho em nhiều hơn. Không nên bận quá, chú ý bảo trọng thân thể a!” Lý Thiên Vũ thở dài nói: “Lần đầu tiên anh hối hận mình tìm hai công việc, bằng không anh có thể dành nhiều thời gian tới thăm em. Nếu không, buổi tối anh rảnh đến tìm em nhé! Dù sao không phải tối nào anh cũng bận.” Chu Tiểu Vân hơi nhíu đôi mi thanh tú: “Vậy chẳng phải anh sẽ mệt lắm à? Anh cứ nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe, cứ giống như trước đây vậy, hai ba tuần đến thăm em một lần là được.” Lý Thiên Vũ không tình nguyện đáp ứng. Thế nhưng, đồng ý là đồng ý thế, trong lòng anh vẫn định tiếp theo lúc nào rảnh rỗi sẽ đến thăm cô. Lý Thiên Vũ ngồi lên xe đạp, nói với cô: “Anh phải đi, em không muốn tỏ vẻ gì sao?” Dùng ngón tay chỉ miệng mình, ám chỉ nụ hôn. Mặt Chu Tiểu Vân thoáng chốc đỏ bừng, không để ý đến anh, quay đầu muốn đi. Lý Thiên Vũ vội vã kéo tay cô: “Anh nói đùa đấy!” Đương nhiên anh biết Chu Tiểu Vân là một cô gái nội liễm khiêm tốn nhường nào, sao có thể làm ra nụ hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người như thế. Chu Tiểu Vân trắng mắt liếc Lý Thiên Vũ: “Anh đi nhanh đi, đừng để chiều nay đi dạy bù cho học sinh lại đến muộn.” Lý Thiên Vũ rốt cuộc hạ quyết tâm, dùng sức cầm tay cô một lúc, đạp xe đi. Vừa đi vừa quay đầu vẫy tay tạm biệt cô. Chu Tiểu Vân đứng tại chỗ một lúc lâu, thẳng đến khi bóng Lý Thiên Vũ hoàn toàn biến mất mới trở về trường học. Điện thoại phòng 301 bắt đầu bận rộn. Lý Thiên Vũ gần như một ngày hai cuộc, buổi trưa buổi tối đều gọi một lần. Chu Tiểu Vân một bên nghe điện thoại, mấy cô bạn cùng phòng hihi hehe vây bên cạnh quang minh chính đại nghe hai người nói gì, hại Chu Tiểu Vân mắc cỡ. Mỗi lần đều vội vội vàng vàng cúp điện thoại, Lý Thiên Vũ tại đầu kia luôn nói: “Đừng cúp mà, nói thêm mấy câu với anh đi.” Chu Tiểu Vân nhìn mấy gương mặt hứng thú dạt dào cảm thấy ống nghe trong tay nóng rực: “Được rồi, em cúp máy đây, ngày nào cũng gọi điện thoại đến, đâu ra nhiều chuyện nói với anh thế chứ.” Lý Thiên Vũ đoán được tình huống của bên này, không đành lòng làm cho Chu Tiểu Vân da mặt mỏng khó xử: “Ừ, vậy được rồi, lần sau nói tiếp.” Sau khi Chu Tiểu Vân cúp điện thoại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiền Đóa Đóa khoa trương hô: “Tia hồng ngoại quá nóng à nha, mỗi ngày đều gọi điện thoại đến. Tiểu Vân, em thật hạnh phúc a!” Lộ Lệ Nhã thấy Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ thân thiết như vậy trong lòng cũng rất vui, quan hệ với Chu Tiểu Vân hình như trở về như lúc trước. Mặc dù Chu Tiểu Vân đã dặn Lý Thiên Vũ không cần tranh thủ lúc rảnh rỗi đến thăm mình, nhưng khi cô nhìn thấy anh bất ngờ xuất hiện vẫn kiềm chế được sự vui sướng. “Sao hôm nay anh lại tới?” Chu Tiểu Vân kinh hỉ hỏi. Hôm nay không phải cuối tuần, không nghĩ ngờ anh sẽ đến. Lý Thiên Vũ không nhịn được tiến lên một bước nắm tay Chu Tiểu Vân: “Nhớ em quá, chân không tự chủ được đạp xe tới đây. Anh đang mơ mơ màng màng lúc tỉnh lại đã đứng ở trước mặt em rồi.” Chu Tiểu Vân nhoẻn miệng cười: “Ba hoa.” Hai người đứng trước cửa ký túc xá rất dễ gây sự chú ý. Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ra cổng trường tìm quán cơm ngồi xuống, gọi hai phần mì xào. Lý Thiên Vũ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, Chu Tiểu Vân oán trách nói: “Anh nhìn em như thế sao em ăn nổi!” Trong giọng nói mang theo ý làm nũng. Lý Thiên Vũ cười hắc hắc nói: “Được được, anh không nhìn là được chứ gì! Nói là không nhìn mà đâu thể nhịn được. Sau hơn một tiếng, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm này. Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân đi dạo trong sân trường đến tám rưỡi, Chu Tiểu Vân thúc giục: “Anh nên về đi, về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học mà! Sau này cuối tuần hãy đến!” Lý Thiên Vũ ậm ừ, mắt liếc nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía không có ai nên to gan hơn. Một tay kéo Chu Tiểu Vân vào trong lòng. Chu Tiểu Vân giẫy dụa: “Sẽ bị người ta thấy…” Chưa dứt lời bị Lý Thiên Vũ hôn lên miệng. Chu Tiểu Vân chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch cùng với tiếng thở hổn hển… Một lúc lâu sau, Lý Thiên Vũ mới ngẩng đầu. Mặt Chu Tiểu Vân đỏ bừng, vùi đầu trong lòng anh. Lý Thiên Vũ cảm thấy mỹ mãn ôm lấy Chu Tiểu Vân, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Vân! Tiểu Vân! Tiểu Vân!” Tiếng sau càng dịu dàng hơn tiếng trước, tiếng sau càng trầm thấp hơn tiếng trước. Chu Tiểu Vân một lát sau mới trả lời: “Em đang ở đây, anh gọi em làm gì?” Lý Thiên Vũ cúi đầu nở nụ cười: “Không làm gì cả, chỉ muốn gọi tên của em. Nghe được tiếng em đáp lại anh thực sự rất vui. Em biết không? Anh rất sợ em thích người con trai khác, khi anh nghe Dương Phàm nói có rất nhiều nam sinh thích em theo đuổi em, trong lòng anh ngày nào cũng bất anh. Anh rất sợ em bị người khác cướp mất.” Trong lòng Chu Tiểu Vân tràn đầy ngọt ngào: “Chẳng phải bị anh tóm gọn rồi ư.” Lý Thiên Vũ đắc ý nói: “Đúng vậy, sau này anh muốn dán nhãn lên người em “Bạn gái Lý Thiên Vũ những người khác chỉ có thể đứng xa nhìn”. Á!” Lưng anh bị Chu Tiểu Vân bấu một cái. Lý Thiên Vũ than thở: “Làm sao bây giờ? Anh không nỡ về.” Chu Tiểu Vân vừa buồn cười lại ngượng ngùng đẩy Lý Thiên Vũ ra: “Đi nhanh đi, giờ không về lát anh không thể vào cổng ký túc xá môn đâu.” Lý Thiên Vũ cười ha ha: “Xem ra chi bằng anh dứt khoát không về nữa, ngả lưng xuống hành lang dưới lầu ký túc xá của bọn em là xong.” Chu Tiểu Vân bị chọc cười. Dù không muốn cỡ nào, mãi rồi cũng tới giây phút chia tay. Lý Thiên Vũ thở dài não nề, rốt cuộc không tình nguyện thả Chu Tiểu Vân. Sau khi đưa cô về ký túc xá, anh đạp xe đi. Chu Tiểu Vân bước nhẹ nhàng về phòng. Người chìm trong tình yêu luôn luôn ước gì lúc nào từng giây từng phút được dính cùng một chỗ, Lý Thiên Vũ cũng không ngại mệt, vừa rảnh sẽ đạp xe đến đây báo danh. Dương Phàm hậm hực báo oán, “Cái tên quái gở không có nhân tính kia, giờ chỉ biết đi tìm bạn gái, ném hết anh em tốt như tôi qua một bên.” Đến ba lần may ra có một lần đến thăm anh. Lý Thiên Vũ nghe Dương Phàm trách vẫn cười hì hì: “Đừng nói tớ thế, sau này đến lượt cậu lúc yêu đương, cậu chẳng kém gì tớ đâu.” Dương Phàm vừa nghe Lý Thiên Vũ nhắc tới đề tài này liền cúi mặt. Lý Thiên Vũ kỳ quái hỏi: “Sao thế? Vẫn không có một chút tiến triển nào à?” Dương Phàm buồn bã ỉu xìu nói: “Đừng nói nữa, tớ vẫn thường đi tìm cô ấy, mặc dù tớ không nói rõ nhưng chắc cô ấy đã nhận ra tình cảm của tớ. Mấy ngày nay, cô ấy đối xử với tớ không thân thiện bằng trước đây, chắc là định lãnh nhạt với tớ.” Lý Thiên Vũ rất đồng tình với Dương Phàm, ngồi nghe cậu ta kể khổ.