Tưởng Tiêu Đan nhìn Chu Tiểu Vân cười có điểm là lạ, hơi run một chút: “Tiểu Vân, cậu đừng cười như vậy, làm lòng tớ sợ hãi đó!” Chu Tiểu Vân vẫn cười suốt. Lý Thiên Vũ và Dương Phàm thoạt nhìn một bên nói chuyện một bên đạp xe, kỳ thực tâm tư đều đặt trên người cô gái đằng sau! Nghe hai người cười đùa, tâm tình các anh cũng vui lây. Bắt đầu ngày hẹn hò tươi đẹp! Đi dạo nửa ngày trong các cửa hàng kinh doanh độc quyền thuộc trung tâm thương mại lớn của thành phố, sau khi ăn trưa, lại đi thăm một vòng các thắng cảnh nổi tiếng nhất thành phố N. Mọi người đều rất thích thú, thanh niên thể lực tốt, cũng không cảm thấy mệt. Buổi tối, Dương Phàm đề nghị đến KFC ăn thử một bữa, lý do là đồ ăn Tây chưa bao giờ ăn! Tưởng Tiêu Đan nóng lòng muốn thử, Chu Tiểu Vân tự nhiên không làm bạn mất hứng. Bốn người cười cười nói nói đẩy cửa kính bước vào. Tìm chỗ ngồi xuống, Dương Phàm và Lý Thiên Vũ liền đi gọi đồ. Chu Tiểu Vân kêu Lý Thiên Vũ: “Lý Thiên Vũ, bữa trưa cậu và Dương Phàm đã mời, cơm tối để tớ chủ chi.” Lý Thiên Vũ xua tay: “Hai người các cậu phụ trách ngồi ở đây là được, chuyện khác đừng bận tâm. Yên tâm, trên người tớ mang đủ tiền.” Chu Tiểu Vân bắt đầu tiếc thay cho Lý Thiên Vũ: “Tiền của cậu đều là cực khổ làm thêm kiếm được, tiêu phung phí như vậy rất đáng tiếc a.” Lý Thiên Vũ nghe xong lời Chu Tiểu Vân nói nhất thời trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm: “Cái này sao gọi là xài tiền bậy bạ, nếu cậu muốn thì mỗi ngày tớ được mời cậu ăn cơm cũng vui vẻ.” Dương Phàm liếc mắt: “Tớ bảo này, hai người buồn nôn có thể đổi chỗ khác không, thật là, Tiêu Đan, hai chúng ta đi gọi cơm, để hai người bọn họ ở đây tình ý miên man đi.” Tưởng Tiêu Đan đứng lên đi cùng Dương Phàm. Lý Thiên Vũ cũng không đùn đẩy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt toát ra từ người anh nên không được tự nhiên, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái: Sao gần đây gặp mặt nói chuyện với Lý Thiên Vũ mình cứ có chút khẩn trương nhỉ? Lý Thiên Vũ không phát hiện Chu Tiểu Vân hơi lạ thường, cười bu lại: “Cậu xem Dương Phàm kìa, cứ dính phía sau Tưởng Tiêu Đan.” Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ nhắc tỉnh lại, cũng nhìn sang. Vừa vặn nhìn thấy Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đang chỉ vào poster trên tường nói gì đó. Cô cũng nở nụ cười: “Dương Phàm này cứ ba năm hôm lại nhờ tớ hẹn Tưởng Tiêu Đan ra ngoài, sau này hai người bọn họ thành một đôi, tớ phải bắt bọn họ khao mới được!” Lý Thiên Vũ nhớ lại ngày hôm qua chuyện Chu Tiểu Vân nhắc tới trong điện thoại: “Tiểu Vân, hôm qua trong điện thoại cậu không nói rõ ràng, có phải cái tên Giang Học Lỗi kia còn đang làm phiền cậu không?” Chu Tiểu Vân thở dài, đem đầu đuôi câu chuyện nói một lần: “Hiện tại cậu ta đã thành đôi với Lộ Lệ Nhã, thường xuyên ra ra vào vào ký túc xá của bọn tớ. Tớ thì không sao, coi như không có chuyện gì chào hỏi thôi. Thế nhưng Lộ Lệ Nhã và tớ luôn không được tự nhiên, aizz!” Lý Thiên Vũ nghe Giang Học Lỗi và nữ sinh khác hẹn hò rất vui vẻ, nghĩ thầm này “Mối họa lớn” đã bị loại trừ: “Cậu đừng để mình bị thiệt thòi, chuyện này từ đầu tới cuối không thể trách cậu. Giang Học Lỗi hiện tại là bạn trai của bạn cậu, cậu đừng để ý tới hắn là được. Về phần người bạn kia, chỉ sợ đang lo lắng trong lòng bạn trai cô ấy còn nhớ tới cậu nên mới như vậy, cậu đừng để trong lòng.” Chu Tiểu Vân được Lý Thiên Vũ an ủi một hồi, trong lòng thoải mái không hơn. Xem ra, con người có cái gì không thoải mái cần phải nói ra là tốt nhất. Cứ buồn bực trong lòng sẽ càng ngày càng khó thụ. Hai người Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan bê khay to về. Chu Tiểu Vân còn đang chìm trong kiếp trước xa xôi lần cô dẫn con gái Nữu Nữu đi ăn thử một bữa cái gọi là đồ ăn nhanh của phương Tây. Kỳ thực vô luận là hương vị hay dinh dưỡng, đồ ăn nhanh của phương Tây thua xa đồ ăn Trung Quốc. Nhưng điểm mạnh của nó chính là ở cảm giá, nhất là nam nữ trẻ tuổi, tựa đầu vào nhau anh ăn một miếng khoai tây chiên em uống coca, hehe, rất lãng mạn! Nếu như đi ăn lẩu, nước mắt nước mũi giàn dụa, làm gì còn không khí nữa. Chu Tiểu Vân cầm một cái hamburger cắn một miếng. Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Thế nào? Ăn ngon không?” Chu Tiểu Vân cười cười: “Bình thường, thỉnh thoảng ăn còn được, ăn thường xuyên tớ không ăn nổi.” Lý Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực: “Vậy là tốt rồi, tớ thật sự lo lắng cậu thích ăn cái này, sau này nếu thường tới đây ăn tớ phá sản mất.” Chu Tiểu Vân biết rõ cậu ta đang nói đùa vẫn không nhịn được đấm nhẹ một cái. Dương Phàm nhìn Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân tình tứ không khỏi đỏ mắt, liếc mắt nhìn Tưởng Tiêu Đan bên cạnh lại phát hiện ánh mắt cô ấy căn bản không dừng trên người mình. Trong lòng anh thầm thở dài. Tưởng Tiêu Đan thật sự là một cô gái kì lại, dễ ở chung, rất dễ trở thành bạn bè với bạn, thế nhưng, khi bạn muốn tới gần hơn một bước rất khó khăn. Dương Phàm hồi tưởng lại hơn nửa năm qua mình lao tâm khổ tứ có chút buồn bã. Lại nhìn Lý Thiên Vũ cùng Chu Tiểu Vân mắt đi mày lại, Dương Phàm cao giọng nói: “Nè nè nè, hai người để ý một chút cảm nhận của tôi có được không?. Định để tôi xem đỏ mắt có phải không.” Lý Thiên Vũ cười trêu nói: “Cậu có gì mà đỏ mắt, bên cạnh có một cô gái tốt thế còn gì.” Nói đùa nửa thật nửa giả làm cho Dương Phàm trong lòng sung sướng. Tưởng Tiêu Đan cười xua tay: “Các cậu đừng lấy tớ ra nói đùa, tớ thuộc bộ tộc độc thân, không đến hai mươi lăm tuổi tuyệt đối không kết giao với bạn nam. Hơn nữa, Dương Phàm ưu tú như vậy, khẳng định có một đống lớn con gái theo đuổi, làm sao cậu ấy nhìn trúng loại nam nhân bà* (con gái mà như con trai) như tớ.” Dương Phàm cấp tốc nói tiếp: “Cũng không hẳn, chưa biết chừng tớ lại thích cậu đấy!” Dương Phàm giả vờ như nói đùa lần đầu biểu lộ tâm ý của mình. Mặt ngoài anh tỏ vẻ thoải mái kì thực trong lòng đập bịch bịch, quan sát tỉ mỉ phản ứng của Tưởng Tiêu Đan. Đầu tiên cô ấy sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đừng trêu tớ nữa, đến đến đến, cho cậu cái đùi gà ăn.” Một cái đùi gà lớn chặn miệng Dương Phàm, làm anh dở khóc dở cười. Ai! Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề… (Đường dài đằng đẵng chưa thấy điểm đích) Chu Tiểu Vân nhìn Dương Phàm suy sụp trở về, cười trộm, thật là thống khoái a… Lần thứ hai chứng minh cho câu nói, vui vẻ sẽ thành lập trên đau khổ của người khác. Ha ha! Sau khi cơm nước xong, Dương Phàm lại đề nghị mọi người đi hát —— dù sao, anh không muốn bốn người kết thúc sớm như vậy. Có người mời khách, không đi thì phí. Chu Tiểu Vân kéo Tưởng Tiêu Đan đi cùng. Nói dễ nghe, là giúp Dương Phàm một lần. Còn nói thật vì muốn nhìn dáng vẻ của Dương Phàm khi ở cùng với Tưởng Tiêu Đan! Tìm một nhà KTV thu phí theo tiếng, mấy hàng KTV này gần như mở cho mấy học sinh và người bình thường có thể trả được, giá không đắt. Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân đều hát rất hay, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan hát cũng không tệ, mấy người tranh nhau cướp micro hát vui vẻ. Lý Thiên Vũ chọn một bài tình ca, mời Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, song ca một bài nhé!” Cô vui vẻ đồng ý. Dương Phàm nhìn quen mắt. Cũng mời Tưởng Tiêu Đan hát một bài tình ca. Tưởng Tiêu Đan từ trước đến nay tự nhiên, không nói hai lời song ca với Dương Phàm. Hát hơn hai giờ, mắt thấy sắp chín giờ rưỡi, mọi người mới ra về.