Đại Bảo năm nay cuối cùng cũng về nhà đón năm mới. Năm sau, Chu Tiểu Vân và Đại Bảo hẹn Lưu Lộ, Lý Thiên Vũ cùng đi thành phố N. Đại Bảo vừa thấy Lưu Lộ thì không dời mắt nổi. Ngẫm lại Đại Bảo còn đáng thương hơn Lý Thiên Vũ, cuối cùng Lý Thiên Vũ cũng có thể thường xuyên thư từ qua lại, gặp mặt nói chuyện với Chu Tiểu Vân. Thế nhưng Đại Bảo không được như vậy. Ở trong đội huấn luyện thời gian có thể ra ngoài cực ít, làm sao có thời giờ theo đuổi con gái nhà người ta. Đại Bảo nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới chuyện có nam sinh khổ sở theo đuổi Lưu Lộ, trong lòng thấp thỏm bất an đã lâu. Tuy nói bây giờ Lưu Lộ không để ý đến nam sinh kia, thế nhưng khó đảm bảo lâu ngày không nảy sinh tình cảm. Đại Bảo chưa bao giờ theo đuổi con gái nên không có kinh nghiệm, nhìn thấy Lưu Lộ chỉ biết cười ngây ngô. Chu Tiểu Vân ngầm thở dài thay anh trai, bộ dáng kém cỏi như thế này, đến bao giờ mới có một chút tiến triển cùng Lưu Lộ đây! Cô quyết định giúp anh trai mình, Lưu Lộ một cô gái tốt như vậy bỏ qua thì thật đáng tiếc. Lên xe xong, Chu Tiểu Vân chủ động kêu Lý Thiên Vũ qua ngồi cùng mình. Lý Thiên Vũ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) chạy tới, trong lòng âm thầm đắc ý: Chẳng lẽ Chu Tiểu Vân rốt cuộc bị mình làm rung động? Tự dưng chủ động gọi mình tới ngồi bên cạnh cô ấy… Đại Bảo vui vẻ ngồi kế bên Lưu Lộ, nói chuyện với cô. Chu Tiểu Vân lặng lẽ quan sát hai người tiếp xúc với nhau, phát hiện thái độ của Lưu Lộ đối với Đại Bảo rất tùy ý thân thiết, xem ra vẫn có ấn tượng tốt đối với anh ấy. Chu Tiểu Vân âm thầm tính toán ngày khác dò xét ý Lưu Lộ… Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân vẫn không để ý tới mình trái lại để ý tới Lưu Lộ và Đại Bảo bên kia, trong lòng nghĩ: “Tiểu Vân, anh cậu thích Lưu Lộ có phải không?” Chu Tiểu Vân trừng mắt liếc cậu một cái: “Cậu nói nhỏ giọng một chút, chớ để Lưu Lộ nghe thấy.” Lý Thiên Vũ mừng thầm ghé vào tai Chu Tiểu Vân nhẹ giọng nói lại một lần, giống như là nói chuyện với người yêu, cảm giác này thật tốt. Chu Tiểu Vân lập tức phát hiện để cho Lý Thiên Vũ tới gần nói chuyện là một chủ ý tồi, miệng cậu ta ghé sát vào tai cô, chưa nói gì một luồng nhiệt khí đã tới bên tai, có cảm giác ngứa ngáy khác thường. Chu Tiểu Vân gật gật đầu, cũng nhẹ giọng nói: “Cậu đừng nói lung tung trước mặt Lưu Lộ đấy.” Lý Thiên Vũ nhếch miệng cười: “Tớ biết rồi.” Lặng lẽ nói hết lời, Chu Tiểu Vân dùng ánh mắt ám chỉ Lý Thiên Vũ cách xa ra một chút. Lý Thiên Vũ cười hì hì dịch ra. Lưu Lộ quay đầu lại nhìn thấy hai người bọn họ ngồi gần như vậy, vừa cười vừa nói: “Hai người thân thiết như vậy cho ai xem, định khiến tớ nhìn đỏ mắt hả, hôm khác tớ cũng tìm một bạn nam, không thể để hai người có đôi có cặp mãi tớ chỉ có một mình.” Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn: “Thật hả, cậu muốn tìm người như thế nào, nói tớ nghe một chút.” Lưu Lộ suy nghĩ đáp: “Cao hơn tớ, có khí phách của đàn ông, nghe lời tớ, đối xử tốt với tớ.” Đại Bảo ở bên cạnh sau khi nghe cười toe toét. Cảm thấy mấy điều kiện đó quả thực giống như lấy từ trên người mình mà ra. Chu Tiểu Vân nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Đại Bảo trong lòng thầm buồn cười, mấy năm nay Đại Bảo càng lúc càng cư xử như người lớn, đã lâu không thấy bộ dáng này, thật đáng yêu! Ở trên xe đương nhiên không thể nói những chuyện riêng tư, Chu Tiểu Vân đến trường học xong dàn xếp sau, lại bắt đầu kế hoạch làm mối to lớn. Bước đầu tiên, trước xác định tâm tư của Đại Bảo. Trong điện thoại Đại Bảo nói lắp bắp: “Tiểu Vân, đương nhiên anh thích Lưu Lộ. Từ lúc em ấy vẫn là học sinh trung học lớp 11 anh đã thích rồi …” Chu Tiểu Vân ở đầu dây bên kia nhịn cười: “Được rồi được rồi, anh, những lời này có cơ hội anh hãy nói với Lưu Lộ đi! Em giúp anh xem thái độ của Lưu Lộ trước, nếu cậu ấy cũng có cảm tình với anh, anh đi nói trực tiếp với cậu ấy cũng không muộn.” Đại Bảo ở bên kia hô to “Trên đời chỉ có em là tốt”. Chu Tiểu Vân nhớ tới trước đây mỗi khi mua đồ ăn vặt cho Đại Bảo, anh ấy sẽ nói câu này. Đã nhiều năm rồi, lại được nghe những lời này cảm thấy rất thân thiết! Bước thứ hai, đi tìm Lưu Lộ. Chu Tiểu Vân lười ngồi xe đến, gọi điện thoại cho Lý Thiên Vũ qua đây làm cu li đạp xe chở cô đi tìm Lưu Lộ. Lý Thiên Vũ kích động chạy tới, Chu Tiểu Vân ý tứ nói một câu: “Xa như vậy gọi cậu tới thật ngại quá.” Lý Thiên Vũ liên tục gật đầu: “Đừng đừng đừng, cậu ngàn vạn lần đừng ngại, sau này có cơ hội cống hiến sức lực vì cậu nhất định phải gọi điện thoại cho tớ. Tiểu nhân vô cùng cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực vì ngài.” Ước gì mỗi ngày Chu Tiểu Vân đều gọi điện thoại cho cậu qua đây! Buổi trưa cơm nước xong vừa về ký túc xá liền nghe bạn kêu có điện thoại, Lý Thiên Vũ vừa chạy vừa thấy lạ, lúc này ai sẽ gọi điện thoại cho mình nhỉ? Không ngờ tới đó là Chu Tiểu Vân, hỏi anh buổi chiều có thể tới chỗ mình không, muốn nhờ anh chở đi tìm Lưu Lộ. Lý Thiên Vũ lập tức hủy bỏ hết kế hoạch cuối tuần, không gì quan trọng bằng chuyện người đẹp gọi đến! Nghĩ Chu Tiểu Vân có chuyện gì nghĩ đến mình đầu tiên, Lý Thiên Vũ khỏi phải nói trong lòng như nở hoa. anh chân chó (nịnh hót = vuốt mông ngựa) lấy lòng Chu Tiểu Vân khiến cô bật cười. Đương nhiên, có đánh chết Chu Tiểu Vân không thừa nhận mình muốn gặp Lý Thiên Vũ. Kỳ quái, thế nào mà gần đây luôn muốn nhìn thấy cậu ta nhỉ… Thấy Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ cùng đến tìm mình, Lưu Lộ vô cùng vui vẻ. Tiết mục đầu tiên đương nhiên là đi ăn cơm. Sau khi ăn xong, Chu Tiểu Vân ám chỉ mình và Lưu Lộ có lời muốn nói, Lý Thiên Vũ thức thời đi tìm một quán net lên mạng, đợi Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ nói chuyện xong đến tìm cậu. Lưu Lộ cảm thấy thái độ Chu Tiểu Vân có chút kỳ lạ: “Tiểu Vân, hôm nay hình như cậu có chuyện muốn nói với tớ?” Còn đặc biệt bảo Lý Thiên Vũ tránh đi. Chu Tiểu Vân lôi kéo Lưu Lộ đi dạo trên đường, cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Lộ, trái lại hỏi Lưu Lộ chuyện của Quách Thụy: “Lưu Lộ, bạn cùng lớp tên Quách Thụy kia vẫn đang theo đuổi cậu sao?” Nhắc tới chuyện này Lưu Lộ liền đau đầu: “Đúng vậy, mỗi ngày hỏi han ân cần thực khiến tớ chịu không nổi. Tớ đã từ chối cậu ta rất nhiều lần, nhưng cậu ta nói chỉ cần tớ chưa có bạn trai cậu ta vẫn còn cơ hội. Haiz, tớ đi nơi nào tìm bạn trai đây!” Chu Tiểu Vân giống như vui đùa đề cử anh trai: “Lưu Lộ, cậu thấy anh trai tớ thế nào?” Lưu Lộ không hiểu ý của Chu Tiểu Vân: “Anh của cậu? Anh của cậu rất tốt, đang yên lành sao tự dưng lại nhắc tới anh ấy.” Chu Tiểu Vân liếc mắt, xem ra Lưu Lộ thông tuệ nhưng ở mặt tình cảm cũng chỉ là tay mơ (non, ngây thơ) thôi! Cô quyết định nói rõ ràng một chút: “Tớ là nói, anh tớ thích cậu, muốn theo đuổi làm bạn trai của cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Lưu Lộ trợn mắt há hốc miệng, hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý. Chu Tiểu Vân tiếp tục nói: “Lưu Lộ, anh tớ thích cậu từ lâu rồi, anh ấy vẫn không dám thể hiện ra, cảm thấy tuổi cậu còn quá nhỏ không thích hợp nói chuyện yêu đương. Hiện tại, anh tớ đã hai mươi hai, ở đội điền kinh tỉnh coi như không tệ. Cá nhân tớ cảm thấy, anh ấy chính là người con trai cao ráo, có khí phách đàn ông, nghe cậu nói, đối xử tốt với cậu như cậu đã nói, còn cậu, năm nay cũng hai mươi mốt rồi, đến lúc nên có một người bạn trai. Thế nào, suy nghĩ một chút đi!” Lưu Lộ nghe Chu Tiểu Vân nói một hồi vẫn không có phản ứng. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm nên để Lưu Lộ có thêm thời gian suy nghĩ: “Lưu Lộ, cậu cứ từ từ suy nghĩ, nếu cảm thấy anh tớ không tệ lắm, thì hãy cho anh ấy một cơ hội. Nếu cậu không thích, tớ sẽ không để anh ấy đến làm phiền cậu nữa. thực ra, anh ấy không có thời gian đến làm phiền cậu, bình thường huấn luyện rất bận rộn, anh ấy có rất ít cơ hội ra ngoài. Tớ đi đây!” Ném xuống một quả bom nặng kí, Chu Tiểu Vân tâm tình khoái trá rời đi.