Đến trường học trời đã dần tối. Lý Thiên Vũ lưu luyến không rời trở về, anh rất muốn tiếp tục ở lại, chỉ là, quen biết nhiều năm anh hiểu Chu Tiểu vân rất rõ. Nếu là dây dưa quá đáng sẽ chỉ làm cô ghét, cố để lại ấn tượng tốt cho cô ấy đi! Nghĩ đến quan hệ của hai người cuối cùng đã có một bước tiến nhỏ, Lý Thiên Vũ vui vẻ huýt sáo đi tìm Dương Phàm. Dương Phàm vừa thấy vẻ mặt Lý Thiên Vũ như có gió xuân liền đoán ra có tiến triển: “Ơ, tâm trạng có vẻ rất tốt a. Có phải được cùng với Tiểu Vân đáng yêu trải qua một ngày vui vẻ không?” Tâm tình rất tốt Lý Thiên Vũ không so đo với Dương Phàm, nở nụ cười mờ ám: “Xế chiều bọn tôi đi công viên.” Trong đầu Dương Phàm lập tức hiện ra cảnh tượng tình chàng ý thiếp Lý Thiên Vũ không khách khí lấy tay đập vào gáy Dương Phàm một cái: “Thu hồi tư tưởng xấu xa trong đầu cậu đi, bọn tớ chỉ nói chuyện tinh khiết thôi, cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như thế.” Dương Phàm bị vỗ một cái rất đau cảm giác thật oan uổng. Haizz, nói đạo lý với nam nhân đang yêu đúng là ko thể thông suốt được. Dương Phàm nhìn Lý Thiên Vũ đamg nghĩ viễn vông kia, nghĩ thầm không thèm chấp nhặt với cậu ta. Khổ công theo đuổi CTV bao năm qua cuối cùng cũng thấy chút ánh sáng, để cho cậu ta vui vẻ đi. Trong phòng 301, mấy nữ sinh đang tra hỏi Chu Tiểu vân. Tiền Đóa Đóa hỏi trực tiếp nhất: “Tiểu Vân, tối hôm qua bạn trai cậu tới tìm cậu đó, hai người hôm nay ra ngoài nửa ngày đã làm gì thế? Có phải. . . . . .” Tiền Đóa Đóa làm động tác kiss. Chu Tiểu Vân trợn trắng mắt lườm Tiền Đóa Đóa, không thèm để ý đến sắc nữ này. Tất nhiên Lộ Lệ Nhã là người hy vọng Chu Tiểu Vân có bạn trai nhất: “Tiểu Vân, cậu có bạn trai thì có thể danh chính ngôn thuận từ chối những người khác rồi!” Một câu tựa như vui đùa làm trong lòng Chu Tiểu Vân khẽ động. Ý này rất hay, dùng Lý mỗ mỗ làm tấm mộc để Giang Học Lỗi tự động buông tay… Bạn học Giang Học Lỗi theo đuổi con gái có tinh thần bất khuất lắm. Sáng đi mua bữa sang nhờ Lộ Lệ Nhã cùng ký ký túc xá đưa cho Chu Tiểu Vân, cô nhìn sắc mặt Lộ Lệ Nhã không vui cảm thấy trong lòng vô cùng buồn rầu. Nên giải thích thế nào đây? Cô cũng không muốn đâu a! Lúc Lộ Lệ Nhã xuống lầu đụng phải Giang Học Lỗi thấy anh ta cười hì hì gọi mình vốn đang rất vui vẻ, nhưng vừa nghe muốn nhờ cô chuyển bữa sang cho Chu Tiểu Vân, lập tức tâm trạng đảo ngược. Từ chối thì không nói nên lời. Cô đành lòng tràn đầy ủy khuất cầm sữa đậu nành và bánh mì trứng vô phòng: “Nè, Chu Tiểu Vân, Giang Học Lỗi mua bữa sáng cho cậu đó. Cậu ta nói nếu cậu không thích ngày mai sẽ đổi món khác.” Chu Tiểu Vân đâu còn tâm trạng nào ăn bữa sáng tình yêu nữa. Chu Tiểu Vân nói: “Tớ đã ăn rồi, bữa sang này cậu cầm đi đi!” Vốn tưởng rằng Lộ Lệ Nhã sẽ rất vui vẻ cầm đồ đi ăn, không ngờ mặt cô ấy càng tệ hơn, cứng rắn ném lại một câu “Tớ không đói” rồi mở cửa ra ngoài. Chu Tiểu Vân vô tội. Tưởng Tiêu Đan khuyên: “Tiểu Vân, Lộ Lệ Nhã sao có thể không biết xấu hổ ăn mấy thứ này. Đây chính là Giang Học Lỗi chỉ mặt gọi tên mua cho cậu ăn mà. Cậu đừng suy nghĩ này suy nghĩ kia nữa, nếu không thích cậu ta cứ việc nói thẳng. Bớt ngày nào cũng đau đầu.” Chu Tiểu Vân thở dài ngao ngán: “Ai bảo tớ chưa nói, từ chối nhiều lần lắm rồi. Nhưng cậu ta chưa từ bỏ ý định thì tớ bó tay. Cùng phòng mỗi ngày ở cùng một chỗ, bởi vì cậu ta mà quan hệ với Lộ Lệ Nhã không thoải mái, tớ chẳng vui vẻ gì!” Vì sao lại gặp mấy chuyện này hả? Chu Tiểu Vân nhớ tới liền nhức đầu. Chợt nhớ chuyện hồi cấp ba giữa Vương Tinh Tinh và Uông Tử Kỳ, chẳng lẽ chuyện xưa lại lặp lại? Không, nhất định phải nhanh chóng đập tan ý niệm trong lòng người nào đó. Chu Tiểu Vân quyết đoán mang bữa sáng xuống lầu, không cần tìm, Giang Học Lỗi đang đứng trước ký ký túc xá chờ! Chu Tiểu Vân phụng phịu đưa đồ cho Giang Học Lỗi: “Xin lỗi, tớ ăn sáng rồi. Cậu nên đưa cho người khác ăn đi!” Chu Tiểu Vân không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Học Lỗi xoay người đi lên lầu . Cô nghĩ thầm lần này Giang Học Lỗi nên biết điều thu liễm hơn, đáng tiếc cô đánh giá thấp quyết tâm của cậu ta. Lúc đi học, những tờ giấy nhỏ ùn ùn không ngừng truyền đến. “Chu Tiểu Vân, tối nay cậu rảnh không? Tớ muốn mời cậu ăn tối!” “Tối thứ sáu có rảnh không? Tớ muốn mời cậu đi xem phim!” Vân vân và vân vân! Ngay từ đầu Chu Tiểu Vân đưa trả tờ giấy “Xin lỗi tớ không rảnh”, về sau cô dứt khoát không để ý tới cậu ta. Các bạn học trong lớp ai mà không biết Giang Học Lỗi khổ công theo đuổi ban hoa (hoa khôi của lớp) Chu Tiểu Vân, mỗi người đều ngoái đầu sang chờ xem náo nhiệt đấy! Tiền Đóa Đóa thân với Lộ Lệ Nhã nhất, vô tình hoặc cố ý trước mặt Chu Tiểu Vân gõ hai câu: “Mỗi người chỉ nên có một bạn trai thôi, đừng đoạt của người khác. Một chân đứng hai thuyền không vững đâu.” Chu Tiểu Vân có nỗi khổ khó nói. Cô cũng rất phiền não được không, ai them để ý đến tên Giang Học Lỗi a! Cuộc sống yên tĩnh bị người như thế đảo loạn, nghĩ đến đã thấy tức. Chu Tiểu Vân không cảm thấy sự vui vẻ vì được theo đuổi chút nào. Có lẽ với một cô gái chỉ khi được chàng trai mình ngưỡng mộ theo đuổi mới có cảm giác vui mừng phấn khích, nếu nam sinh quấn sau đuôi kia là người bạn không thích thậm chí hơi ghét, ai còn tâm tình thoải mái a! Chu Tiểu Vân cũng giống vậy. Bầu không khí trong ký túc xá có chút xấu hổ và vi diệu, Lộ Lệ Nhã gần như ko nói chuyện với cô, Tiền Đóa Đóa đứng sau Lộ Lệ Nhã bởi vậy lúc nói chuyện có chút kẹp thương mang gậy. Tưởng Tiêu Đan, Hoa Nhược Vũ cùng Chu Tiểu Vân thân thiết hơn, đương nhiên hai người đều nói thay Chu Tiểu Vân. Vu Giai, Doãn Dao còn có Liêu Thanh Thanh ở phe trung lập, nhưng không tránh được tâm lý xem kịch vui. Chu Tiểu Vân cảm nhận sâu sắc rằng cuộc sống tập thể đau đầu như vậy, cô rất hòa niệm trước đây trọ bên ngoài thanh nhàn và thoải mái. Khi đó đâu đông người, lắm quan hệ cùng phiền não thế này! Sau lưng Tưởng Tiêu Đan dò hỏi tâm ý Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân,rốt cuộc cậu nghĩ thế nào về Giang mỗ a, có động tâm tí gì không?” Chu Tiểu Vân liếc mắt: “Kính nhờ, đại tỷ. Tiểu muội sắp phiền chết đây, động tâm cái quỷ ấy!” Tưởng Tiêu Đan rất nghĩa khí quyết định một lần làm người đại diện cho Chu Tiểu Vân đi tìm Giang Học Lỗi nói chuyện. Khi Tưởng Tiêu Đan gọi Giang Học Lỗi ra ngoài, anh tưởng rằng cô được Chu Tiểu Vân nhờ đến chuyển lời cho mình, vui vẻ đi ra. Vừa nghe, Giang Học Lỗi đã cảm thấy không đúng. “Tưởng Tiêu Đan, cậu nói vậy là có ý gì. Cái gì mà tôi vẫn quấn lấy Chu Tiểu Vân, tôi đang theo đuổi cậu ấy. Bây giờ cậu ấy không thích tôi cũng không sao, một ngày nào đó cậu ấy sẽ thích tôi, tiếp nhận tôi.” Giang Học Lỗi vô cùng tự tin nói. Nam sinh nào ngay từ đầu không cho như thế? Chờ thời gian dài em sẽ biết tâm ý của anh, dĩ nhiên sẽ tiếp nhận anh. Tưởng Tiêu Đan nhìn vẻ mặt Giang Học Lỗi cố chấp, bó tay rồi. Sau khi Chu Tiểu Vân biết việc này ko tiện nói gì Tưởng Tiêu Đan, dù sao vì cô ấy quan tâm mình mới làm vậy. Nếu như lời Tưởng Tiêu Đan nói có hiệu quả thì tốt biết bao. Haizz!