Quyển 3: Trưởng thành Thư từ thường được người đưa thư đạp xe khắp xóm đưa đến tận nhà. Mấy ngày nay, người đưa thư rất bận rộn, luôn có người chạy đến hỏi thư trúng tuyển đã tới chưa. Người hỏi nhiều nhất chính là Vương Tinh Tinh. Tổng điểm của cô chỉ cao hơn điểm chuẩn hai điểm, nằm trong vùng nguy hiểm, nếu số người chọn trường thấp may ra còn đỗ, chẳng may có nhiều người báo danh, trường có thể nâng điểm chuẩn lên, Vương Tinh Tinh chắc không đậu nổi. Vì thế mấy ngày nay Vương Tinh Tinh ở nhà luôn chờ đợi trong lo lắng. Mỗi khi có người đưa thư đi qua, cô đều chạy ra cửa hỏi: “Chú ơi, có thư báo trúng tuyển của cháu không?” Nhìn cô bé mày rậm mắt to đang mong đợi nhìn mình, người đàn ông trung niên tiếc nuối lắc đầu: “Không có, nếu có nhất định chú sẽ đưa đến tận nhà cháu. Nhưng thôn cháu đã có một người trúng tuyển, chú vừa từ nhà cô bé ấy ra đây.” Lời còn chưa dứt, Vương Tinh Tinh đã nhanh chóng chạy biến. Chạy tới nhà Chu Tiểu Vân, Vương Tinh Tinh thở hồng hộc: “Tiểu Vân, mình tới rồi nè!” Không cần hỏi, vừa nghe tiếng nói người nhà họ Chu đã biết ngay là ai tới. Ngoại trừ Vương Tinh Tinh còn có thể là ai? Nhiều năm qua, số lần cô đến nhà chơi nhiều không đếm xuể. Ba chị em Chu Tiểu Vân đang xúm lại xem thư báo trúng tuyển, thấy Vương Tinh Tinh đến liền vui vẻ vẫy tay bảo cô qua: “Tinh Tinh, mau đến đây xem thư trúng tuyển của mình này.” Vương Tinh Tinh cầm thư trúng tuyển lật đi lật lại nhiều lần: “Ai, hâm mộ cậu quá, cậu là thủ khoa khoa Văn huyện ta, dễ dàng thi đậu vào khoa tiếng Trung đại học N. Còn mình, trường bình thường chưa chắc đã đỗ.” Chu Tiểu Vân nhìn người bạn buồn bã, không đành lòng, cất giọng an ủi: “Tinh Tinh, các trường đại học nổi tiếng gửi thư trúng tuyển vào các thời điểm khác nhau, trường mà cậu thi đậu chắc sẽ gửi thông báo muộn một chút, trường nào chả được, miễn chỉ cần đỗ hệ chính quy là được mà.” Vương Tinh Tinh miễn cưỡng mỉm cười, nói chuyện phiếm mấy câu với Chu Tiểu Vân rồi ra về. Chu Tiểu Vân nhìn cô ấy uể oải bước đi, không biết nên an ủi cô như thế nào. Bây giờ mình đã nhận được thư báo trúng tuyển, không tiện nói gì, ngộ nhỡ Vương Tinh Tinh nghĩ rằng mình đang khoe ngầm thì không hay. Hi vọng cậu ấy có thể mau chóng nhận được thư báo trúng tuyển, giờ mới biết cái tờ giấy mỏng tang kia có bao nhiêu sức mạnh! Hai vợ chồng Chu Quốc Cường cũng nhìn chằm chằm nghiên cứu thư trúng tuyển nửa ngày. Chu Quốc Cường nhắc đi nhắc lại: “Sao lại ghi là 13 tháng 9 mới vào học vậy, ba nhớ trước giờ đều khai giảng vào mồng 1 tháng 9 mà.” Tiểu Bảo cười trêu chọc: “Ba đừng quê mùa như vậy, tiểu học, cấp hai, cấp ba mới khai giảng vào mùng 1 tháng 9, đại học đương nhiên sẽ khai giảng muộn hơn.” Chu Quốc Cường gãi đầu cười hắc hắc, không chút khó chịu. Triệu Ngọc Trân hài lòng tươi cười suốt ngày, miệng không khép lại được. Hai vợ chồng liếc thấy số tiền học phí khổng lồ, ăn ý nghĩ thầm: Cũng may mấy năm nay trong nhà kinh tế khá tốt, nếu không không thể gánh vác nổi lượng học phí lớn như vậy! Chu Quốc Cường kích động cầm thư trúng tuyển chạy sang nhà bác cả khoe với bà nội. Chu Tiêu Vân đương nhiên phải đi theo. Nhận lời chúc mừng của bác cả và bác gái, bà nội thì vui từ tận đáy lòng, khác với Thẩm Hoa Phượng chỉ cười ngoài mặt. “Quốc Cường, Đại Nha thi đỗ trường đại học nào vậy? Có xa lắm không?” Chu Quốc Cường cười cười: “Mẹ, trường này rất tốt, thuộc vào mấy trường top đầu toàn quốc, là trường đại học tốt nhất của tỉnh ta. Khoảng cách cũng không xa lắm, chỉ cần ngồi xe khách năm sáu tiếng là tới nơi, trường này cũng ở cùng thành phố nơi Đại Bảo đang học đó.” Nhắc tới việc này, Chu Tiểu Vân cũng rất vui. Đại học N lấy tên theo thành phố N đương nhiên nằm ở thành phố này, sau này cô sẽ sống trong cũng một thành phố với anh Đại Bảo, điều này làm cô vô cùng vui sướng. Bà nội thấy nhắc tới Đại Bảo liền nói: “Nói đến Đại Bảo, sao dạo này mẹ không nhìn thấy nó, hình như từ năm ngoái tới giờ nó không về nhà thì phải?” “Đại Bảo ở trong đội tuyển huấn luyện rất căng thẳng, nghe nói nửa năm được về nhà một lần là rất tốt rồi. Nhưng thằng bé vẫn thường xuyên gọi điện về mà, nếu lần sau nó gọi về, con sẽ báo mẹ sang nói chuyện với nó một lúc.” Chu Quốc Cường ngoài miệng an ủi bà nội, trong lòng cũng rất nhớ Đại Bảo. Nhưng đứa nhỏ đã trưởng thành, cuối cùng cũng có ngày phải rời khỏi vòng tay cha mẹ tung cánh bay lượn. Vài ngày nữa, lại đến lượt con gái đi ra ngoài học hành rồi. Chu Chí Hải đi chơi về người đầy mồ hôi, tìm nước tắm khắp nơi. Thẩm Hoa Phượng nghiêm mặt giáo huấn: “Con chỉ biết chơi thôi, Đại Nha đã nhận được thư báo trúng tuyển đại học N rồi đấy, đến bao giờ con mới nhận được một thư thông báo hả?” Chu Chí Hải nhún nhún vai: “Mẹ, với số điểm của con làm gì có trường đại học nào chịu nhận! Con tốt nghiệp cấp ba đã giỏi lắm rồi, sau này tìm việc làm có tiền lương hiếu kính cha mẹ là được mà… Mẹ, con nói vậy sao mẹ lại đánh con…” Chu Chí Hải bị Thẩm Hoa Phượng đuổi đánh chạy khắp nhà. Thẩm Hoa Phượng oán giận nói: “Thằng con không nên thân, người ta học bao nhiêu năm mày cũng học từng đó năm. Sao mày không ra hồn thế hả, không đỗ nổi một trường đại học. Thật tức chết mẹ mày!” Càng nói càng tức giận, Thẩm Hoa Phượng vớ lấy một cây gậy muốn quất Chu Chí Hải. Bà nội ngồi cạnh đó khuyên nhủ: “Hoa Phượng à, con đừng trách nó, mỗi người đều có số. Nếu Chí Hải không muốn học tiếp thì để nó học lấy cái nghề đi, chỉ cần kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân thôi, cần gì phải cố học lên cao!” Chu Chí Hải tìm được chỗ dựa vững chắc, lập tức chạy qua trốn sau lưng bà nội. Thẩm Hoa Phượng hậm hực nói: “Đại Nha có số đại học, còn Chí Hải nhà ta chỉ có số học nghề, mẹ nói vậy không cảm thấy bất công sao?” Bà nội nghẹn lời, nghĩ thầm cái này sao có thể gọi là bất công, muốn công bằng thì để cho Chí Hải thi lên đại học cũng tốt, nhưng nó vốn không có cái bản lãnh đó thi thế nào chứ. Chu Quốc Phú đang làm việc ngoài sân cao giọng gọi Chu Chí Hải ra giúp đỡ nâng đầu gỗ. Chu Chí Hải thấy thế vội vàng chạy ra khỏi trung tâm bão táp. Thẩm Hoa Phượng thấy Chu Chí Hải vui vẻ làm việc, trong lòng vừa vui mừng vừa bất mãn: Ai, nếu Chí Hải cũng có thể thi lên đại học thì tốt biết bao! Đến tối, Chu Tiểu Vân gọi điện thoại cho Đại Bảo. Sau vài tiếng đô đô thật dài, có một giọng nam trẻ tuổi tiếp điện thoại, vừa nghe muốn tìm Chu Chí Lương liền cao giọng gọi: “Chí Lương, có con gái tìm cậu này.” Đại Bảo mắng người nọ một câu rồi cầm ống nghe lên. Chu Tiểu Vân đơn giản thông báo mình đã trúng tuyển đại học N. Giọng Đại Bảo cao vút: “Cái gì? Em thi đậu đại học N? Tốt quá, anh biết em gái Chu Chí Lương này học rất giỏi mà. Nói mau, bao giờ em đến đây, anh ra ga đón em. A, không, không, không, anh sẽ tranh thủ xin nghỉ về nhà đưa em đi. Ha ha ha, hai anh em ta lại được sống chung một thành phố rồi!” Vẫn cái tính hấp tấp mãi chưa sửa được!