Chỉ chốc lát sau, có bạn học trọ ở trường khác đến, phá vỡ tình cảnh xấu hổ này. Diệp Lan đúng lúc đi tìm Mạnh Phàm nói chuyện —— đương nhiên là lặng lẽ. Chuyện này nếu gióng trống khua chiêng chẳng phải làm bị thương mặt mũi con trai, hơn nữa cũng tạo thành ảnh hưởng không nên có trong lớp. Nên lặng lẽ xử lý ổn thoả, thật ổn thoả. Trước lời nói thấm thía của Diệp Lan, Mạnh Phàm cúi đầu. Mỗi câu nói của Diệp Lan không đề cập tới việc yêu sớm mà toàn nói đến tác hại của yên sớm. Nhắc tới cha mẹ đã vất vả như thế nào để kiếm tiền cho em đến trường đọc sách, nếu không học tập thật tốt không sợ làm người nhà thất vọng vân vân và vân vân. Mạnh Phàm lại liên tưởng đến hành động buổi trưa của Chu Tiểu Vân lúc này cậu mới kịp phản ứng. Hoá ra đây là Chu Tiểu Vân khéo léo nhắc nhở chính mình! Diệp Lan dịu dàng khuyên Mạnh Phàm thông suốt, cuối cùng nói: “Mạnh Phàm à, còn nửa năm nữa sẽ thi tốt nghiệp cấp ba, có thể nói lúc này là thời khắc học tập quan trọng nhất. Lúc này em càng không thể phân tâm! Ở lớp cô sẽ không nói bất kì chữ nào về nội dung buổi nói chuyện hôm nay của cô trò mình, em hãy yên tâm. Có một số việc chỉ có cô, em và Chu Tiểu Vân biết. Cô không nói, Chu Tiểu Vân càng không nói. Hi vọng sau này em đặt toàn bộ trái tim ở học tập, đừng làm chuyện điên rồ. Được không?” Mặt Mạnh Phàm đỏ bừng vâng dạ. Cuối cùng đã giải quyết được chuyện này, Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm. Việc này xử lý coi như thành công và bí ẩn, tốt nhất là không làm bị thương lòng tự trọng của Mạnh Phàm lại uyển chuyển biểu đạt ý từ chối. Quả nhiên mấy ngày sau gió yên sóng lặng, trong ngăn bàn không còn phát hiện bức thư gì nữa. Mạnh Phàm nhìn thấy Chu Tiểu Vân còn có chút mất tự nhiên, nhưng thấy cô vẫn dịu dàng trước sau như một thì dần dần yên lòng. Ngay cả người có đường tin tức riêng, vừa thấy gió thổi cỏ lay đã quay đầu sang Sở Đình Đình cũng không phát hiện Chu Tiểu Vân có một tia khác thường. Có thể thấy được Chu Tiểu Vân che giấu thành công! Haha! Chu Tiểu Vân nghĩ thầm dù sao không thể để các bạn học khác nhìn ra, nhất là Sở Đình Đình, đến lúc đó mấy hành động như nháy mắt ra hiệu chỉ trỏ này nọ sẽ khiến Mạnh Phàm khổ sở biết bao! Không phải cũng là tự thêm cho mình sự phiền não không có thời hạn à? Tiếp tục khiêm tốn điệu thấp một chút nào! Sau khi kết thúc thi cuối kỳ, đã tới nghỉ đông. Học sinh lớp mười một lục tục rời trường, chỉ có học sinh lớp mười hai số khổ bị giữ lại. Nghe nói phải lên lớp đến hai mươi tám tháng chạp mới nghỉ. Các học sinh thất vọng than thở suốt! Thành tích thi cử của Tiểu Bảo ở lớp mười vững vàng xếp trong mười cái tên đầu tiên, nghe nói thành tích Chu Chí Viễn nhà thím Ba cũng không tệ, đứng thứ hai ba trong khối! Chu Tiểu Vân vốn định dẫn Tiểu Bảo đến nhà chú Ba gia ăn bữa cơm, về sau nghe Tiểu Bảo nói như thế thì thấy không nên đi! Thím Ba thấy Tiểu Bảo thi còn tốt hơn Chu Chí Viễn lại bắt đầu nói này nói nọ. Cô không nhịn được nhớ tới tình cảnh mùa hè đến nhà chú Ba thím Ba dùng cơm. Thành tích xuất sắc của Tiểu Bảo được miễn học phí toàn bộ, làm thím Ba rất đỏ mắt. Ngoài mặt nhiệt tình khen Tiểu Bảo, kỳ thực trong lòng nghẹn một bụng tức giận. Nụ cười trên mặt Tống Minh Lệ nụ cười trên mặt luôn có chút mất tự nhiên. Hiển nhiên Chu Tiểu Vân có thể nhìn ra, sau này lúc nói chuyện với thím Ba luôn cố gắng tránh nhắc tới đề tài thành tích này, để thím đỡ phiền lòng. Chu Chí Viễn vẫn bị Tống Minh Lệ lấy mục tiêu tinh anh để bồi dưỡng, bình thường yêu cầu đã rất cao rất nghiêm ngặt. Tống Minh Lệ thấy Tiểu Bảo có thành tích tốt hơn Chu Chí Viễn nhà mình, đương nhiên trong lòng sẽ không phục không thoải mái. Từ điểm này đủ để nhìn ra lòng dạ Tống Minh Lệ rất cao a! Tiểu Bảo nhún vai, có đến nhà chú Ba ăn cơm hay không chẳng sao cả. Dù sao Chu Tiểu Vân nói cái gì thì là cái đó. Chị dặn cậu nếu gặp thím Ba lúc nói chuyện phải chú ý một chút, cậu gật gật đầu. Tiểu Bảo nói với Chu Tiểu Vân: “Chị, bọn chị phải đi học đến tận hai tám tháng chạp, nếu không, em ở đây với chị, sau đó hai chị em mình cùng về.” Đúng lúc làm xong đống bài tập nghỉ đông trước, về nhà thoải mái đón năm mới náo nhiệt. Chu Tiểu Vân suy tư một chút: “Thôi vậy, gần đến cuối năm việc buôn bán nhà mình cực kỳ bận. Chị thấy em vẫn nên về nhà giúp mẹ vội mấy ngày, hằng ngày mang cơm ra chợ cho mẹ.” Tiểu Bảo không tình nguyện lắm: “Không phải ở nhà còn có Nhị Nha sao?” Chu Tiểu Vân cười nói: “Nhìn em ấy thô thế kia thì làm được gì, chỉ có em trầm tĩnh làm việc cẩn thận. Em về trước đi, dù sao bọn chị học tiếp cũng chỉ còn một tuần nữa, một mình chị ở lại không sao. Cùng lắm thì mấy ngày nữa chị không đến tiết tự học, ở nhà đọc đọc sách, ôn tập ôn tập.” Cuối cùng Tiểu Bảo bị khuyên về nhà. Chu Tiểu Vân còn một mình nấu cơm thì ngại, dứt khoát buổi trưa buổi tối vào căng tin của trường ăn. Phải nói, căng tin của trường đúng là khá tốt. Cơm nước không đắt, mùi vị tạm được. Chu Tiểu Vân hằng ngày đơn giản đều ăn ở đó. Hoan nghênh cô nhất không ai khác ngoài Vương Tinh Tinh. Vừa tan học sẽ tới kéo Chu Tiểu Vân đến căng tin ăn cơm, mỗi người gọi một món ngồi cùng bàn, đặc biệt náo nhiệt. Có lúc đụng phải Mạnh Phàm, Chu Tiểu Vân lễ phép gật gật đầu, trái lại Mạnh Phàm cúi đầu xin lỗi rồi lướt qua. Vương Tinh Tinh cực kỳ bát quái truy vấn: “Nè, cái cậu Mạnh Phàm này sao vừa thấy cậu thì đỏ mặt hả, có phải có ý gì với cậu không?” Chu Tiểu Vân thấy dáng vẻ này của Vương Tinh Tinh phản kích đáp: “Bình thường cậu hung dữ với nữ sinh lắm sao vừa thấy Uông Tử Kỳ lớp chúng ta thì dịu dàng ngay hả?” Uông Tử Kỳ là soái ca số một của lớp một ban xã hội, hơi ẻo lả một chút, nhưng thành tích nằm trong tốp năm. Cái tên Uông Tử Kỳ là bạch mã hoàng tử trong mắt không ít nữ sinh đấy! Tính cách Vương Tinh Tinh hào sảng mạnh mẽ chính là cây ớt nhỏ nổi danh trong lớp, như vừa thấy Uông mỗ nào đó thì không mạnh mẽ nổi. Chu Tiểu Vân kinh ngạc phát hiện không ngờ cũng có lúc Vương Tinh Tinh nói chuyện nói chậm nhỏ nhẹ như thục nữ. Nhìn cô ấy ở trước mặt Uông Tử Kỳ xấu hổ đúng là làm cho người ta không thích ứng nổi! Có nỗi xúc động rất lớn muốn cười thật to… Haha, ai bảo Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ ngoạn đến lớn chứ! Đối với tính tình Vương Tinh, Tinh Chu Tiểu Vân hiểu rất rõ, nếu không phải chàng trai trong lòng ngưỡng mộ sao cô ấy lại biểu hiện khác thường như vậy! Vương Tinh Tinh bị Chu Tiểu Vân trêu chọc mặt đỏ ửng, thọc lét Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân cười hì hì né tránh, hai thiếu nữ như hoa hấp dẫn đông đảo ánh mắt của nam sinh xung quanh. Chu Tiểu Vân dĩ nhiên cực kỳ tú lệ, Vương Tinh Tinh mày rậm mắt to đôi mắt sáng lấp lánh, hơn nữa, thiếu nữ mười mấy tuổi nào có ai xấu. Dù diện mạo bình thường thì thắng ở tuổi trẻ hoạt bát đầy sức sống. Chu Tiểu Vân tinh mắt liếc thấy Uông Tử Kỳ lúc trước đứng xếp hàng ở quầy vé đang đi về phía mình, cười nói với Vương Tinh Tinh ngồi đối diện mình: “Thục nữ thục nữ một chút, Uông mỗ đang bê cơm đi về hướng này đấy!” Vương Tinh Tinh cho rằng Chu Tiểu Vân lừa gạt mình căn bản không tin: “Đừng lừa tớ, tớ không tin đâu! Uông Tử Kỳ không phải là quỷ hồn nói xuất hiện là xuất hiện… A!” Cuối cùng một tiếng quỷ kêu kinh thiên động địa phát ra từ trong miệng Vương Tinh Tinh khi tận mắt thấy Uông Tử Kỳ đi qua chỗ mình. Vương Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm, lập tức mặt đỏ bừng như mông khỉ. Trong lòng nhanh chóng hồi tưởng lại mình vừa nói gì? Vương Tinh Tinh than thở mãi, tại sao lại có chuyện tình cờ thế hả? Mình lại còn gọi người ta là quỷ hồn? Nghĩ đến lời mình vừa nói, Vương Tinh Tinh hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.