Hai tuần sau Đại Bảo lại gọi điện về nhà, lần này cuối cùng có Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ở nhà. Qua điện thoại Đại Bảo biết Tiểu Bảo đỗ vào lớp tăng cường của trường Anh Minh thì cực kỳ vui vẻ, ầm ĩ đòi nói mấy câu với Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhận điện thoại, hai người ở trong điện thoại cười đùa vui vẻ. Đại Bảo bày ra dáng đại ca: “Tiểu Bảo, em lên lớp mười nhớ học tập thật giỏi, sau này thi vào đại học tốt. Ngàn vạn lần đừng yêu sớm gì gì đó, càng không được học chơi máy game, học đánh bi-a…” Tiểu Bảo vừa nghe vừa gật đầu, hiếm có một lần không đấu võ mồm với anh, khiến cho Đại Bảo thật vất vả được một lần làm anh trai đúng nghĩa. Tiểu Bảo chuyển điện thoại cho Chu Tiểu Vân, Chu Tiểu Vân vừa mới gọi một tiếng “Anh” chưa nói gì khác đã nghe Đại Bảo tuôn ra một tràng: “Đại Nha, năm nay em cấp ba, đây chính là thời điểm mấu chốt. Ngàn vạn lần đừng để ý tới mấy nam sinh kia, có nghe thấy không? Nếu có ai dám quấy rầy ngươi em em cứ nói cho anh, anh ngồi ô tô đường dài về đánh nó!” Chu Tiểu Vân nghe xong cười mãi, anh Đại Bảo này. Lời tuy thô lỗ nhưng khiến người ta mát lòng! Chu Tiểu Vân quan tâm hỏi cuộc sống ở đó của Đại Bảo. Đại Bảo lướt qua việc huấn luyện gian khổ, chỉ nói điều kiện ăn ở đều rất tốt, cả nhà cứ yên tâm. Cô vừa nghe là biết anh ấy giấu giếm không nói việc huấn luyện rất vất vả. Chắc là cũng sợ người trong nhà lo lắng cho anh ấy! Luôn luôn cẩu thả không ngờ Đại Bảo cũng học được suy nghĩ vì người khác. Chu Tiểu Vân vừa vui mừng lại vừa chua xót. Đại Bảo. Hi vọng anh ở bên ngoài sống thật tốt. Trưởng thành là người đàn ông chân chính! Mọi người trong nhà đều yên lặng ủng hộ anh! Sau khi học kỳ mới khai giảng, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn. Lớp 12, tới thời điểm học tập mấu chốt nhất. Nhiều năm học tập, sắp đến lúc thi vào đại học, bước vào đợt khảo nghiệm thực sự cho một tầm cao mới. Thời gian các giáo viên vào lớp càng ngày càng dài, thời gian tan học nghỉ ngơi càng ngày càng ngắn, càng ngày càng nhiều bài thi, bài tập chồng chất như núi, sách trên bàn chất cao che khuất khuôn mặt mỗi người chỉ còn một nửa. Chu Tiểu Vân muốn quay đầu lại nói chuyện với Vương Tinh Tinh cũng phải nghiêng đầu. Ai, cấp ba à! Chu Tiểu Vân phát hiện thiếu đi mấy môn hóa học, vật lý, sinh học việc học hình như dễ hơn một chút. Bài tập ban xã hội có nhiều hơn cũng chỉ là đọc thuộc lòng viết nhiều. Chả bù cho ban khoa học tự nhiên, một đề bài cao thâm thường nghiên cứu nửa ngày chưa chắc đã tìm ra cách giải, so sánh với ban xã hội, các học sinh ban này càng thêm vất vả. Đương nhiên, có người học tập mệt mỏi vất vả, cũng có rất nhiều học sinh bắt đầu dời sự chú ý ra khỏi sách vở. Không ít nam sinh chạy ra ngoài chơi game đánh bi-a, bị giáo sư bắt được mắng một tràng, bắt viết kiểm điểm, sau đó đâu lại hoàn đấy, có khối người như vậy. Ban xã hội cơ bản là thiên hạ của nữ sinh, nam sinh có thành tích tốt rất ít, đếm được trên đầu ngón tay. Tiểu thuyết võ hiệp lặng yên chuyền tay trong đám nam sinh. Mấy cửa hàng cho thuê sách gần đó có tiểu thuyết Kim Dung, Cổ Long rất được hoan nghênh, có nhiều nam sinh trọ ở trường thường thức suốt đêm đọc tiểu thuyết. Không có đèn thì sao? Hắc. Dễ thôi, bật đèn pin soi! Liên quan đến đèn pin và pin con thỏ cũng thành hàng hoá dễ bán. Các nữ sinh lại thích xem các tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Các câu chuyện yêu hận triền miên rất hợp khẩu vị các bạn nữ đang thời kỳ trưởng thành, không ít người vì nhân vật trong sách mà lúc lười lúc khóc sụt sùi. Lúc này các bạn nữ nói chuyện với nhau thường xoay quanh đề tài mỗ thư mỗ nam mỗ nữ chính tiến triển thế nào. Nếu ai nói chưa đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao chắc chắn sẽ bị các nữ sinh khác cười chê là lạc hậu. Ách, Chu Tiểu Vân cũng xem qua. Cô rất thích cách hành văn tinh tế của Quỳnh Dao. Một nghìn câu chuyện chủ yếu có một điệu lấy nước mắt của người đọc thì không có gì để nói, nhưng bên trong không thiếu ngôn từ đẹp. Nhất là một số ít bài thơ ngắn vô cùng cảm động. Chu Tiểu Vân không cần trốn tránh, muốn đọc thì đến tiệm cho thuê sách quang minh chính đại đặt ở đầu giường thưởng thức. Vương Tinh Tinh ở trong túc xá của trường, muốn xem tiểu thuyết mà thời gian ký túc xá tắt đèn quá sớm, mỗi ngày sau tiết tự học chỉ có nửa tiếng đến một tiếng để đọc sau đó bị tắt đèn. Dùng đèn pin ở trong chăn đọc sách hại mắt thì thôi, mấu chốt là bất giờ sẽ có giáo viên đến ký túc kiểm tra đột xuất, bị bắt được không phải chuyện đùa đâu. Vương Tinh Tinh cực kỳ hâm mộ Chu Tiểu Vân tự do: “Chu Tiểu Vân, cậu quá sướng, mỗi tối muốn đọc lúc nào thì đọc lúc đó. Không giống bọn mình, đáng thương chết mất.” Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu: “Cậu đừng khoa trương như vậy có được không, giờ tự học buổi tối tan lúc gần chín giờ, về nhà đâu có thời gian xem tiểu thuyết chứ! Về nhà gần như tớ chỉ tắm rửa rồi ngủ luôn.” Cùng lắm đọc được nửa tiếng thôi. Đọc thời gian dài không đảm bảo được giấc ngủ hôm sau đi học sẽ ngủ gà ngủ gật, giáo viên nói gì đâu thể nghe lọt. Vương Tinh Tinh thở dài: “Dù sao ở bên ngoài trường học quá tốt, tiếc rằng ba tớ kiên quyết không đồng ý cho tớ thuê phòng trọ ở ngoài, nếu không tớ đã sớm chuyển ra.” Vương Tinh Tinh về nhà nói với cha mẹ mấy lần, đều bị cha mẹ bác bỏ. Lý do thứ nhất, thuê trọ tốn tiền hơn ở trường. Lý do thứ hai, một người nấu cơm tốn thời gian. Lý do thứ ba, không khống chế được thời gian, sẽ thức đêm xem tiểu thuyết. Nguyên nhân quan trọng nhất là, sợ Vương Tinh Tinh yêu sớm. Lúc này ở một nơi tự do, thích đi đâu thì đi cũng không ai quản, nếu như hẹn hò với nam sinh thì sao? Vẫn là trọ ở trường ổn thỏa hơn. Vương Tinh Tinh phản kháng vô hiệu, càng thêm hâm mộ Chu Tiểu Vân. Trông người ta Chu Tiểu Vân, cha mẹ thật khai sáng, từ lúc cấp hai để bạn ấy trọ ngoài trường, một lần ở là mấy năm! Thật làm cho người ta hâm mộ! Chu Tiểu Vân nghe Vương Tinh Tinh nói một tràng cười mãi. Đối lập với cha mẹ của các bạn học khác, cha mẹ cô ở phương diện này rất tốt. Không can thiệp việc học của cô, không can thiệp cuộc sống của cô, trên căn bản là cầu được ước thấy. Ừ, thật hạnh phúc! Vốn dĩ đối với việc này cô Diệp mở một con mắt nhắm một mắt, không hỏi đến nhiều lắm. Mà lại có người mê mẩn đọc tiểu thuyết mang sách đến lớp, khi đi học còn lén nhìn. Chờ ánh mắt của giáo viên quét tới thì nhanh chóng nhét sách vào ngăn bàn. Gan lớn thì trực tiếp để dưới sách giáo khoa. Các giáo viên đều rất nhức đầu vì việc này. Ai chưa từng ở trên lớp tịch thu tiểu thuyết của học sinh để trong ngăn bàn hoặc đặt bên dưới cúi xuống đọc chứ? Tất nhiên tiết ngữ văn thì không ai dám, tiết của cô chủ nhiệm ai dám to gan làm vậy. Đến tiết chính trị, lịch sử, địa lý thì khó nói. Diệp Lan thấy có giáo viên phàn nàn với mình về vấn đề này, hiển nhiên phải đứng trước lớp tiến hành một hồi phê bình giáo dục. Lúc đó các học sinh đều vâng vâng dạ dạ, sau lưng làm gì khó mà quản. Diệp Lan từng đi qua thời kỳ trưởng thành, đương nhiên hiểu rõ sự rung động bất an của học sinh. Lúc này giáo viên có nói nhiều hơn cũng phản tác dụng. Rất nhiều nam sinh nữ sinh liên tục hoạt động ngầm. So sánh tương đối mà nói, đọc tiểu thuyết ngôn tình tiểu thuyết võ hiệp hình như không phải vấn đề lớn. Yêu sớm mới là vấn đề khiến người ta đau đầu.