Chu Tiểu Vân thận trọng trả lời: “Thím Ba, cháu cảm thấy ở lớp bây giờ rất tốt, đã biết rõ tất cả bạn học. Các thầy cô cũng tốt với cháu vô cùng.” Ngụ ý đương nhiên là không muốn chuyển lớp. Tống Minh Lệ có chút thất vọng, sau đó không nhắc đến đề tài này nữa. Con bé đã không có ý này, cô lại đi bực mình với nó thì có chút không biết tốt xấu. Coi như hết! Thành tích kì thi cuối kì lại được công bố. Thật là có người vui có người buồn. Chu Tiểu Vân rốt cuộc đã bứt phá, lần đầu tiên đứng thứ nhất trong lớp. Mặc dù chỉ cao hơn Dương Phàm một điểm, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác, đây chính là lần đầu tiên cô đánh bại Dương Phàm ngồi lên vị trí số một trong lớp. Chu Tiểu Vân cố gắng ra vẻ bình tĩnh, đừng dương dương đắc ý khiến người ta nhìn không vừa mắt. Người còn lại chắc là các bạn ai cũng đoán được đúng không? Đương nhiên là bạn nhỏ Dương Phàm. Nụ cười quen thuộc trên mặt Dương Phàm biến mất không thấy tăm hơi, có chút không cam tâm lại có chút không phục. Nghĩ thầm thầy chấm điểm cho Chu Tiểu Vân quá mức thiên vị, viết văn được điểm tuyệt đối. Môn văn của mình bị trừ hai điểm. Tổng điểm chênh lệch nhau một điểm, đều vì môn văn. Cũng may, đã là bé trai mười mấy tuổi, vui buồn ít nhất có thể che giấu một chút. Không đến mức nói chua với Chu Tiểu Vân. Chỉ là, khuôn mặt tươi cười bớt chút mà thôi. Thật ra trong lòng Lâm Ba cũng không phục. Sao mình nghiêm túc, cố gắng như vậy chung quy vẫn đứng thứ ba nhỉ? Trước kia ở tiểu học lần nào không phải là xếp số một ở lớp chứ. Lúc này Chu Tiểu Vân cũng không chủ động lại gần ai cả, đừng khiến người khác cho rằng mình cố ý khoe khoang vậy thì không tốt lắm. Cô không chủ động lại gần người khác, đương nhiên có người tới nói chuyện với cô. Hứa Mỹ Lệ cầm bài thi đi tới. “Ây da, cậu thật siêu, lần này tổng điểm của cậu đứng thứ nhất đó.” Hứa Mỹ Lệ hâm mộ nói, thật là không thể không bội phục Chu Tiểu Vân. Đề thi khó như thế sao vẫn được điểm cao thế nhỉ? Trừ số học thấp hơn Dương Phàm một chút, lần này ở mấy môn ngữ văn, chính trị, Tiếng Anh Chu Tiểu Vân đều cao điểm nhất, rất rất rất lợi hại. Tiếng thán phục cực to dẫn tới người có lòng trái phải nhìn chăm chú. Lần này Tần Tuyết thi đứng thứ tư, vượt qua Lưu Lộ tâm tình vốn không tệ, nhưng bị Hứa Mỹ Lệ kêu to, trong lòng lập tức không thoải mái . Tần Tuyết cố ý hừ lạnh một tiếng nói: “Còn không phải là phù dung sớm nở tối tàn!” Ngụ ý chính là lần sau Chu Tiểu Vân chắc chắn không vượt qua được Dương Phàm. Đáng tiếc Dương Phàm không nhận tình của cô bé, không ngờ cũng chạy tới chúc mừng Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, chúc mừng bạn lần này thi thứ nhất.” Hô! Hai đại cao thủ tỷ thí cực kì đặc sắc! “Xoát xoát” không biết bao nhiêu ánh mắt quăng lại đây, mấy lỗ tai đều dựng lên. Chu Tiểu Vân cũng không bỏ qua ý khiêu khích và không phục trong mắt Dương Phàm, nghĩ thầm câu nói này giống như hạ chiến thư. Cô cười cười đón nhận khiêu chiến: “Chúng ta cùng tiếp tục cố gắng nhé, con đường học tập sau này còn rất dài!” Dương Phàm rất ngạc nhiên, không nhìn ra nữ sinh bình thường không hay nói chuyện tính cách luôn kiên định, có vẻ yếu đuối, nhưng trong câu nói có hàm ý khác không nhường bước chút nào, trong nhu có cương! Dương Phàm cười, nghĩ thầm đối thủ như vậy coi như có ý tứ, gật đầu một cái rồi trở về chỗ ngồi. Tần Tuyết bị đập mũi vào tường tự làm mình mất mặt, lẩm bẩm rồi dọn dẹp sách vở. Hứa Mỹ Lệ vẫn không thức thời, đều tự nói một mình: “Chu Tiểu Vân, về sau tớ muốn học theo cậu, cố gắng tiến bộ.” Hứa Mỹ Lệ từ khi vào lớp 6-2, thành tích luôn vòng quanh tốp giữa, biết mình chỉ là một học sinh bình thường trong lớp. Cô bé tốt hơn thời tiểu học không biết trời cao đất rộng nhiều. Chu Tiểu Vân cũng phát hiện Hứa Mỹ Lệ thay đổi, xem ra hoàn cảnh có ảnh hưởng rất lớn đối với việc hình thành tính cách mỗi người. Nhìn Hứa Mỹ Lệ thế này dường như không khiến người khác ghét nữa, dù sao không phải lúc nào cô bé cũng kiêu căng quá mức. Chu Tiểu Vân tất nhiên có cảm tình nhiều hơn với Hứa Mỹ Lệ, nói chuyện cũng thân thiết hơn trước: “Hứa Mỹ Lệ, đừng nói mấy lời… học tập mình nữa, mất tự nhiên lắm. Hai chúng ta cùng cố gắng tiến bộ nhé!” Hứa Mỹ Lệ cười thật vui vẻ, nói dăm ba câu với Chu Tiểu Vân mới trở về vị trí. Lưu Lộ mặt mày ủ rũ ngồi tại chỗ than thở, Chu Tiểu Vân không đành lòng an ủi: “Lưu Lộ, đừng… yêu cầu mình quá cao. Lần này cậu thi đứng thứ năm đã khá lắm rồi Hơn nữa, tổng điểm chỉ chênh lệch mấy điểm thôi, không chênh nhau nhiều lắm.” Lần này cô đứng thứ nhất, cũng chỉ hơn Lưu Lộ mười điểm, không phải chênh lệch quá lớn. Như vậy có thể thấy mấy người cạnh tranh nhau cậu truy tớ đuổi kịch liệt cỡ nào. Tính cách Lưu Lộ cởi mở, thẳng thắn, sống chung với Chu Tiểu Vân rất tốt, hiện giờ là bạn thân nhất của Chu Tiểu Vân. Trong lớp tất nhiên Tần Tuyết cũng có mấy người ủng hộ, cơ bản không nói chuyện với Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ nhiều. Nghê Lượng vừa đi vào, lớp học đang ồn ào, học sinh theo thói quen im lặng ngay lập tức. Nghê Lượng rất hài lòng với uy tín của mình, nhưng anh không quen trong lòng nghĩ thế nào trên mặt không giấu được để lộ khuôn mặt tươi cười. Gương mặt bài tú lơ khơ học sinh sớm đã nhìn quen, trong lớp không ít bạn học đã lén lút đánh cuộc xem Nghê Lượng có biết cười hay không. Sau khi đơn giản tổng kết mấy câu, Nghê Lượng bắt đầu khen ngợi mấy cái tên đứng đầu lớp, trọng điểm biểu dương là hai người Chu Tiểu Vân và Dương Phàm, nghe nói đã ôm luôn cả vị trí số một số hai trong khối! Chu Tiểu Vân Tâm trong lòng có cảm giác tự hào không diễn tả nổi, ai nói con gái không bằng con trai? Ha ha! Nhưng, mình cũng đừng đắc ý quá, số học của Dương Phàm cực siêu, mình còn phải cố gắng nhiều hơn. Nghê Lượng cực kì am hiểu đạo khống chế học sinh, thấy trên mặt Dương Phàm vẻ cố gắng giành thắng lợi trong lòng vui mừng. Không có áp lực sẽ không có động lực, không có cạnh tranh sẽ không có tiến bộ, có đối thủ là Chu Tiểu Vân còn sợ Dương Phàm không để động lực học tập sao? Còn có mấy người Lâm Ba im lặng, Lưu Lộ, Tần Tuyết, chẳng ai không phải là hạt giống tốt? Có mấy học sinh ưu tú này kéo lên, không khí học tập không thể buồn tẻ được. Nghê Lượng phát xong giấy khen còn phát thưởng. Chỉ là mấy quyển vở không đáng giá nhiều tiền nhưng thắng ở chỗ là phần thưởng của giáo viên nên ý nghĩa không giống. Các bạn học ngồi dưới đều hạ quyết tâm chuẩn bị để lần sau cao hơn. Chu Tiểu Vân vui vẻ thu dọn sách vở, Đại Bảo đang chờ cô ngoài cửa! Đại Bảo đã thành khách quen. Cả lớp 6-2 không ai không biết anh trai của Chu Tiểu Vân Chu Chí Lương! Mỗi ngày đúng giờ tới chờ Chu Tiểu Vân tan học, trời mưa nổi gió cũng chưa từng gián đoạn. Lưu Lộ hâm mộ nói: “Nhìn anh cậu lại tới chờ cậu kìa, cậu thật là hạnh phúc.” Vậy sao? Cô cũng cảm thấy mình bây giờ rất hạnh phúc. Chu Tiểu Vân cười đi cùng Đại Bảo về nhà.