Chờ một chút, cô bé này chẳng phải là Tần Tuyết kéo đàn nhị sao? Không ngờ bạn ấy cũng thi đỗ Anh Minh, còn học cùng một lớp với mình nữa. Thật bất ngờ, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng! (Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng của TQ: Hữu duyên thiên lý lai tương hội; Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, ý của nó là: trong đời người con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.) Tần Tuyết quan sát Chu Tiểu Vân, giọng điệu không thể nói là thân thiện: “Cậu không phải đến từ cái gì mà Vượng tiểu học sao? Cũng thi đỗ Anh Minh cơ đấy!” Ngụ ý không cho là đúng. Mặc dù Chu Tiểu Vân tương đối hiền nhưng cũng không phải để mặc cho người khác bắt nạt. Trong giọng điệu của Tần Tuyết có sự coi thường nhàn nhạt đối với trường học ở nông thôn khiến cho Chu Tiểu Vân vô cùng phản cảm, vì thế cô cũng nhàn nhạt trả lời: “Không chú ý liền thi đỗ.” Tần Tuyết bị nghẹn một câu, không nói nổi nữa. Hai người biết nhau từ năm năm trước. Trong hội diễn văn nghệ toàn huyện Chu Tiểu Vân nổi bật, giành được giải nhất, mạnh mẽ đè Tần Tuyết cũng biểu diễn tiết mục nhạc cụ xuống. Tần Tuyết không hề cam lòng, nghĩ thầm năm sau nhất định được phải trả được thù này. Không ngờ lại chạm mặt đối thủ, Chu Tiểu Vân năm nào cũng tham gia thi, Tần Tuyết bị chèn ép đến nỗi chưa bao giờ giành được giải nhất. Chu Tiểu Vân không để chuyện này trong lòng, dù sao người thắng là mình. Nhưng Tần Tuyết thì khác, năm nào cũng giành giải nhì trong lòng rất bực bội, luôn luôn oán hận nhìn con nhỏ đến từ nông thôn kia cầm giấy khen giải nhất. Trong lòng khỏi nói khó chịu cỡ nào. (Chỗ này hơi khó hiểu. Trong truyện chỉ thấy tả CTV tham gia một lần, lần đó CTV được giải nhất, TT được giải nhì, nếu năm nào CTV cũng tham gia thì hai người không thể không nhận ra nhau như thế này được) Không ngờ tình cờ như vậy, hai người lại học chung một lớp. Tần Tuyết đắc ý nghĩ: hừ, Chu Tiểu Vân ơi Chu Tiểu Vân à, sau này Tần Tuyết tôi sẽ bộc lộ tài năng cho cậu xem, cậu chơi đàn accordion không tệ, nhưng trong học tập khẳng định không phải là đối thủ của tôi. (Tự tin gớm~~) Chu Tiểu Vân không nhìn Tần Tuyết cũng đoán được bạn ấy đang nghĩ gì, không khỏi thở dài cho bản thân. Aizz, chưa đi học đã phát hiện ra “người quen”, chưa biết thế nào đã coi mình là đối thủ. Xem ra, cuộc sống ở trung học sẽ “đặc sắc” lắm đây! Đang suy nghĩ, Chu Tiểu Vân chợt phát hiện ở cửa phòng học có một bóng người vô cùng quen thuộc. Hứa Mỹ Lệ! Rõ ràng là Hứa Đại Sơn dắt Hứa Mỹ Lệ đến báo danh, trong tay còn cầm bản phô tô sổ hộ khẩu kìa! Ông trời ơi! Đừng có nhiều kinh hỉ như thế chứ! (Kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng) Chu Tiểu Vân mệt mỏi cúi đầu, “Kinh hỉ” thật lớn thật lớn mà! Hứa Đại Sơn và kính mắt nam nói mấy câu rồi đi ra ngoài, Hứa Mỹ Lệ cũng trả lời câu hỏi giống như Chu Tiểu Vân. Kính mắt nam liếc nhìn Hứa Mỹ Lệ, nghĩ thầm còn thiếu mấy điểm so với điểm trúng tuyển, xem ra lại là học sinh dựa vào quan hệ đi “cửa sau”. Học sinh như vậy, trong lòng giáo viên không hoan nghênh lắm, nhưng đã tới đây giáo viên còn làm gì được nữa? Không phải là nhận lấy đơn hay sao? Kính mắt nam bảo Hứa Mỹ Lệ tự chọn một chỗ ngồi. Mắt kính của Hứa Mỹ Lệ đảo qua lớp một vòng, tinh mắt nhận ra cô bé ngồi bàn cuối cùng đang cúi đầu kia. Hứa Mỹ Lệ vui mừng ngồi xuống bên cạnh Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, thật khéo! Chúng ta lại là bạn học!” Chu Tiểu Vân nghĩ thầm đầu tôi đã cúi thấp như vậy, sao cậu vẫn nhìn có thể thấy tôi chứ, thực sự là… Chu Tiểu Vân ngẩng đầu, cười lễ phép đáp lại: “Hứa Mỹ Lệ là cậu à, thật khéo.” Chu Tiểu Vân rất muốn hỏi không phải cậu không thi đỗ sao vẫn được vào học ở Anh Minh, tiếc rằng không tiện mở miệng hỏi thẳng. Hứa Mỹ Lệ không cho đó là chuyện mất mặt, dùng giọng điệu rất kiêu ngạo nói: “Tớ vốn thiếu mấy điểm không thi đỗ, về sau bố tớ đi tìm chồng của dì hai, nhờ chú ấy tìm hiệu trưởng viết cho vài chữ, rồi tớ đến báo danh.” Chồng dì Hai của Hứa Mỹ Lệ nghe nói là cán bộ gì đó, Hứa Đại Sơn vững vàng ngồi trên ghế đội trưởng đội sản xuất bao nhiêu năm cũng do có một ít quan hệ với người đó. Người Trung Quốc ấy mà, khắp nơi đều nói đến quan hệ tình cảm, trong trường học cũng không ngoại lệ. Chu Tiểu Vân giả vờ tỏ vẻ hâm hộ: “Cậu có thân thích thật là tốt.” Ngụ ý nếu không có người họ hàng này chưa chắc cậu đã được vào đây học đâu? Hứa Mỹ Lệ đắc ý, căn bản không nghe ra ý ngầm trong đó, thao thao bất tuyệt nói về chồng dì Hai của mình giỏi giang cỡ nào, Chu Tiểu Vân hối hận muốn chết: Sao có thể nói đến đề tài này trước mặt Hứa Mỹ Lệ thích khoe khoang chứ? Tự làm tự chịu a! Cũng may ánh mắt sắc bén của thầy chủ nhiệm lớp từ sau gọng kính chiếu qua đây, Hứa Mỹ Lệ đang lải nhải cuối cùng cũng ngậm miệng. Phù, thế giới nhất thời thanh tịnh. Chờ học sinh trong lớp lục tục đến đủ, kính mắt nam bắt đầu phát biểu: “Các em học sinh, hoan nghênh các em đến lớp 6-2, tôi là giáo viên chủ nhiệm mới cũng là giáo viên dạy toán của các em. Tôi họ Nghê, Nghê Lượng.” Nói xong xoay người viết xuống bảng đen hai chữ rất to “NGHÊ LƯỢNG” . Phía dưới có nam sinh thấp giọng bàn tán: “Không phải là mẹ bạn à, tên thầy thật buồn cười.” (Hai từ Nghê Lượng và mẹ bạn phát âm gần giống nhau) Mấy người lá gan lớn một chút nở nụ cười. Thầy Nghê vừa quay đầu lại, mọi âm thanh im bặt. Hắc, khuôn mặt tú lơ khơ này rất có uy. “Từ hôm nay trở đi, các em sẽ chính thức vào học. Các em học sinh buổi sáng đến ghi danh, buổi chiều đến nhận sách, quét dọn phòng học, về phần sắp xếp chỗ ngồi thế nào ngày mai nói sau. Bây giờ bạn nào đã ghi danh có thể về trước, hai giờ chiều lại đến.” Nói chuyện ngắn gọn, đanh thép, sạch sẽ, lưu loát không dong dài, điều này khiến Chu Tiểu Vân có thêm ít hảo cảm với thầy Nghê. Sợ nhất là giáo viên thích ê a ề à, cả ngày lải nhải mấy lời vô nghĩa, một câu có thể nói thành năm, sáu câu, đúng là làm học sinh đau đầu. Tất cả đứng lên, tốp năm tốp ba ra khỏi lớp. Hứa Mỹ Lệ còn muốn nói với Chu Tiểu Vân mấy câu, cô đã đoán trước nên chuồn sớm, trong lòng cầu mong ngàn vạn lần đừng trùng hợp đến mức mình với ngồi cùng bàn với bạn ấy. Vừa ra khỏi phòng học, Chu Tiểu Vân tình cờ gặp Trịnh Hạo Nhiên. Trịnh Hạo Nhiên vừa từ trên lầu đi xuống, tình cờ gặp Chu Tiểu Vân vừa kinh ngạc, bất ngờ và cả vui vẻ: “Chu Tiểu Vân, cậu học lớp nào?” Chu Tiểu Vân gặp được bạn học cũ, mặc kệ quan hệ tốt hay xấu cũng là gương mặt quen thuộc, trong lòng cũng vui vẻ, cười nói: “Tớ ở lớp (2), còn cậu?” Nhìn thấy Trịnh Hạo Nhiên từ trên lầu đi xuống, có lẽ trong khoảng từ lớp (7) đến lớp (10), lớp (1) đến lớp (6) ở dưới lầu. Trịnh Hạo Nhiên cười đáp: “Tớ ở lớp (8), hai chúng ta không học cùng lớp thật đáng tiếc.” Nếu tiếp tục được học cùng với Chu Tiểu Vân thì tốt biết bao! Thật ra Chu Tiểu Vân thấy chẳng sao cả, dù sao quan hệ của cô với Trịnh Hạo Nhiên cũng bình thường, trước đây ở lớp cùng lắm nói với nhau mấy câu, chưa thể nói là thân quen. Nhưng, cảm giác nhìn thấy người quen thật tốt. Ngôi trường xa lạ, giáo viên xa lạ, bạn học xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, khiến cả Hứa Mỹ Lệ cũng thuận mắt hơn không ít. Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Hứa Mỹ Lệ ra khỏi lớp, thấy Chu Tiểu Vân và Trịnh Hạo Nhiên đang nói chuyện cũng qua đây góp vui. Trịnh Hạo Nhiên sớm nghe thấy đại danh của Hứa Mỹ Lệ, tuy hai người không cùng lớp nhưng cũng biết nhau. Ba người đứng nói chuyện nửa ngày rồi mới tan. Hai người Chu Quốc Cường và Đại Bảo đã chờ đến mức sốt ruột, thấy Chu Tiểu Vân ra khỏi cổng trường vội vàng chạy ra đón. Đạp xe thật nhanh, đến nhà chú Ba ăn cơm!