Chu Quốc Cường vừa chạy xe ba bánh đến mua lợn ở nhà Tiền Tam ở đầu đông của thôn. Trả tiền xong, đang định đi tiếp, Tiền Tam gọi ông lại, nói đến tin tức lớn trong thôn gần đây: “Người anh em Chu Nhị, tôi nghe nói Đại Nha nhà chú thi đỗ trường trung học Anh Minh. Có thật không?” Tiền Tam thích nhất đông một câu tây một câu, mặc dù là đàn ông nhưng độ nhiều chuyện còn hơn cả phụ nữ. Chu Quốc Cường thích nhất người khác nhắc tới đề tài này, nghe thế khuôn mặt nở nụ cười, có cả kiêu ngạo và tự hào: “Đương nhiên là thật, thư thông báo của Đại Nha đã lấy được, qua một tháng nữa sẽ nhập học.” Vẻ mặt Tiền Tam hâm mộ: “Chu Nhị, việc buôn bán kiếm tiền của chú tôi không ghen tị, nhưng ghen với chú có cô con gái giỏi như thế. Năm ngoái, Đại Bảo nhà chú thi đỗ trường trung học Sao Mai đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Không ngờ sang năm nay Đại Nha còn giỏi hơn, vào được trường trung học trọng điểm. Chú quá tốt số mà, mấy đứa nhà tôi được bằng một nửa con chú là tôi thoả mãn rồi.” Chu Quốc Cường vội vàng khiêm tốn mấy câu, trong lòng khỏi phải nói đắc ý cỡ nào. Trong thôn có ai không biết Đại Nha nhà mình thi đỗ Trường trung học Anh Minh chứ. Con gái Hứa Đại Sơn đội trưởng đội sản xuất nghe nói thiếu mấy điểm, không thi đỗ, giờ cả ngày ở nhà làm ầm ĩ. Hắc hắc, vẫn là Đại Nha nhà mình tốt, người lớn cả ngày bận rộn không hỏi đến việc học, dễ dàng đỗ vào trường trung học trọng điểm, lập tức mạnh mẽ hạ thấp con gái Hứa Đại Sơn xuống. Trong lòng Chu Quốc Cường thống khoái. Trong thôn nếu nói ai có tiền cũng không bằng được Phùng Gia Lĩnh, phòng khám bệnh tuy không lớn nhưng kiếm được không ít. Nếu bàn về ai có thế cũng kém Hứa Đại Sơn, nghe nói anh em đồng hao của Hứa Đại Sơn làm cán bộ trên thị trấn! Phùng Gia Lĩnh làm người tương đối điệu thấp, tới bây giờ nhà lầu cũng không xây đang ở nhà mái bằng. Còn Hứa Đại đã xây nhà lầu, mua xe máy đi, ở trong thôn oai phong ngời ngời. Nhưng bây giờ ở trong thôn oai phong khiến người khác chú ý nhất là mình. Năm ngoái Đại Bảo đã vào trường trung học Sao Mai, Đại Nha năm nay càng không chịu thua kém, thi đỗ vào trường trung học tốt nhất trong thị trấn. Điều này sao có thể không khiến người cha như ông chẳng nhận biết mấy chữ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào chứ? Trong thôn có con cái nhà nào có thể so sánh được với con nhà mình có tiền đồ? Người này đừng tưởng trước mặt tỏ vẻ hâm mộ và than thở sau lưng cũng ghen tị chết đi được, đừng tưởng ông không biết, nhưng ông vẫn đắc ý. Triệu Ngọc Trân không khác Chu Quốc Cường lắm, gần đây bán thịt lợn ở chợ chính quả thực là xuân phong đắc ý, không ai sánh bằng. Có ai gặp mà không khen con gái bà mấy câu đâu. Lúc này chẳng còn lo lắng suy nghĩ của người khác là thật lòng hay giả ý, một mực nhận lấy lời tâng bốc rồi nói sau. Tin tức này tất nhiên phải thông báo cho thân thích, nhà ngoại em trai Triệu Cương ầm ĩ đòi tặng quà cho Đại Nha, Triệu Ngọc Trân cười nói không cần. Thực ra trong lòng vô cùng nguyện ý. Ngô Mai nhà Chu Phương cùng lớp với Chu Tiểu Vân, đến trường Sao Mai cũng không thi đỗ, tất nhiên không có tâm trạng đến chúc mừng bà. Từ năm ngoái Đại Bảo thi đỗ trường trung học Sao Mai về sau, trẻ con trong thôn đến lớp năm bắt đầu nóng lòng muốn thử thi vào trường trong thị trấn. Không cần biết sự việc thế nào, có người mở đầu sẽ có vô số người đi theo. Thẩm Hoa Phượng thấy hai con mình đều không tốt mà nhà chú Hai một đứa so với một đứa mạnh hơn, trong lòng nổi lửa. Gần đây nhìn thấy Triệu Ngọc Trân cũng mất đi khuôn mặt tươi cười, Thẩm Hoa Phượng ở nhà mắng con trai Chu Chí Hải: “Hải, con lại đây. Con nhìn lại mình đi, cả ngày chỉ biết chơi, không cố gắng học gì cả? Đại Nha nhà người ta học cùng con từ lớp một, cùng một thầy dạy dỗ. Nhưng thành tích của con lại kém xa vạn dặm thế hả? Ngay cả trường Sao Mai cũng không đỗ, Đại Nha nhà người ta đỗ vào Anh Minh đấy. Nhìn chú hai thím hai của con đắc ý mà xem. Bao giờ con mới có tiền đồ như thế hả!” Chu Chí Hải chẳng hề để ý nói: “Thành tích của em ấy luôn tốt, chẳng phải mẹ không biết. Con kém xa em ấy tất nhiên không thi nổi. Sau này con có tiền đồ hay không đâu chỉ thể hiện ở thành tích!” Thế là bị Thẩm Hoa Phượng tát một cái. Chu Chí Hải vừa thấy mẹ phát hoả sớm trốn mất dạng. Hay là đi tìm Phùng Thiết Trụ giao lưu một chút nhỉ. Hắc hắc, nghe nói cậu ta cũng vào trường trung học Hưng Vượng, chưa biết chừng hai người có thể học chung một lớp! Thẩm Hoa Phượng mắng con quá to, loáng thoáng truyền đến nhà Chu Quốc Cường. Triệu Ngọc Trân không thèm so đo với Thẩm Hoa Phượng, lúc này cũng không sợ người khác đỏ mắt đố kị. Việc này không thể so sánh với xây nhà, phải điệu thấp giả nghèo giả khổ, chuyện con cái ai cũng tình nguyện khoe ra. Con nhà ai nghe lời, con nhà ai nghịch ngợm, con nhà ai xinh, con nhà ai xấu, con nhà ai học giỏi, con nhà ai học dốt, trong lòng mỗi người đều có một cái cân. Người lớn nói chuyện với nhau trừ việc nhà không thể không nói đến con cái. Chu Tiểu Vân khiến cha mẹ có thể diện rất lớn, gần đây đãi ngộ trong nhà tăng lên vùn vụt. Chu Quốc Cường đi đâu cũng muốn dắt cô theo, Triệu Ngọc Trân không có việc gì lại đưa ít tiền tiêu vặt cho cô. Tất cả khiến Chu Tiểu Vân thụ sủng nhược kinh* và khiến cô cảm khái vạn phần. (thụ sủng nhược kinh : được sủng ái mà lo sợ) Hoá ra, con có thể khiến cha mẹ tự hào và vui vẻ như vậy. Lời khen của mọi người Chu Tiểu Vân nhất nhất nghe lọt tai, người ta khen mình mình còn muốn làm gì chứ? Cười lên! Lấy bất biến ứng vạn biến. Nhưng mọi người không cần khoa trương đến thế chứ? Chu Tiểu Vân nghe được một chuỗi lời khen dài lê thê đã sắp ói, chỉ có thể giả vờ cười, không lên tiếng, thành thành thật thật đứng nghe. Nhưng khi cô phát hiện cha mẹ rất hưởng thụ khoảnh khắc này, tâm trạng của cô liền thay đổi. Mặt ngoài bố tỏ vẻ khiêm tốn trên thực tế trong lòng ngập tràn tự hào. Nụ cười trên khuôn mặt mẹ cũng chưa bao giờ tắt. Ngay cả khi buôn bán lời nhiều tiền cũng không thấy hai người biểu hiện vui vẻ rõ ràng ra bên ngoài đến thế. Chu Tiểu Vân không ngờ cha mẹ sẽ vui vẻ vì mình như thế. Kiếp trước ở nhà mình là một sự tồn tại không có tiếng tăm. Đại Bảo nghịch ngợm gây sự khiến cha mẹ đau đầu, Tiểu Bảo thân thể yếu ớt luôn sinh bệnh khiến cha mẹ yêu thương, Nhị Nha nhỏ nhất nói ngọt biết làm nũng được cha mẹ chiều nhất. Còn mình thì sao, hướng nội văn tĩnh bình bình thường thường, không có chỗ nào đáng khoe cũng không có chỗ nào nổi bật, chỉ là một cô bé nông thôn bình thường. Cha mẹ không phải không yêu cô, nhưng thời gian quan tâm đến cô thực sự rất ít. Cô luôn cho rằng cha mẹ không yêu mình, luôn cho rằng mình là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, luôn cho rằng mình là đứa con không đáng có trong nhà. Vì thế thường buồn bã, dần dần lạnh nhạt với cha mẹ. Kiếp này cô biến thành một người khác, là một cô con gái giỏi giang hiểu chuyện, làm việc nhà, giúp trông em, cha mẹ càng ngày càng coi trọng mình. Chu Tiểu Vân luôn cho rằng nếu yêu phải biểu lộ ra bên ngoài, cứ để trong lòng người khác sao biết được ? Mấy năm nay cô đã hiểu rõ, cha mẹ rất yêu mình. Cô cũng là bảo bối trong lòng cha mẹ, là đứa con bọn họ yêu nhất. Vì thế, con cũng sẽ yêu cha mẹ gấp đôi! Con tình nguyện trở thành cho cô con gái trong miệng cha mẹ, nghe lời, hiểu chuyện, giỏi giang, biết làm việc nhà, học giỏi không để cha mẹ phải lo lắng. Nếu như, con có thể mang đến tự hào cho cha mẹ, vậy thì sau này con sẽ càng thêm cố gắng. Không chỉ vì mình, cũng là vì cha mẹ! Con nguyện ý trở thành niềm tự hào của cha mẹ!