Cuộc sống mới của nữ phụ
Chương 7 : Nơi ở mới.
6h, sáng ngày hôm sau.
Biệt thự Ngọc gia.
Phòng Ngọc Hoa Tranh.
Trên trên chiếc giường king size, nữ phụ đáng yêu, giảo hoạt nhà chúng ta vẫn đang yên giấc. Bỗng âm nhạc du dương vang lên.
Ta không do dự dù cho mất đi tất cả sức mạnh
Ta chỉ lo sợ khi người rời xa ta
Ta cũng không lưỡng lự dù cho mất đi phương hướng
Ta chỉ băn khoăn nên đưa người đến nơi đâu...
(Luyến ca - Hương Hương )
Tiếng nhạc vang lên từ chiếc điện thoại thông minh đã đánh thức cô dậy, đây cũng là một thói quen của Ngọc Hoa Tranh, cô luôn cài đặt sẵn một bài nhạc mà mình thích làm chuông báo như vậy cô sẽ dễ dàng thức sớm hơn. Ngọc Hoa Tranh ngồi dậy, vươn vai, kéo chiếc rèm cửa sổ ra, ánh nắng nhanh chóng xuyên qua cửa kính thủy tinh rọi sáng cả phòng, mang lại một sức sống tươi mới cho cả căn phòng.
Cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, dọn sẵn mấy thùng đồ giấy cùng vali nhỏ để gần cửa phòng, một lát sẽ có người làm giúp cô mang tất cả chuyển đến ký túc xá của cô, cô chỉ việc mang cái thùng sách này đến sau thôi, đây toàn là sách bộ môn, vẫn còn thiếu mấy cuốn nên giờ cô phải đi mua thêm hoặc đi thư viện tìm, ha ha, sẵn tiện Ngọc Hoa Tranh cũng muốn đi tìm mua mấy quyển truyện ngôn tình cao H để đọc giải khuây. Xong hết mọi chuyện, cô ôm theo thùng giấy đi xuống lầu.
- Tiểu thư cô có cần tôi giúp không ạ!- một nữ giúp việc tiến đến hỏi.
- Không cần đâu, thùng giấy cũng không có nặng, tôi tự mang là được!- Ngọc Hoa Tranh cười từ chối, cô không vô dụng tới mức đó.
- Vâng! Vậy tiểu thư có muốn dùng bữa sáng không ạ!
- Giờ này mọi người vẫn chưa ăn sáng à! - Ngọc Hoa Tranh đi vào phòng bếp thì xung quanh chẳng có lấy bóng người
- Dạ, bình thường thì 7h mới dùng bữa sáng mà tiểu thư !- nữ giúp việc ngạc nhiên nói, hôm nay cô chủ nhỏ này của cô ta thức sớm đã là chuyện lạ rồi đấy.
- À, vậy tôi ra ngoài ăn cũng được, tôi đi đây. - nhận ra mình có chút luống cuống thì cô vội lảng sang chuyện khác rồi đi ra ngoài ngay. Đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì một giọng nói vang lên khiến cho cô phải dừng bước.
- Em ra ngoài làm gì mà sớm thế? - a Hoa Tranh còn tưởng ai thì ra là anh hai đáng kính của cô, nam thần của nữ chính đây mà.
Trong một thoáng nào đó, Ngọc Hoa Tranh khẽ thở dài, ngước đầu hỏi trời xanh có phải cô tạo nghiệt quá nặng hay không mà mới sáng sớm đã gặp vị đại ca mặt than này, nhưng cô làm sao phải sợ chứ, cô còn chưa đụng tới vị nào đó nha, cô không sợ.
- Anh hai, chào buổi sáng, em muốn đi mua chút đồ thôi. - Ngọc Hoa Tranh quay lại, vẻ ra một nụ cười xa cách, chào hỏi Ngọc Hạ Thiên.
- Uhm... Không đợi ăn sáng rồi hẳn đi, vẫn còn sớm.
- Không cần đâu, em...A...thật ra em đã có hẹn, em đi trước. - Ngọc Hoa Tranh không dám nhận ân huệ đó nha, nam nhân này là của ai chứ, cô xin lui a.
Vừa dứt câu, Ngọc Hoa Tranh rất nhanh nhảu quay người rời đi khiến cho Ngọc Hạ Thiên không kịp phản ứng, lúc nhìn lại thì cô đã sớm lên xe rời đi, anh cảm thấy cô có chút lạ lẫm nhưng không sao giải thích được, ví dụ như bình thường khi gặp anh cô sẽ như con chó nhỏ bám theo anh, đuổi cũng không đi, luôn nói luyên thuyên đủ mọi thứ nhảm nhí, nhàm chán khiến anh chán ghét, hay tỏ ra kiêu căng, bày ra tính nết tiểu thư,.... Nhưng bây giờ, sao đột nhiên lại thay đổi như vậy thật có chút khiến anh không kịp phản ứng. Hay nói đúng hơn là cảm thấy hụt hẫng không quen.
- Anh hai, buổi sáng tốt lành. - một giọng nói như nước chảy vang lên kéo anh về với thực tại, là Ngọc Du Ca, cô ta đứng trên bậc thang cuối, bày ra vẻ mặt hiền lành vô hại chào Ngọc Hạ Thiên.
Ngọc Hạ Thiên quay lại, nhìn thấy Ngọc Du Ca ánh mắt anh liền trở nên nhu hòa, anh tự gạt bỏ đi mấy cái ý nghĩ ở trong đầu
" Đừng suy nghỉ linh tinh nữa, người mày yêu chính là Ngọc Du Ca "
- Anh hai cùng dùng bữa sáng nhé! - Ngọc Du Ca lại cười, cô ta rất tự nhiên bước đến khoác tay Ngọc Hạ Thiên, hai người cùng sánh bước rời đi. Nhưng Ngọc Hạ Thiên nào biết, khi Ngọc Du Ca cuối đầu xuống trong mắt của cô ta liền phát ra tia sát khí, đầy tính toán.
Ngọc Hoa Tranh rời khỏi nhà, thật may mắn là bởi vì cô nữ phụ nhà này giàu có nên hiện giờ Hoa Tranh đang sung sướng ngồi trên một chiếc Maserati Gran Turismo.
Ngọc Hoa Tranh vi va vi vu lái chiếc xe cưng đi đến nhà sách lớn nằm ở trung tâm thành phố Thái An, cô tấp xe vô bãi, mở điện thoại xem tên mấy quyển sách cần tìm, nói gì nói thì cô cảm thấy khá là may mắn khi mà nguyên chủ của cô học cùng một ngành mà trước kia cô học cho nên nhìn sách vở một cái là cô biết còn thiếu gì, lúc trước, cô ở thế giới kia không có điều kiện học tập tốt, mặc dù sao khi học xong đại học cô còn muốn học tiếp nhưng vì vấn đề cơm áo gạo tiền nên cô đành đi làm. Bây giờ ông trời cho cô cơ hội này cô đương nhiên không chối từ.
Sau khi kiểm tra xong mọi thứ, Ngọc Hoa Tranh khóa xe nhanh chóng đi vào trong.
Nhà sách này, phải công nhận là to thật, cô phải đi loanh quanh gần 10p mới tìm được mấy quyển sách chuyên môn, rồi lại mất thêm 10p nữa tìm được kệ để sách ngôn tình, nhanh chóng lựa mấy quyển, nói là nhanh chóng vậy thôi chứ khi cô ra khỏi thư viên cũng 8h mất rồi, cô lại chạy đi ăn sáng, rồi lái xe đến trường.
Ngọc Hoa Tranh ôm theo thùng sách, đi về phía kí túc xá, nhìn đi a, đúng là kí túc xá dành cho học sinh nhà giàu nha, nhìn chẳng khác gì một cái chung cư cao cấp cả, đã vậy cô còn biết được là mỗi phòng chỉ ở một người, cảm giác của cô chính là khác nào cô đi mướn căn hộ ở.
Cô đi về phía thang máy, sáng nay cô đã nhận được chìa khóa phòng của mình từ quản gia Trương. Lúc thang máy sắp đóng thì có một cậu con trai chạy như bay đến, thấy vậy cô bèn nhấn nút mở cửa cho cậu ta vào.
- Cảm...ơn...Ngọc Hoa Tranh sao lại là cô? - cậu ta vừa vào thang máy vừa thở dốc vừa chào cô, rồi sau đó lại ngạc nhiên đến tột độ khi nhìn thấy cô.
- Anh là ai? - lại là người quen, sao cô gặp lắm người quen thế này.
- Giả ngu hả? Cô mà lại không biết tôi? Không phải thường ngày ước ao quen được tôi lắm sao? Nói cho cô biết, cô đừng nằm mơ. - Anh chàng kế bên Ngọc Hoa Tranh cười khinh miệt nhìn cô và nó khiến cho Ngọc Hoa Tranh nổi điên, cô quay sang nhìn cậu ta, sao đó cô im lặng, đen mặt mà quay đi.
Số cô sao mà xui xẻo quá vậy, chỉ mới đến đây có vài ngày mà đã gặp tận ba đại nam nhân của nữ chính. Cô chỉ mong có một cuộc sống bình yên, an nhàn, như vậy khó khăn lắm sao?
Người đứng trước mắt cô đây tên là Ôn Duật, một trong dàn nam thần của nữ chính Ngọc Du Ca, anh ta là ngôi sao thần tượng đang vô cùng nổi tiếng, nhưng sau này nam nhân trước mắt sẽ trở thành Ảnh đế vô cùng cao ngạo, gia thế của vị đại ca này cũng chả có tầm thường, hình như có liên quan đến hắc đạo. Anh ta cũng là một trong mấy người tính kế chỉnh chết nữ phụ, thôi rồi, cô cho anh ta vào danh sách đen ngay luôn. Sau này hễ gặp anh ta ở đây cô sẽ quay đầu đi ngược, tránh rước họa vào thân.
Nghĩ là làm, mặc dù thang máy vẫn chưa đến tầng của cô, Ngọc Hoa Tranh vẫn bấm nút ngừng, cô thà đi thang bộ cũng chả muốn tiếp tục đứng trong cùng một cái thang máy với anh ta.
Ôn Duật hơi bất ngờ với hành động của cô, anh còn chưa kịp phản ứng thì cửa thang máy đã đóng lại, anh chỉ còn trơ mắt nhìn Ngọc Hoa Tranh quay người rời đi.
Ngọc Hoa Tranh lê lết leo thang bộ hết hai tầng nữa, cuối cùng cô cũng tới nơi, tra chìa khóa vào ổ, nhanh chóng mở cửa đi vào trong. Sau đó, cô chỉ câm nín đứng bất động mà quan sát phòng kí túc xá của mình, lúc này đây cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất
" Đây mà gọi là kí túc xá sao? Sao không bảo là căn hộ cao cấp luôn đi "
Sau đây là một số hình ảnh của kí túc xá quý tộc, thật ra thì cũng vì kí túc xá này quá cao cấp nên cũng không có nhiều người ở, bạn biết đấy sự cao cấp sẽ tỉ lệ thuận với tiền bạc :
Đây là phòng bếp.
Nhà vệ sinh
Nơi giặt đồ kiêm ban công
Phòng ngủ
[ mình chỉ thấy có mỗi nơi ngủ là khiêm tốn nhất, ahihi ]
Một góc học tập và phòng khách nhỏ.
Được rồi, sau một hồi ngẩn ngơ nhìn ngó " phòng kí túc xá " xong, cô hoàn hồn lại, đi vào bàn học sắp xếp lại thùng sách của mình,cô để mấy quyển sách chuyên ngành để học tập trên đó cùng cái laptop, còn mấy quyển ngôn tình thì cô để trên bàn trong phòng ngủ, mấy người đem đồ của cô đến đây cũng đã sắp xếp hết nên cô cũng đỡ phải tốn công sắp lại.
Vì quá mệt mỏi, cô vừa thả người xuống giường thì ngủ mê mệt luôn.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
167 chương
10 chương
25 chương
87 chương