Cuộc sống mới của nữ phụ
Chương 4 : Cuộc sống thật đẹp
Liễu Đông Trà ... À không từ giờ phải gọi là Ngọc Hoa Tranh mới đúng, Ngọc Hoa Tranh đang xác định thời gian mình xuyên qua là ở thời điểm nào của câu chuyện.
Cô lục tung cái kệ sách để gần giường, lôi từ trong góc khuất ra một quyển nhật ký, may quá, trong truyện đương nhiên không có nhắc đến quyển nhật ký này, chỉ là khi nãy nó bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô. Cô chỉ làm theo quán tính mà chẳng biết vì sao mình biết quyển nhật ký được dấu ở kệ sách này, chắc có lẽ một phần kí ức nào đó của nguyên chủ vẫn còn lại nên mới như vậy, vậy cũng tốt, như vậy sẽ không ai nghi ngờ.
Ngọc Hoa Tranh mở quyển nhật ký ra đọc, nguyên chủ đã viết nhật ký từ khi cô ấy bắt đầu thích người đàn ông kia.
Cũng không quá mất nhiều thời gian để đọc quyển nhật ký kia, như vậy là cô đã tiếp thu được tất cả những ký ức còn sót lại của nguyên chủ.
Thời điểm mà cô xuyên qua là lúc nguyên chủ Ngọc Hoa Tranh đã thay đổi, trở thành một người mà ai cũng chán ghét được gần một năm kể từ khi người đàn ông mà cô ta yêu đem lòng yêu nữ chính.
Hình như lúc này, ai ai cũng ghét cô ấy, nhất là dàn nam chính. Bởi vì chọc tức nữ chính, nguyên chủ đã nhiều lần, rất nhiều lần ve vãn các nam chính, nhưng cũng rất may mắn vì khoảng thời gian này còn cách mạch truyện chính một hai năm nữa.
Như vậy dư thời gian để có thay đổi rồi sống một đời bình an rồi. Nói sao thì cô nữ phụ này cũng rất giàu có mà,lại có một ông bố lắm tiền yêu thương nữa.
Nói về người bố của nguyên chủ thì ông ta tên là Ngọc Trác Lâm, ông ta có tận ba đời vợ, người vợ đầu thì đã qua đời, người vợ thứ hai do tai nạn mà qua đời ,cũng là mẹ của Hoa Tranh. Còn người vợ thứ ba thì ông cưới cách đây 2 năm, tên là Mộ Cầm cũng là mẹ của nữ chính.
Nhưng xét cho cùng thì ông Ngọc vẫn yêu thương cô hơn nữ chính vì cô là con của người phụ nữ mà ông một lòng một dạ yêu thương.
Đang mải miết bay lang thang trong dòng suy nghĩ thì tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, nhưng lần này là giọng nói của người đàn ông:
-Tiểu Hoa Tranh con có chuyện gì không,mau xuống ăn sáng đi này, có món con thích đấy. Hoa Tranh của bố đã đủ đẹp rồi không cần giảm cân làm gì, con ngoan à!- ông Ngọc tưởng cô có chuyện gì nên vô cùng lo lắng.
Ngọc Hoa Tranh có chút ngạc nhiên, sau đó cô dường như rất muốn khóc. Cô chưa từng nghe qua lời của người cha tâm con gái mình như vậy, cô chưa từng cảm nhận được điều này, cô không nghĩ rằng nó lại ấm áp đến như thế.
Cô cố gắng ổn định tâm của mình,cô cất tiếng:
-Con không có chuyện gì cả, cha đừng lo, Con thay đồ rồi xuống ngay!
Dường như nghe được tiếng con gái của mình ông Ngọc an tâm hơn nhiêù:
- Nhanh nhé con ,mọi người đang chờ.
- Vâng con biết rồi ạ!
Hoa Tranh nhanh chóng đứng dậy, đi vô phòng thay đồ..Ối, cả một phòng toàn là đồ hàng hiệu, quần áo thì nhiều đến mức cần tới hai gian tủ, nhưng thật có chút khó xử, đồ của nguyên chủ không phải là style của cô, bộ nào cũng thiếu vải trầm trọng.
«Đồ thế này mà cô ấy cũng dám mặc ra đường sao» Hoa Tranh thầm nghĩ, trời vẫn còn thương cô cuối cùng cũng tìm được 1 bộ ra hồn. Một chiếc váy voan nhẹ màu trắng,dài tới gót, một áo thun trắng không tay, không phải khoác lên một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, rồi mới xuống lầu.
À cuộc sống mới này của cô thật tốt. Tiếp theo đây cô phải xem dung mạo và hào quang của nữ chính ra sao mà lại có nhiều người đàn ông yêu cô ta như thế.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
31 chương
114 chương
103 chương
67 chương
5 chương
64 chương