Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ
Chương 20
Giản Thanh Vân hửi hửi, cảm thấy mùi thật là thơm, cô cẩn thận húp một ngụm canh, bỗng nhiên cô ngẩn người.
Hương vị cực kỳ ngon, phải nói là món ngon nhất từ khi cô bước chân tới thế giới này đến giờ. Canh rắn này mang theo vị mặn nhàn nhạt, lại không có tí mùi hăng nào nữa.
Cả Mạt Tư và tiểu Bảo cũng không nghĩ tới món thịt rắn này khi nấu chín lại có thể ngon đến như vậy.
Ba người ăn sạch canh trong bát của mình một cách nhanh chóng.
Trong hai mươi ngày tuyết rơi này, đồ ăn của mấy người đàn ông đã ít đi so với trước kia nhiều lắm, bây giờ tất cả đàn ông trong quần cư đều gầy hơn trước rất nhiều. Giản Thanh Vân và tiểu Bảo chỉ uống một chén canh rắn đã no rồi, Mạt Tư ăn thêm một bát, lại mạnh mẽ ép Giản Thanh Vân ăn thêm nửa bát nữa. Số canh rắn còn lại bị Giản Thanh Vân phân cho tiểu Đồng và mấy bé trai kia ăn. Bởi vì mọi người bình thường đều không thích ăn thịt rắn đầu to này, cho nên bây giờ nhìn thấy Giản Thanh Vân đem thịt rắn đầu to cho mấy đứa nhóc ăn cũng không nổi giận.
Buổi tối Giản Thanh Vân quay về căn nhà gỗ nhỏ nghĩ ngơi trước, còn Mạt Tư vẫn ngồi ở hang động nói chuyện với mọi người.
Giản Thanh Vân trở lại nhà gỗ, sau đó đi vào trong không gian tùy thân.
Không gian này vẫn giống khi trước, bầu trời xanh biếc nhưng không có mặt trời. Trong không gian vĩnh viễn không phân chia ngày đêm. Bất cứ lúc nào cô tiến vào, trong không gian đều là màu xanh thẳm của bầu trời.
Trong không gian này có ba lô và va li của cô, còn tất cả trái cây dại đều được cô chuyển ra căn nhà gỗ nhỏ. Với thời tiết hiện tại thì không sợ trái cây bị hư thối.
Nhìn đất đỏ trong không gian, không phải Giản Thanh Vân không nghĩ đến chuyện gieo trồng trong không gian. Thời điểm cô mới tới thế giới này, cô chỉ nghĩ làm thế nào để thoát ra ngoài rừng rậm, không nghĩ nhiều đến chuyện trong không gian. Cho đến khi thoát khỏi rừng rậm, mỗi ngày Mạt Tư đều dẫn cô chạy đi, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, chuyện trong không gian lại càng chậm trễ. Vốn là cô muốn trồng mấy cây tím trong đây, nhưng mà khi tách trái cây tím ra thì không thấy có hạt, cô đoán có lẽ phải dùng phương pháp khác trồng cây tím rồi.
Đợi đến khi mùa đông qua có lẽ cô tìm cách trồng mấy cây trong không gian. Nếu ở đây có thể tìm được mấy cây rau thì quá tốt rồi. Giản Thanh Vân biết điều này là không có năng, cô thật nhớ mấy bữa cơm trắng với rau xào trước kia.
Giản Thanh Vân đang nghĩ ngợi đột nhiên cảm nhận được ngoài nhà gỗ có âm thanh, lúc này mới vội vàng lui ra khỏi không gian.
Mới vừa ra cô liền nhìn thấy Mạt Tư đẩy cửa vào.
Mạt Tư mang đến cho cô hai khối lấp lánh giống mật ong đông lạnh mà tiểu Bảo thường hay ăn. Tuy nhìn giống mật ong nhưng vị lại không giống mật, thế nhưng cô vẫn gọi nó là viên mật.
Giản Thanh Vân nhận lấy, nói cám ơn với Mạt Tư. Bây giờ cô giao tiếp với họ đã không thành vấn đề, chỉ cần ngôn ngữ đơn giản một chút là được.
Mạt Tư nhe răng cười với Giản Thanh Vân rồi nằm xuống.
Hai người không ngủ gần nhau, Mạt Tư ngủ ở gần cửa nhà gỗ, Giản Thanh Vân lại nằm sát phía trong, mỗi người đắp hai cái chăn da thú, còn có than củi âm ỷ cháy nên cũng ấm áp.
Ngày hôm sau mọi người lại ra ngoài săn thú, vẫn như hôm qua đi một nửa số người, một nửa lưu lại trong sơn động. Giản Thanh Vân thủy chung không hiểu vì sao không đi hết ra ngoài săn thú đi.
Một tuần sau, Giản Thanh Vân rốt cục cũng hiểu rõ, hiểu rõ tại sao không đi săn thú hết mà lại lưu lại một nửa số người.
Sáng hôm đó sau khi thức dậy, Giản Thanh Vân nấu canh thịt rắn, bây giờ trong sơn động mọi người đều biết ăn canh rắn rồi. Thịt rắn này sau khi nấu chín ngon bà cố, còn có vị mằn mặn, không có tí mùi hăng nào, mấy ngày này mọi người đi săn toàn săn loại rắn này, chỉ có điều số lượng càng ngày càng đi. Ngày đầu tiên săn về còn được năm mươi con, đến ngày thứ hai chỉ hơn bốn mươi con, bây giờ mỗi ngày chỉ săn được hơn hai mươi con. Tựa hồ khi tuyết rơi chỉ có duy nhất loại con mồi này.
Nấu xong canh rắn, cô và Mạt Tư mỗi người uống một chút. Ngày hôm qua Mạt Tư đi săn thú rồi nên hôm nay hắn không đi nữa mà nán lại trong sơn động.
Mọi người ăn xong đều đi vào trong sơn động hết. Giản Thanh Vân đang cùng tiểu Bảo học tập ngôn ngữ ở đây, đột nhiên phát hiện toàn bộ đàn ông trong hang động đều xông ra ngoài.
Giản Thanh Vân ngu người, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cô đang tính chạy ra ngoài xem thì lại bị tiểu Bảo kéo lại. Giản Thanh Vân quay đầu nhìn tiểu Bảo, lại phát hiện vẻ mặt của cô bé rất sợ hãi, cô liền hỏi: "Tiểu Bảo, sao vậy?"
"Đừng ra ngoài, Giản - Thanh - Vân, đừng ra ngoài..." Giọng nói của tiểu Bảo run rẩy.
Giản Thanh Vân cũng không để ý tới tiểu Bảo nữa mà thoát khỏi tay cô bé chạy ra ngoài.
Vừa nhìn thấy tình huống bên ngoài, cô liền trợn tròn mắt.
Trên mặt đất trống bằng phẳng, đám đàn ông của khu quần cư đang vây quanh hai con quái vật.
Hai con quái vật này rất cao lớn, cao tầm ba mét, cả người bao phủ bởi vẩy đen. Hình dạng con quái vật này hơi giống loài người, có cái đầu, phần thân, hai tay và hai chân. Đầu nó to gấp đôi đầu người, cặp mắt được bảo vệ bằng lân phiến, miệng gần giống miệng heo rừng, hai tay rất dài, dài đến gần đầu gối. Hai chân lại vô cùng to khỏe, được bao phủ bởi lớp vảy màu đen, nhìn giống móng vuốt vịt, nhưng lại to hơn chân vịt vô số lần.
Đây..... Đây là cái quái gì vậy? Giản Thanh Vân trợn tròn mắt nhìn.
Đám đàn ông cầm cốt mâu và các vũ khí có thể công kích, vây xung quanh hai con quái vật này.
Hình như Giản Thanh Vân bị dọa ngốc luôn rồi. Đến khi tỉnh táo lại liền nhìn thấy trên mặt đất dính đầy máu tươi, lại có mấy người đàn ông nằm đó. Hai con quái vật đã sớm kéo đồ ăn ở cửa sơn động đi mất.
Đúng rồi, Mạt Tư đâu? Mạt Tư? Giản Thanh Vân nhìn máu và thi thể trên mặt đất, đột nhiên nhớ tới Mạt Tư. Sắc mặt cô tái nhợt, tìm kiếm Mạt Tư trong đám người.
Đột nhiên bả vai cô bị người khác vỗ, Giản Thanh Vân nhìn lại, Mạt Tư đang ngây ngốc nhìn cô cười.
Bỗng nhiên nước mắt cô lộp bộp rơi xuống, cô mạnh mẽ xoay người, ôm cổ Mạt Tư hu hu khóc rống lên.
Vừa rồi khiến cô sợ hãi muốn chết, nhìn tay hai con quái vật đảo qua liền có mấy người văng ra ngoài, cốt mâu và các loại vũ khí căn bản vô dụng, hoàn toàn không thể phá vỡ lớp vảy của chúng nó. Trận chiến này là hoàn toàn nghiêng về một phía. May mắn là hai con quái vật này cướp xong đồ ăn liền đi rồi.
Mạt Tư há hốc miệng, ngây người không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên Giản Thanh Vân chủ động thân mật với hắn như vậy.
Trận chiến này tổng cộng thương vong hai mươi sáu người. Mười sáu người chết, mười người bị thương, trong đó có một người bị con quái vật xé hai cánh tay xuống, sợ là cũng không có khả năng sống sót.
Giản Thanh Vân sau khi khóc xong vẫn cứ rúc vào lòng Mạt Tư mà run rẩy, có sợ hãi, cũng xen lẫn phẫn nộ. Từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong vòng tay ôm ấp của cha mẹ, sau khi cha mẹ qua đời, cô cũng không gặp qua khó khăn gì to tát, kể cả khi đến thế giới này cô vẫn luôn bình bình yên yên mà qua ngày. Bây giờ gặp phải mấy con quái vật này, cô theo bản năng sinh ra sợ hãi.
Nhưng mà cô cũng rất tức giận. Cô tới thế giới này cũng khoảng năm tháng, ở chung với những người trong quần cư này cũng được ba tháng rồi. Bọn họ cho cô đồ ăn, dịu dàng cười nói chào hỏi với cô, cho dù đến mùa đông đồ ăn khan hiếm, Mạt Tư và bọn họ cũng sẽ để dành đồ ăn cho cô. Cô không phải người lãnh huyết, cũng không phải người vô tình vô nghĩa, cô đã sớm coi họ như bạn bè của mình rồi. Nhưng ở đâu tự nhiên kéo đến hai con quái vật, giết bạn bè của cô, làm sao cô có thể không tức giận, không phẫn nộ cho được?
Cô cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao họ lại lưu lại nửa số người trong sơn động, là vì sẽ có quái vật tới cướp đồ ăn của bọn họ.
Giản Thanh Vân suy đoán mấy con quái vật này chỉ xuất hiện vào mùa đông. Bởi vì trước khi mùa đông tới, mọi người đều ra ngoài săn thú, không lưu lại bất cứ người nào trong sơn động. Cho nên nói, mấy con quái vật này chỉ xuất hiện vào mùa đông thôi.
Giản Thanh Vân rúc vào lòng Mạt Tư hồi lâu, cảm xúc dần dần bình phục.
Đến khi đi ra khỏi sơn động đã không còn nhìn thấy các thi thể kia đâu nữa, hình như bọn họ đã xử lý rồi. Giản Thanh Vân không biết là bọn họ mang đi chôn hay cứ thế mà vất xuống dưới núi. Mấy người đàn ông bị thương thì vào trong động nghỉ ngơi, còn người đàn ông bị chặt đứt hai cánh tay thì lại ngồi trước cửa sơn động, hai cánh tay vẫn máu chảy đầm đìa.
Giản Thanh Vân nhìn mà lòng đau xót, lại không biết phải giúp như thế nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ còn nước chết vì mất máu thôi.
Đến cả loại cỏ cầm máu cơ bản cũng không có, Giản Thanh Vân sững sờ nhìn người đàn ông dựa lưng vào cửa sơn động, trên mặt hắn bây giờ chỉ có tuyệt vọng.
Cho đến khi trời tối, người đàn ông mất tay ấy đã vô cùng suy yếu. Tay đã không còn chảy máu nữa, nhưng mặt hắn lại trắng bệch như giấy.
Mọi người bắt đầu ăn tối, Giản Thanh Vân thấy không đành lòng liền bưng một bát canh thịt rắn đi tới trước mặt hắn.
Hắn suy yếu ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân, từa hồ có chút ngoài ý muốn, nhìn bát canh thịt rắn, lại nhìn Giản Thanh Vân lắc lắc đầu, suy yếu nói tiếng cám ơn.
Giản Thanh Vân cố chấp bưng bát canh thịt rắn trước mặt hắn, nhưng cuối cùng lại bị Mạt Tư lôi đi.
Đến sáng ngày hôm sau, người đàn ông bị mất hai cánh tay đã không thấy đâu. Lòng Giản Thanh Vân đau xót, nhưng cũng không hỏi bọn họ người kia đâu. Ăn đồ ăn xong, Mạt Tư ra ngoài săn thú, còn Giản Thanh Vân thì mang theo dao đá đi vào trong rừng rậm.
Cô chặt một cành cây to về. Hôm qua cô đã suy nghĩ cả đêm, mấy con quái vật này có lớp vảy quá dày, vũ khí thô sơ của bọn họ không thể đâm thủng được lớp vảy của tụi nó. Thứ bọn họ cần chính là một loại vũ khí có lực xuyên thấu mạnh mẽ. Cô nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ đến cung tên. Cô phải làm một cây cung, hơn nữa còn là một cây cự cung (Cây cung lớn).
Nhưng mà cành cây to này cô không thể uốn cong nó được, chỉ có thể chờ Mạt Tư về rồi nhờ hắn giúp. Việc còn lại chính là mài chế mũi tên. Vật liệu sử dụng chính là xương của con chim xám, loại chim này có xương vô cùng rắn chắc, không thích hợp làm cốt mâu (cây thương) nhưng vô cùng thích hợp làm mũi tên.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
2 chương
85 chương
115 chương
10 chương
144 chương
60 chương