Chờ đã, nguyên liệu nấu ăn trong nhà á? Trầm Trầm thoáng hồi tưởng một hồi, nhớ tới ngày hôm qua vừa mới đi siêu thị vơ vét rất nhiều măng tươi ngon, còn mua cân thịt yên tâm(1), cái gọi là nguyên liệu nấu ăn chẳng lẽ là những thứ ấy? Ngay lập tức hắn chạy tới bếp mở tủ lạnh ra, phát hiện quả nhiên những thứ đã mua không còn nữa, tầng trên cùng còn có một tờ giấy nhỏ. Vẫn là nét chữ ấy. “Đồ đạc tôi đã giặt sạch rất nhiều lần rồi, đều đã rất sạch.” “Cô nàng ốc nhồi” tri kỉ! Trầm Trầm đơ luôn. Sau khi thế gian này có TV, đồng thời phổ cập rất nhiều chương trình nghệ thuật khoa học giáo dục, Trầm Trầm mỗi ngày đều sẽ theo thói quen mở TV lên giải trí qua ngày, hắn đã nghiên cứu động vật thế giới rất nhiều năm. Hắn dần dần phát hiện ra, mỗi một con gấu trúc đều có thiên tính bị thuần phục. Tựa như bây giờ, đối mặt với một bàn cơm măng do “cô nàng ốc nhồi” không biết tên làm ra, hắn nỗ lực khắc chế mình một hồi, mới không trực tiếp xông lên bắt lấy ăn tươi cắn nuốt những miếng lớn. Đáng nghi. Đáng nghi lắm! Đến tột cùng là ai làm cho hắn! Trầm Trầm ép buộc mình quên đi bàn cơm nước thơm ngào ngạt cùng với cái bụng đói kêu vang, hai mắt lợi hại của hắn đảo qua phòng khách phòng bếp rồi tới phòng vệ sinh, sau khi phát hiện tất cả đều rỗng tuếch, cuối cùng hắn bước tới phòng ngủ. “Ba” một tiếng hắn mở chốt cửa ra, trong khoảnh khắc đèn treo nghiêng phát ra ánh sáng mờ nhạt, phòng ngủ của Trầm Trầm bố trí cực kỳ đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái, hiện ra trước mắt cũng chỉ có chiếc giường king-size, bởi vì Trầm Trầm nghĩ, làm một con gấu trúc, điều quan trọng nhất ngoại trừ trúc ra, còn một điều quan trọng nữa, đó chính là nơi dùng để ngủ. Hắn không để bất luận thiết bị điện hiện đại hóa nào ngoại trừ đèn trong phòng ngủ cả. Như vậy ngoại trừ có thể tận lực tránh phóng xạ ra, hắn còn có thể có không gian riêng tư tuyệt đối, chỉ là bây giờ không giống thế. Trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ của hắn có đặt một chậu trúc nho nhỏ. Hắn đứng ở cửa phòng, đã thấy trúc nhỏ có chút lạnh run, tròng mắt chuyển vòng mới phát hiện thì ra cửa sổ quên đóng lại. Kỳ quái, lúc hắn ra ngoài rõ ràng đã đóng cửa sổ rồi mà. Trấn an sờ sờ trúc nhỏ đáng thương, hắn lại bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm “cô nàng ốc nhồi” kia. Trong tủ quần áo không có. Dưới giường cũng không có. Trên giường? Chiếc chăn trên giường vẫn được cuộn tròn như miếng đậu hũ, khẳng định cũng không có. Đến tột cùng là ở đâu chứ? Trầm Trầm bối rối nhìn quanh gian phòng vắng vẻ. Rõ ràng, gian phòng này giờ đây chỉ có mình mình. Nếu không được, vậy dùng giá trị tiên thuật tìm xem? Không được, giá trị tiên thuật trân quý như thế, hắn còn định giữ lại tới cuối tháng đi Tiểu Tiểu Tiên Cư của Nam Hải nghỉ phép nữa mà. Tiểu Tiểu Tiên Cư là một hạng mục gian tiên cảnh du lịch nghỉ mát gần đây thiên đình mới mở, đi một lần cần tiêu hao giá trị tiên thuật nửa tháng của Trầm Trầm, có điều cái gì cũng có giá của nó, mùi vị món măng trong quán cơm trong rừng trúc tím của Tiểu Tiểu Tiên Cư thực sự là cực kỳ tuyệt vời, tất nhiên là hấp dẫn mỗi một con gấu trúc thành tiên, ngoại trừ cái ấy thì điều khiến cho Trầm Trầm không thể không đi chính là, gần đây Tiểu Tiểu Tiên Cư đang tổ chức một hoạt động, tham dự bảy ngày dạo chơi Tiểu Tiểu Tiên Cư là có thể nhận được một tấm vé nhập tràng tọa đàm miễn phí biếu tặng Quan Âm Bồ Tát 《Liên hệ giữa thói quan liêu của thế gian và hiệu suất làm việc thấp của thiên đình》, nghe nói ở trong Tiên Ngưu, tọa đàm này có giá vé tới một vạn giá trị tiên thuật, ngần ấy giá trị tiên thuật có thể để Trầm Trầm dùng trong một năm, cho nên, do dự nửa ngày, Trầm Trầm vẫn là quyết định không tiêu hao số tiên thuật còn lại không nhiều lắm này đi tìm ‘cô nàng ốc nhồi’. Liếc qua trúc nhỏ, Trầm Trầm xoay người lại lần nữa đi vào phòng ăn. Một bàn cơm còn ở đằng đó. Thơm ngào ngạt. Dáng dấp ngây thơ mê người dụ dỗ mỗi một con gấu trúc. Nuốt nuốt nước miếng. Chẳng có tí tiền đồ nào!! Hắn là một con gấu trúc chẳng có tí tiền đồ nào cả! Hắn là Trầm Trầm, hắn là một con gấu trúc thành tiên, sao có khả năng đi ăn cơm nước mà ngay cả mặt người làm còn chưa liếc mắt qua?! Tuy rằng, hắn là bởi vì Văn Hương kia, đã có trọn một ngày chưa ăn ngon rồi, bây giờ hắn đói đến mức bụng cứ cuộn lên rồi. Ngay cả mắt cũng có chút hoa lên. “Ăn đi.” Một con gấu trúc ôm đầy trúc còn gặm say sưa nhìn hắn: “Sao còn chưa ăn? Cậu xem, mấy thứ này đều lấy ra từ chính tủ lạnh của cậu, nhìn qua rất sạch sẽ mà, chúng ta lúc khổ cực lúc ngọt bùi, ngẫm lại lúc còn chưa thành tiên ấy, trúc mỗi ngày ăn cũng chưa rửa đã trực tiếp ăn, lúc đó cậu không ăn thì làm sao sống sót?” Nói bậy! Hắn là một con gấu trúc sạch sẽ nhất trong tộc!!! Hắn nhớ kỹ lúc còn là một con gấu trúc bình thường, mỗi ngày đều đem trúc rửa sạch bằng nước suối rồi mới ăn tươi!! “À, như vậy à.” Gấu trúc gặm trúc dừng lại một chút, thuận tay xoa cái miệng rộng ngoác: “Chỉ là cơm nước trên bàn nhìn qua thực sự rất thơm, cậu đã nhiều ngày chưa ăn cơm ngon rồi, chẳng lẽ tâm không động sao?” “Anh Đại Mao, sao anh đáng ghét hệt như lúc ban đầu vậy, tôi biết rồi, đợi lát tôi sẽ đi ăn.” Vừa dứt lời, Trầm Trầm bỗng dừng lại, Đại Mao là anh bạn tốt trước đây trong tộc của hắn, chỉ là anh ta chưa thành tinh cũng không có thành tiên, hẳn là đã sớm mất. Nhìn ra nghi hoặc trong mắt Trầm Trầm, Đại Mao nhai hai miếng trúc: “Hắc hắc, cậu đi rồi, anh bị một người đàn ông mắt xanh mũi lõ bắt đi, tới một nơi tên là đất nước Anh, hắn nuôi anh mấy năm, sau đó thì anh mày chết, rồi lên trời, phát hiện chỗ của thần tiên đều rất kỳ quái, là thiên sứ, mỗi người mỗi người đều cắm một đôi cánh chim, cậu xem, anh cũng làm một đôi, hình dạng xấu xí chút, có điều bay lên lại rất là nhanh.” Một con gấu trúc béo nửa trong suốt đập đập đôi cánh nho nhỏ đằng sau mình. Trên đỉnh đầu của anh ta còn có một vòng tròn màu vàng, lấp lánh ánh sáng màu vàng. … Trầm Trầm nghĩ hắn nhất định là đói quá mức rồi, yên lặng nhìn lướt qua Đại Mao, hắn thẳng thắn ngồi vào trên ghế, cầm đôi đũa lên gắp một miếng măng. Mùi vị không tồi! Trầm Trầm vẻ mặt hài lòng lại uống một hớp canh, bưng bát lên gạt một miếng cơm vào. Ngon quá! Đột nhiên nghe được tiếng có người nuốt nước bọt. Thật chói tai. Trầm Trầm quay đầu, thấy Đại Mao còn ở đằng đó, vẫn đang đập cánh, đáng thương nhìn hắn. “Trầm Trầm, kỳ thực anh tới tìm cậu có một việc.” Anh ta ngượng ngùng xoay người, đúng lúc để Trầm Trầm nhìn thấy cái bớt hình trái xoan trên mông anh ta, cái con chẳng ra gấu trúc cũng chẳng ra chim này thật sự là Đại Mao, ngoại trừ Đại Mao, không có con gấu trúc nào trên mông lại có một cái bớt ẻo lả như vậy cả! “Thao, không phải ảo giác à!” Trầm Trầm tuôn ra một câu thô tục. Đại Mao gật đầu thật mạnh: “Anh mày nhìn qua hơi trong suốt, thế nhưng anh mày thực sự không phải ảo giác.” Nỗ lực xây dựng cảm giác tồn tại cho bản thân, Đại Mao giơ tứ chi mập ngắn ở không trung khoa tay múa chân, Trầm Trầm cảm thấy trò đùa bẽ mặt này nếu không đưa vào vườn bách thú hoặc là đoàn xiếc thú thì thật là quá đáng tiếc. “Ờ.” Tùy ý đáp lại một tiếng, Trầm Trầm lại vùi đầu trong đống thức ăn. Ôi, ăn ngon thật! Đại Mao lại chậm rãi bay qua, đặt mông lên trên bàn cơm của Trầm Trầm, may là anh ta bây giờ đang là một con gấu trúc thiên sứ, không có mấy trọng lượng, đối với Trầm Trầm đang ăn không tạo ra ảnh hưởng gì, thế nhưng Trầm Trầm vẫn cảm thấy không thoải mái, hắn cầm chặt đũa, tay nổi thêm một sợi gân xanh: “Nè, anh rốt cục muốn gì?” “A Trầm, kỳ thực, anh lần này quay về Trung Quốc là muốn tìm một người.” “Ai?” “Chính… Chính là chủ nhân của anh, anh nghe nói… y chết rồi linh hồn được phân tới đây… Anh muốn tìm y, đúng lúc, ở Trung Quốc anh chỉ có em là người quen.” … Gấu trúc báo ân? Trầm Trầm nhăn tít cặp lông mày. “Vậy tôi phải giúp anh thế nào.” “Rất đơn giản!” Đại Mao vừa nghe thấy giọng Trầm Trầm có chút mềm đi, ngay lập tức hưng phấn nói tiếp: “Anh vừa đến Trung Quốc, tạm thời không có chỗ ở lại, trong nhà cậu chỗ có linh khí nhất chính là chậu trúc kia, cậu chỉ cần để anh trốn trong chậu là được! Không cần nhìn anh như thế, anh đã là thiên sứ rồi, anh không cần ăn gì cả, còn nữa, có thể phiền cậu lúc rảnh thì tìm hộ anh mày một người tên là Tề Cảnh không.” “Vì sao phải trốn?” “Kỳ thực…” Hai cánh vô thức rụt lên, cả cái thân tròn dị thường ngượng ngùng cúi đầu: “Bản thể của anh còn đang ở thiên đường, anh là lén chạy tới đây, bên kia cũng hạ lệnh truy bắt anh… Anh phát hiện chỉ có nhà cậu mới an toàn, đặc biệt cái chỗ để chậu trúc kia, chỗ đó tiên khí thịnh nhất, có thể che giấu khí chất thiên sứ trên người anh cậu đó.” Trầm Trầm mặt im lặng nhìn anh ta: “Khó trách anh lại nửa trong suốt như thế, sợ là chẳng chịu được mấy cả, vì chủ nhân trước, như vậy đáng giá sao?” Đại Mao sửng sốt, lập tức nói rằng: “Có đáng giá hay không, chỉ có chính bản thân anh biết, nếu như anh thực sự không thể ở lại tiếp nữa, anh sẽ trở lại, cậu biết đó, gấu trúc chúng ta rất quý, đặc biệt ở phương Tây.” Trầm Trầm ăn xong bữa cơm nhưng sau lại vẫn có chút thèm. Đại Mao này thật đúng là được nước tiến tới, hắn chỉ là hơi gật đầu đáp ứng thôi, anh ta lại thực sự đem thân thể béo ị dồn vào trong chậu trúc. …!! Trúc yêu quý của hắn sợ tới phát run!! Lúc tối đi ngủ, Đại Mao kia cư nhiên thò nửa cái đầu ra, nhìn Trầm Trầm đang thay áo ngủ len lén cười: “A Trầm, vóc người cậu thật tốt a.” Trầm Trầm mặt đen sì tiện tay cầm một cái gối đầu ném về phía anh ta, thế nhưng gối đầu bay được phân nửa thì lại bị Trầm Trầm rút lại. Nói đùa đi! Đại Mao này bây giờ đang ở trong chậu trúc yêu của hắn! Bây giờ hắn ném chuột còn sợ vỡ bình, nhỡ đem trúc yêu phá hư thì cái được không bù đủ cái mất! Nhất định phải nhanh tìm được người tên Tề Cảnh kia, sau đó hỏa tốc đuổi Đại Mao đi! Song Trầm Trầm lại không nhìn thấy, trong khoảnh khắc hắn xoay người, trúc nhỏ nhu nhược của lòng hắn đang dùng sức lấy hai phiến lá nhét đầu gấu trúc Đại Mao vào trong chậu. Thật vất vả đem Đại Mao hoàn hoàn toàn toàn dí trong bùn đất, trúc nhỏ đắc ý vỗ vỗ lá cây. Nương theo ngọn đèn mềm mại, nó nhìn Trầm Trầm mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình nằm mềm mại trên giường lớn, lộ ra hai cánh tay trắng nõn. Nó nhất định phải mau mau lớn lên! Đến lúc đó là có thể hôn cái cánh tay trăng trắng kia, sờ hai cái đùi dài thật dài kia rồi! ============ Lời tác giả: Số lượng từ của gấu trúc đều là rất đủ ai nắm tay! Thiên sứ gấu trúc có phải rất 囧? Xấu hổ ========= (1)thịt yên tâm: nghe tên thịt các bạn thấy nó lạ hem à, thực ra nó chính là miếng thịt đã được đóng dấu đỏ kiểm dịch chất lượng, người Trung Quốc gọi đó là thịt yên tâm =))