Dì giúp việc đang ở trong vườn hái ớt, năm nay cây sai quả, rậm rạp từng chùm lớn, một nhà Hạ An An ăn không hết, lại sắp đến mùa thu, nếu không xử lý sẽ hỏng mất, Hạ An An bảo dì lấy làm tương ớt. Hôm nay là cuối tuần, Hoắc Minh Hiên không phải đi làm, Hạ An An giao Thiên Dục cho anh trông còn cô thì ra sau vườn phụ dì giúp việc hái ớt, không để một mình dì hái cũng chẳng xong. Tuy là mùa thu nhưng ánh nắng vẫn độc ác như cũ, Hạ An An và dì mỗi người đội một cái mũ rộng vành, hái ớt xuống, dùng khăn lau qua rồi mới bỏ vào rổ. “Mẹ ơi.” Ngay lúc Hạ An An đang chuyên tâm hái ớt, phía sau vang lên giọng trẻ con non nớt. Hạ An An quay đầu nhìn lại, thấy một đứa bé béo trắng như cục bông đang đứng trên bậc thềm vẫy cô. Nhìn nó, trái tim Hạ An An mềm nhũn, lập tức đi tới. Đợi cô đi đến trước mặt, cục bông cười lên khanh khách, bổ nhào vào lòng cô, khuôn mặt nó phúng phính béo tròn, cười toét miệng, giờ nó mới chỉ mọc hai cái răng cửa, lúc cười trông như con thỏ, đáng yêu vô cùng. Hạ An An lấy yếm trên cổ con để lau nước dãi cho nó, cục bông nhân cơ hội này ôm cổ cô, mặt cọ lên mặt cô. Mùi sữa trên người đứa nhỏ xộc vào mũi, Hạ An An bị nó cọ vài cái, cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Cô ôm con đến chỗ có bóng râm, nhéo mặt nó, dịu dàng hỏi:”Ba đâu? Sao không ở cạnh ba?” Bàn tay mũm mĩm của đứa nhỏ chạm vào má cô:”Chơi với mẹ cơ!” Bây giờ Hạ An An đã có thể hiểu những lời bập bẹ nhấn rõ từng chữ của nó là có ý gì, cô cười bất đắc dĩ, hôn nhẹ lên gò má nó một cái,”Muốn chơi với mẹ thật à?” Cục bông mở to mắt, bật cười khanh khách. Hạ An An lại lau nước dãi cho con, giọng thả nhẹ,”Nhưng mẹ đang bận lắm, đi tìm ba nhé, xem ba đang làm gì, mẹ xong việc rồi ra chơi với con.” Cục bông chu mỏ, cúi đầu không nói gì, Hạ An An nhìn vẻ mặt tủi thân của con thì đau lòng không thôi, cô thở dài bất đắc dĩ,”Được rồi, vậy ngồi xem mẹ làm nhé?” “Dạ.” Đứa nhỏ gật đầu như gà mổ thóc. Nhìn con đáng yêu như vậy, Hạ An An lại nhịn không được hôn bẹp lên mặt nó một cái. Cô ôm con ra sau vườn, đội cho nó cái mũ rồi mới thả nó xuống, còn dặn nó không được nghịch rồi mới đi hái ớt tiếp. Bình thường Thiên Dục rất ngoan, Hạ An An cũng chẳng lo nó nghịch, huống chi đã hai tuổi, cũng đến lúc tập đi. Hạ An An vừa hái ớt vừa để ý Thiên Dục, thấy nó còn đang mải mê nhìn con bướm đậu trên lá, cô mới tạm yên lòng. Dì giúp việc xuất thân từ nông thôn, rất thích kể cho cô nghe những chuyện ở quê, Hạ An An cũng rất thích nghe. Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Thiên Dục “Oa” một tiếng khóc réo lên. Hạ An An vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy đứa nhỏ vẫn đứng ở chỗ cũ, khuôn mặt phúng phính nhăn nhúm, vừa khóc vừa nói: “Cay! Cay! Mẹ ơi cay!” Hạ An An không biết con bị làm sao, vội vàng đi qua, lúc đến gần mới thấy nửa cây ớt bị con cắn dở vứt trên đất. Hạ An An:”!!!!!” Hạ An An lúc này cũng hoảng, nhìn con bị sặc ớt nước mắt ròng ròng, cô rất thương, trẻ con non nớt, vị giác thần kinh đều chưa phát triển, nếu như bị ớt cay làm ảnh hưởng thì phải làm sao? Hạ An An càng nghĩ càng sốt ruột, ớt cũng không hái nữa, vội vàng ôm Thiên Dục chạy vào phòng, vừa chạy vừa gọi Hoắc Minh Hiên. Thiên Dục càng ngày càng khóc dữ, Hạ An An chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi, lúc này cô cũng bị con dọa khóc, dì giúp việc cũng chạy lại đỡ, bà rót một cốc nước đưa cho cô, lo lắng nói: “Cho nó miếng nước sấu súc miệng đi.” Hạ An An lau nước mắt rồi nhận lấy, luống cuống tay chân đưa đến bên miệng con,”Thiên Dục ngoan, súc miệng đi rồi hết.” Tiểu Thiên Dục cho rằng đây là thuốc có thể chữa cay cho mình, nắm lấy uống ừng ực. Hạ An An: “…” Hạ An An lập tức lấy cốc ra, khóc không ra nước mắt nhìn nó,”Mẹ chỉ bảo súc miệng thôi sao con lại uống?” Vì sao uống thuốc rồi vẫn cay? Cay khó chịu quá, sao mẹ lại mắng nó? Kết quả là, miệng khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, tiểu Thiên Dục lại khóc oa oa. Hạ An An hoảng hốt đến mức không biết phải làm gì, vừa lúc Hoắc Minh Hiên từ trên lầu đi xuống, thấy cũng bị doạ, nhăn mày chạy tới hỏi: “Làm sao thế?” Hạ An An thấy anh như thấy vị cứu tinh:”Minh Hiên, Thiên Dục nó vừa cắn phải cây ớt, bị cay, anh nói giờ phải làm sao, có nên đưa nó đến bệnh viện không?” Hoắc Minh Hiên nghe xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi, anh ôm con, an ủi cô: “Em cứ bình tĩnh, không sao đâu.” Hoắc Minh Hiên vừa nói vừa ôm Thiên Dục vào phòng khách, lại nói:”Em lấy nước ra đây.” Hoắc Minh Hiên giống như tâm phúc của cô, Hạ An An không kịp nghĩ nhiều, chạy vào phòng bếp rót một cốc nước ấm ra. Ngồi trên ghế, anh Hoắc nhìn cục bông mềm nhũn đang khóc trong ngực, nói, “Há mồm.” Tiểu Thiên Dục sợ nhất là ba nó, nó có thể làm nũng với mẹ, nhưng với ba thì không, ba bảo nó há mồm, nó liền ngoan ngoãn há miệng ra. Vừa lúc Hạ An An cầm cốc nước đến, Hoắc Minh Hiên đổ một ít vào miệng nó, lạnh giọng ra lệnh, “Nuốt!” Hu hu hu vừa mới uống nước rồi, không có tâc dụng đâu, nhưng trông ba rất đáng sợ, tiểu Thiên Dục đau khổ nhắm mắt, dưới tầm mắt của ba mà nuốt nước xuống. “Còn khó chịu không?” Tiểu Thiên Dục đảo mắt, ố, hình như không còn cay như ban nãy nữa, nhưng vẫn rất khó chịu, vì thế thật thà gật đầu. Hoắc Minh Hiên trừng mắt nhìn nó, lại lạnh giọng nói,”Há mồm!” Nó tưởng ba lại muốn cho nó uống nước, mắt phiếm đỏ, ấm ức lắc đầu. Hoắc Minh Hiên biết nó nghĩ gì, đưa cốc nước cho Hạ An An, lại nói: “Không uống nước nữa.” Nhưng nó vẫn không chịu há miệng, chiêu này ba dùng nhiều lần rồi, mỗi lần nó uống thuốc ba đều làm thế, sau đó lại thừa dịp nó không để ý mà tống thuốc vào miệng nó. Không bị lừa đâu. Thiên Dục vẫn lắc đầu. Ai hiểu con bằng cha, Hoắc Minh Hiên cũng biết thằng bé này nghĩ gì, anh cũng lười so đo, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng ra lệnh,”Há mồm!” Hu hu hu, ba lại mắng con, sợ quá, mẹ ơi cứu! Hạ An An thấy như thế, đang muốn khuyên bảo, Hoắc Minh Hiên đã chặn họng, “Em đừng nói gì cả.” Hạ An An: “…” Xin lỗi con. Hoắc Minh Hiên lại nhìn con, tiểu Thiên Dục không còn đường thối lui, cuối cùng tuyệt vọng há miệng, nhưng không phải chịu kích thích như trong tưởng tượng, miệng cay cay còn có cảm giác lành lạnh. Tiểu Thiên Dục nhìn ba nó, thấy ba đang dùng tay quạt gió vào trong miệng mình. Thiên Dục: “…” Hạ An An: “…” Ba vừa quạt gió vừa lạnh lùng hỏi: “Còn cay không?” Tiểu tử kia lắc đầu. Hạ An An thấy thế cũng thở phào một hơi, cô cất nước vào phòng bếp, lúc đi ra, Hoắc Minh Hiên vẫn đang quạt gió cho con, mà đứa nhỏ ban nãy vẫn khóc nháo không ngừng giờ đang há miệng nằm ngủ. Hạ An An ngồi xuống cạnh Hoắc Minh Hiên, hung dữ trừng anh: “Không phải em bảo anh trông con à? Không biết anh làm ba thế nào nữa.” Hoắc Minh Hiên cũng không trốn tránh trách nhiệm, “Là anh không tốt, vừa nãy anh đang nói chuyện điện thoại, còn chưa nói xong thì thấy em gọi anh, lúc ấy mới biết.” Anh nhìn đứa bé béo trắng béo tròn đang nằm ngủ khò khò trên ghế: “Sao nghịch ngu thế? Mày có phải là con bố không?” Hạ An An nghe thấy thế cũng mất hứng, nhéo tay anh, mắng: “Nào có ai nói con mình như thế?” Hoắc Minh Hiên tránh thoát khỏi bàn tay cô, thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, anh biết con giống em.” Hạ An An cũng không ngốc, vừa nghe anh nói xong, cô lại trừng anh, “Anh nói gì đấy?” Hoắc Minh Hiên cũng không trả lời, cúi người hôn lên đỉnh đầu cô, Hạ An An cũng không đi để ý đến anh, vùi đầu vào ngực anh, nhìn con đang nằm ngủ. Sao con trai của cô lại đáng yêu đến thế? Quả thực chính là bảo bối đáng yêu nhất trần đời. Hoắc Minh Hiên thích ý dựa vào ghế salon, nhìn hai mẹ con, ánh mắt lạnh lùng chợt hiện lên nét dịu dàng. Anh cảm thấy mình thật hạnh phúc, trái ôm phải ấp, giống như đang ôm cả thế giới vào lòng, cảm giác này vô cùng viên mãn..