Ngày hôm sau, anh Hoắc tự mình đưa Hạ An An đi thử áo cưới, nghe nói anh đã chuẩn bị vài bộ, đều do những nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng trong nước tự tay làm.
Hạ An An và Hoắc Minh Hiên đi vào cửa hàng, vừa liếc mắt đã nhìn trúng một bộ, lúc mặc thử quả nhiên không khiến cô thất vọng.
Áo cưới trễ vai, vừa vặn để lộ xương quai xanh và đầu vai trắng muốt, kích thước lưng áo rất vừa, tôn lên đường cong vô cùng tinh tế, làn váy như một đóa tulip nở bung, dịu dàng uyển chuyển.
Chủ cửa hàng đích thân ra phục vụ cô, tán thưởng từ đáy lòng, “Hoắc phu nhân, chiếc váy này thật sự rất hợp với cô, đúng là làm ra để dành riêng cho cô luôn ấy.”
Người buôn bán luôn nói lời hay, Hạ An An không mấy để tâm, nhưng bộ váy này thật sự rất hợp ý cô.
Cô nghĩ, chắc chắn Hoắc Minh Hiên sẽ thích.
Anh Hoắc đang ngồi trên ghế chờ bên ngoài phòng thử đồ lật xem tạp chí, đây là phòng thử VIP, nhân viên cửa hàng pha loại cà phê tốt nhất, anh vừa cầm tách cà phê lên uống thì đã thấy tấm rèm được kéo ra.
Anh ngẩng lên nhìn, một cái liếc mắt, người như bị trúng tà, từ đầu đến chân không thể cử động.
Mái tóc đen mượt như thác nước quấn sau đầu, bên tai thả xuống vài sợi mỏng, cần cổ trắng mịn, xương quai xanh gợi cảm, bả vai trắng mượt như sứ, thậm chí anh còn có thể thấy rãnh ngực như có như không vô cùng quyến rũ.
Dịu dàng mà gợi cảm, thu hút người khác tới gần.
Nhẹ nhàng cười với anh, anh chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân vọt tới đỉnh đầu, cô đẹp đến mức khiến anh không chống đỡ được.
Hạ An An hỏi vài câu anh cũng chẳng phản ứng, chỉ thấy mắt anh cứ dính mãi trên người mình, Hạ An An bị anh nhìn thì ngượng ngùng xấu hổ, hơi hờn dỗi nói: “Minh Hiên, em đang hỏi anh đó!”
Anh Hoắc vẫn không phản ứng, giống như bị hút mất hồn, một khắc nhìn thấy cô, tất cả ý thức đều tan biến.
Hạ An An thấy xung quanh có vài nhân viên cửa hàng đang cười trộm, mặt cô đỏ lên, đang muốn gọi anh, chợt thấy anh chảy máu mũi.
Hạ An An: “!!!!!”
Cô vôi rút mấy tờ khăn giấy trên bàn ấn vào lỗ mũi anh.
“Đã bảo anh đừng có ăn đồ nóng, xem đi, chảy máu mũi rồi đây này!” Vì giúp anh giảm bớt xấu hổ, Hạ An An vội vàng nói, ra vẻ oán trách.
Trải qua một trận giày vò, anh Hoắc giờ mới tỉnh lại, hơi cúi đầu nhìn miếng giấy nhét trong lỗ mũi, trong đầu như có quả bom nổ bùm.
Tốt xấu gì anh cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, lúc này cũng không kích động, ra vẻ trấn định tự nhiên ấn chặt miếng khăn giấy mà Hạ An An nhét vào, nói: “Anh vào nhà vệ sinh.”
Nhân viên cửa hàng phản ứng rất nhanh, lập tức ngưng cười chỉ chỗ cho anh.
Anh Hoắc bước nhanh đến buồng vệ sinh, kéo khăn giấy trong lỗ mũi ra, hai dòng máu lại ào ào chảy xuống.
Hoắc Minh Hiên: “…”
Dữ quá man!!!!
Giống như tám đời anh chưa từng thấy gái vậy! Mấu chốt người kia lại là vợ mình, ôi ôi, ngày nào chẳng gặp, có lẽ là cách ăn mặc hơi chút… nên chảy máu mũi?! Hết thuốc chữa rồi!
Vẫn chảy nữa à? Mày còn không ngừng cho ông?!!!!
Anh Hoắc vất vả vật lộn cùng máu mũi hơn mười phút, cuối cùng cũng ngừng.
Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hoắc Minh Hiên đã khôi phục lại khí thế ngày xưa, vẫn phong độ như cũ, đạo mạo hiên ngang, tổng giám đốc không giận mà uy của tập đoàn Lam Diệu.
Vẻ mặt nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh Hoắc là người rất biết giả bộ hồ đồ, những người khác lại không biết, anh vừa vào, một vài nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Anh Hoắc chợt đưa ra quyết định, anh phải mua đứt tiệm áo cưới này, sau đó sa thải toàn bộ những kẻ đã cười nhạo anh! Đuổi tất!!
Ha ha! Anh! Cứ! Thích! Thế! Đấy!
Chủ cửa hàng đương nhiên là người biết quan sát sắc mặt, tuy thấy toàn bộ cảnh Hoắc Minh Hiên nhìn vợ mình chảy máu mũi nhưng bà cũng phải giả bộ hồ đồ, thấy Hoắc Minh Hiên đi ra, lập tức cười chào,“Ngài Hoắc, ngài cảm thấy bộ váy cưới này thế nào? Hoắc phu nhân hình như rất hài lòng.”
Từ lúc bước vào, Boss Hoắc vẫn không dám nhìn vợ, anh sợ lại chảy máu mũi, đã mất mặt một lần, không thể để mất mặt lần thứ hai.
Cảm thấy bộ váy này như thế nào? Vậy mà cũng phải hỏi?!
Nhưng mà làm sao anh có thể để vợ anh mặc cái váy cưới đó ở lễ cưới được?!
Cho dù không lo lắng cho lượng máu của mình nhưng tốt xấu gì cũng phải lo cho máu của người khác chứ?
Lộ nhiều quá! Anh có thể tưởng tượng được ánh mắt của tất cả đám đàn ông dự hôn lễ hôm đó sẽ dán cả vào người cô!
Làm sao anh chịu được?!!!
Boss Hoắc ung dung ngồi xuống ghế, bình thản nói: “Tôi muốn xem kiểu khác.”
Bà chủ nghe anh nói vậy cũng thấy mất tự nhiên, những lời này ý ở ngoài lời, rất có thể là vị khách lớn này muốn chụp mông chạy lấy người.
Bà trừng mắt nhìn mấy nhân viên vừa rồi không biết quy củ, vội vàng cười: “Ngài Hoắc còn đặt nhiều bộ, tôi sai người lấy ra cho ngài xem nhé?”
Hoắc Minh Hiên gật đầu, lại bổ sung thêm:“Bảo thủ một chút.”
Bà chủ nghe anh nói, cũng hiểu ra ý của anh, thật không ngờ ông chủ tập đoàn Lam Diệu lạnh lùng vô tình lại có máu ghen tuông.
“Có có có, xin ngài chờ một chút.” Vừa nói, bà vừa nháy mắt với nhân viên bên cạnh, nhân viên vội vàng đi lấy.
Hạ An An thấy thế, trong lòng hụt hẫng, kỳ thật cô rất thích bộ váy này.
Hạ An An ngồi xuống cạnh Hoắc Minh Hiên, lắc tay anh, mở to mắt, đáng thương nhìn anh, “Minh Hiên, em thấy bộ này rất đẹp mà, sao anh không thích?!”
Đương nhiên anh thích! Nhưng kiểu dáng này chỉ có thể mặc cho anh xem, người khác muốn nhìn? Biến!
Ánh mắt Boss Hoắc vẫn không dám dừng trên người cô, anh ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta xem thử mấy bộ khác, lúc em mặc vào có lẽ sẽ đẹp hơn.”
“À…” Hạ An An cúi đầu, cũng không nhiều lời thêm nữa.
Cô hiểu rất rõ tính anh, anh đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể lay chuyển được.
Hạ An An không vui, cô rất thích bộ này, sao cứ đòi đổi?
Nhân viên nhanh chóng mang váy khác vào, Boss Hoắc vội vàng đứng dậy, tích cực chọn lựa cho vợ, rốt cục chọn được một bộ tay áo lửng, vừa lòng nói:“Bộ này, mang vào để vợ tôi thử xem.”
Hạ An An tuy thấy bất mãn nhưng trước mặt người ngoài cũng không muốn làm anh mất mặt, ngoan ngoãn đi theo bà chủ vào phòng thử.
Bộ váy này rất bảo thủ, từ cổ đến chân, tất cả đều được ren hoa che kín.
Hiệu ứng kém xa so với bộ vừa rồi, Hạ An An càng nhìn càng thấy chán.
Lúc cô từ phòng thử đi ra, Boss Hoắc vừa thấy đã gật đầu lia lịa: “Đẹp lắm, chọn bộ này đi, giữ lại cho tôi, vài ngày nữa tôi sẽ tới lấy.” Ừ, che đủ những chỗ cần che, rất hợp ý anh.
Hạ An An vừa nghe anh nói như vậy, mặt xụ xuống, cô nhìn anh ấm ức, nhỏ giọng khẩn cầu, “Em thấy bộ vừa rồi đẹp hơn mà, mình lấy bộ kia nhé?”
Từ nãy tới giờ, rốt cục boss Hoắc cũng dám nhìn vợ, “Anh thấy bộ này đẹp hơn bộ kia nhiều, tin anh đi.”
Hạ An An cũng biết anh có tính chiếm hữu, sợ cô mặc hở hang sẽ bị người ta nhìn.
Hạ An An biết mình không thể lay chuyển được anh, cúi đầu nói: “Em biết rồi.”
Boss Hoắc thừa dịp vợ mình vào trong thay quần áo, sán lại gần nói với bà chủ: “Này, bộ đầu tiên tôi cũng lấy, mấy hôm nữa tôi bảo người qua lấy cùng bộ kia luôn.”
Thật ra anh vẫn ưng bộ kia hơn, tuy lúc cô mặc vào có thể làm anh rớt máu, nhưng Boss Hoắc cảm thấy sức khoẻ mình rất tốt, thi thoảng chảy máu mũi cũng chẳngvấn đề gì.
Một lúc mà bán được hai bộ, bà chủ vui mừng cười toe toét, nói: “Ngài Hoắc yên tâm, tôi nhất định sẽ dặn người giữ hai bộ này cẩn thận, không để xảy ra bất cứ sai sót nào, cam đoan làm ngài vừa lòng.”
“Ừm.” Hoắc Minh Hiên nói.
Hạ An An thay xong quần áo, bởi vì tâm trạng không tốt nên không để ý tới hai người kia.
Hai người đi về, Boss Hoắc lòng vui phơi phới vô tình nhìn vợ, thấy hàng lông mày của cô chau lại, miệng dẩu ra như treo được cái cả bình.
Khụ… hình như anh chọc giận thỏ con rồi.
Đối mặt với bà xã, Boss Hoắc vẫn luôn tích cực nhận lỗi, đang định an ủi lại nghe thấy có người kêu lên một tiếng: “An An!”
Hoắc Minh Hiên muốn nói liền nuốt trở lại, nhăn mày nhìn người tới.
Anh chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, hơn nữa lại không nhớ được mặt người, lâu không tiếp xúc thì anh lại càng không nhớ, nhưng mà hai người này, tuy anh chưa từng gặp nhưng vẫn nhận ra.
Anh quay đầu nhìn Hạ An An, quả nhiên thấy mặt cô sa sầm.
Tâm trạng Boss Hoắc trong nháy mắt cũng trở nên u ám.
Bạch Dập Thần và Khương Hiểu Kỳ vốn chỉ đi ngang qua, nhưng Khương Hiểu Kỳ thấy trong tủ kính có một bộ áo cưới rất hợp ý, nằng nặc đòi thử, Bạch Dập Thần không còn cách nào khác, đành phải đi theo.
Hoắc Minh Hiên vốn là nhân vật phong vân, người sống ở thành phố này làm gì có ai không biết, đương nhiên Khương Hiểu Kỳ và Bạch Tập Thần cũng nhận ra anh.
Nhưng họ không hiểu tại sao Hạ An An lại ở cạnh giám đốc của tập đoàn Lam Diệu, hơn nữa trông bọn họ còn rất thân mật.
Khương Hiểu Kỳ nhìn Hoắc Minh Hiên và Hạ An An, giọng điệu không giấu nổi kinh ngạc, “An An, sao cô lại ở đây?” Thật ra cô ta muốn hỏi vì sao Hạ An An lại đi cùng với giám đốc Hoắc.
Nhìn thấy Khương Hiểu Kỳ, Hạ An An lại nhớ tới ngày đó bị cô ta dạy dỗ ở dưới nhà, cô ta nói: “Hạ An An, cô đừng trách năm đó Bạch Dập Thần không cần cô, cô soi gương nhìn xem bây giờ trông mình thế nào đi, cô cảm thấy đàn ông sẽ cần một người như cô à?”
Khi đó cô còn béo, hai bàn tay trắng, cô không thể phản bác lại lời nói của cô ta, nhưng bây giờ, cô chẳng thiếu thứ gì, tất cả những gì bây giờ cô có đều là sự phản kích tốt nhất đối với lời nói của Khương Hiểu Kỳ.
Cô coi cô ta là bạn, lúc cô khó khăn nhất, cô ta lại dụ dỗ bạn trai cô, như vậy còn chưa đủ, cô ta chẳng thèm nể nang gì tìn bạn năm đó, khiêu khích cô, vui sướng khi người gặp họa, dùng vẻ đẹp và hạnh phúc của cô ta để vùi dập cô.
Nhưng không sao, đoạn thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, con người không thể chôn mình trong thung lũng cả đời, cho nên, cho dù đứng trên cao cũng không thể vui mừng quá sớm, ai biết cái người bị thóa mạ, bị ghét bỏ, bị khinh bỉ lúc trước có thể có một ngày đứng ở nơi mà ngay cả nhìn lên cũng không nhìn thấy hay không?
Khương Hiểu Kỳ tự cho là có được thứ tốt nhất, bây giờ nhìn lại, thật sự chẳng đáng là gì.
Đối với Khương Hiểu Kỳ và Bạch Dập Thần, Hạ An An đã chẳng muốn lãng phí thời gian để hận, cô chỉ hy vọng từ nay về sau cô và họ như người xa lạ, đừng bao giờ gặp lại nhau.
Cô cười thản nhiên, kéo tay người đàn ông bên cạnh,“Tôi và chồng đến chọn áo cưới, hai người thì sao? Cũng đến chọn áo cưới à?”
Chồng?!!!
Nghe thấy thế, vẻ mặt Bạch Dập Thần và Khương Hiểu Kỳ đều thay đổi, nhất là Khương Hiểu Kỳ, dùng câu nói của Hoắc Minh San mà hình dung thì chính là “giống như ăn shit.”
Nụ cười trên mặt Khương Hiểu Kỳ trở nên méo mó, giọng nói lộ rõ vẻ nghi ngờ, “An An, cậu đùa à, giám đốc Hoắc là chồng cậu sao?”
Hạ An An đang muốn trả lời, Hoắc Minh Hiên đã nói trước: “Làm sao? Cô cảm thấy chúng tôi không xứng đôi à?”
Hoắc Minh Hiên vốn có khí thế, hơn nữa lúc này ánh mắt anh thâm trầm đáng sợ, trên mặt có mấy phần mất hơn, giống như ngọn núi lớn ép xuống, nhất thời làm cho Khương Hiểu Kỳ thấy khó thở, trả lời theo bản năng: “Không không, không, tôi không có ý này.”
Hoắc Minh Hiên trầm giọng hỏi: “Hai người là bạn của An An à? Bạn của An An tôi đều biết, sao chưa gặp qua hai người?”
Nghe anh hỏi vậy, Khương Hiểu Kỳ và Bạch Dập Thần đều cảm thấy quẫn bách xấu hổ.
Dưới khí thế cường đại của Hoắc Minh Hiên, Bạch Dập Thần bất an, đang muốn giải thích hai câu để giảm bớt xấu hổ, lại nghe Hạ An An nói: “Họ là bạn thời trung học của em, cũng không tính là bạn bè.”
“Ồ…” Hoắc Minh Hiên gật đầu đăm chiêu, “Thế mà tôi còn định mời hai người tới tham dự hôn lễ của chúng tôi, nhưng nếu hai người đã không phải bạn của An An, vậy thì thôi đi.” Tay anh xoa đầu Hạ An An, dịu dàng nói: “Đi thôi, còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.”
Hạ An An cười, “Ừ.” Lại gật đầu xem như chào hai người, chẳng nhiều lời nữa, bỏ theo Hoắc Minh Hiên.
Cho đến khi hai người lên xe rời đi, Khương Hiểu Kỳ và Bạch Dập Thần vẫn chưa tỉnh táo lại.
Gia cảnh Bạch Dập Thần cũng không tồi, lúc trước Hạ An An yêu anh, Khương Hiểu Kỳ không biết hâm mộ bao nhiêu, mà lúc cô ta cướp được Bạch Dập Thần thì chỉ nghĩ rằng từ nay về sau mình có thể vứt Hạ An An cách xa tám con phố, nhưng không ngờ cô ta lại câu được giám đốc tập đoàn Lam Diệu? Hơn nữa hai người còn sắp kết hôn?! Nói cách khác, từ nay về sau cô ta chính là Hoắc phu nhân?!
Khương Hiểu Kỳ thấy tim mình như đang chảy máu.
Bạch Dập Thần nhìn chiếc Limousine kia rời đi, chẳng rõ đang cảm thấy gì, nếu lúc trước anh giữ mình, như vậy bây giờ người đi cùng với An An sẽ là anh, người phụ nữ mà ngay cả giám đốc tập đoàn Lam Diệu cũng phải yêu thương, vậy mà lúc trước anh lại không biết quý trọng.
Mất mát, khổ sở, không cam lòng, trong lòng trào ra ngàn vạn cảm xúc tra tấn, Bạch Dập Thần đột nhiên cảm thấy làm cái gì cũng không có hứng.
“Đi thôi.” Anh ta nói, sau đó đi về phía chiếc xe đang đỗ gần đó.
Khương Hiểu Kỳ thấy anh đi, vội vàng gọi: “Không phải muốn đi xem áo cưới sao? Anh đi đâu đấy?”
Bạch Dập Thần chẳng buồn quay đầu,“Cô tự đi xem đi, tôi còn có việc, không theo cô được.” Sau đó anh lên xe, chẳng cần chờ cô trả lời, lái xe đi luôn.
Khương Hiểu Kỳ bị bỏ mặc thì tức nổ phổi! Hạ An An làm cô ta ấm ức còn chưa đủ, Bạch Dập Thần lại còn thái độ như vậy?!
Bạch Dập Thần cho rằng anh ta giỏi lắm sao? Cùng lắm thì chia tay! Hạ An An có thể tìm được viên kim cương là Hoắc Minh Hiên, cô không tin cô không tìm được!1
Chờ đấy!
Sau khi lên xe, Hạ An An cố ý kéo xa khoảng cách với Hoắc Minh Hiên, im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cô còn đang cáu chuyện váy cưới đấy!
Boss Hoắc buồn bực, vừa rồi còn nhiệt tình kéo tay anh, vừa lên xe là lại trưng ra cái mặt này, đây là làm sao?
Nhưng nhìn cô tức giận như vậy, trong lòng anh cũng không chịu nổi, cho nên vì để trấn an cô, Boss Hoắc cao quý sáp sáp vô, nhỏ giọng hỏi:“Thích bộ đó thế cơ à?”
Hạ An An vẫn không thèm để mắt tới anh: “Thích thì sao? Cũng có mặc được đâu! Cả đời chỉ có một lần, em muốn mình phai thật xinh đẹp trong hôn lễ, em thích bộ đấy!”
Hoắc Minh Hiên thở dài thườn thượt, “Được rồi, lúc đó sẽ mặc bộ đó.”
Phải biết rằng Boss Hoắc rất ngang ngạnh nói một không hai, có thể dễ dàng thương lượng như vậy quả thật là làm cô kinh ngạc, Hạ An An quay đầu nhìn anh, Boss Hoắc quẫy đuôi lia lịa, “Chỉ cần em thích, em muốn thế nào cũng được.”
Không biết vì sao, nhìn anh thỏa hiệp như thế, trong lòng Hạ An An lại cảm thấy khó chịu, cô biết tính anh quái gở, anh có thể thoái nhượng đến mức này chứng tỏ anh quan tâm cô bao nhiêu.
Hạ An An thấy mũi tê tê, cô ôm lấy mặt anh, cọ mũi lên mũi anh, nức nở nói: “Em xin lỗi, em ích kỷ quá, ngay cả chuyện bé như này cũng tức giận với anh.” Bọn họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể đến được với nhau, hẳn nên quý trọng, vậy mà còn lãng phí thời gian cáu giận làm gì?
Boss Hoắc bị cô cọ vài cái, cảm thấy trái tim như tan chảy.
Tai anh đỏ ửng, duỗi tay ôm cô vào lòng, thân thể cô mềm mềm dán trên người anh, trong lòng anh kích động, chỉ hận không thể nhét cô vào trong người mình.
Cô muốn mặc bộ đó thì để cô mặc đi, chỉ cần cô vui là được, về phần đám ruồi bọ muốn nhìn vợ anh, anh xếp chỗ phía sau hết.
Chỉ cần vợ anh vui thôi.
Hạ An An hôn lên cằm anh, dịu dàng nói: “Tha thứ cho em nhé? Em không bao giờ giận dỗi với anh nữa đâu, em biết anh lo gì mà, anh thích em mặc bộ nào em sẽ mặc bộ đó, em nghe anh hết.”
Lúc trước cô đã nói cô sẽ yêu anh thật nhiều, hơn nữa chồng cô lại ngoan như vậy, có bị ngốc mới cáu giận với anh!
Boss Hoắc quả thực sắp bị vợ nịnh nọt chết, bây giờ anh chẳng nghe cũng chẳng nhìn thấy cái gì cả, anh chỉ biết anh muốn ôm cô, muốn hít thở hương thơm thuộc về cô, còn cô nói gì, anh đều “Ừ” cho có, chỉ cần cô cho anh ôm, cho anh hôn, cho anh ngủ cùng, cô muốn cái gì cũng được.
Thì ra yêu cầu của Boss Hoắc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
63 chương
20 chương
96 chương
70 chương