Lúc Hoắc Minh Hiên thần thanh khí sảng từ trong phòng đi ra mới phát hiện ra anh đã hoang phí một tiếng đồng hồ.
Anh bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên là họa thủy, làm anh mê mẩn xoay quanh, có điều, anh rất vui vẻ chịu đựng.
Hơn nữa muốn cô một lần xong, oán khí và tức giận của ngày hôm qua liền biến mất không thấy nữa.
Tâm tình Boss Hoắc rất tốt, ở trên đường đi làm liền quyết định, tối về sẽ đưa vòng cổ cho cô.
Giờ phút này Hạ An An trần như nhộng nằm ở trên giường lại không nói gì đá chân, ông chồng cô thật đúng là......!Cô cũng không biết nên nói anh như thế nào, ban ngày ban mặt cũng......!
Còn nghĩ tới tướng ăn như là đói bụng mấy trăm năm vừa rồi vủa anh, Hạ An An nhất thời kéo chăn lên che mặt, xấu hổ muốn chết được không?
Buổi chiều, Hoắc Minh Hiên và Hoắc Thiên Dục về nhà là lúc Hạ An An đã làm xong cơm.
Lại nhìn thấy Hoắc Minh Hiên, Hạ An An lại nghĩ đến bộ dáng như lang như hổ ban ngày của anh, thắt lưng của cô bây giờ vẫn còn đau đó, hừ!
Hạ An An vẫn yêu thương bảo bối Thiên Dục nhà cô, nhưng là đối đãi với người nào đó, cô vừa mới bắt đầu đã mắt lạnh nhìn anh.
Hoắc tiên sinh rất hiểu bản thân nên biết rất rõ, vì sao trong ánh mắt bà xã anh nhìn anh mang theo phẫn nộ, hai ngày nay anh muốn cô có hơi mạnh mẽ một chút.
Cho nên ăn cơm xong Hoắc Minh Hiên liền về phòng bỏ chiếc dây chuyền anh đặt làm vào trong túi, ừ, con thỏ nhỏ bị anh giày vò mệt chết rồi, anh nên dỗ dành thật tốt.
Hoắc Minh Hiên gõ cửa phòng Hạ An An, đợi hồi lâu cũng không có ai trả lời, anh đoán có lẽ cô đang tắm, cửa phòng cô không khóa trái, anh nhẹ nhàng vặn cửa lách vào trong, đi vào phòng, quả nhiên nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra.
Hoắc Minh Hiên tự giác nằm lên giường, chờ con thỏ nhỏ của anh đi ra.
Lúc Hạ An An tắm xong đi ra đột nhiên nhìn thấy nằm giạng chân ở trên giường, tay dài chân dài gần như nằm hết cả cái giường liền giật mình,"Anh......!làm gì vậy?"
Hoắc Minh Hiên vỗ ngực,"Muốn nằm đệm thịt của anh không?"
"......" Anh đây là chờ làm đệm thịt cho cô?
Trong lòng Hạ An An ấm áp, oán khí vì bị anh giày vò cả hai ngày nay đã tiêu mất một nửa.
Hoắc Minh Hiên thấy cô đứng bất động, cũng không biết là ghét bỏ anh hay là tức giận với anh, nhất thời xấu hổ nắm tay ho nhẹ một tiếng,"Không......!Đến nằm một chút sao?"
Nếu người nào đó đã nhiệt tình như vậy chịu làm đệm thịt cho cô, cô cũng không thể không cho anh mặt mũi được?
Liền chậm rãi trèo lên giường, thoải mái nằm sấp trên người anh.
Cơ thể rắn chắc mà co dãn, toàn thân có mùi hương sữa tắm thơm ngát, khuôn ngực rộng lớn, thân thể nho nhỏ của cô nằm trên người anh không lo bị rơi xuống.
Ừ, thật sự là cái đệm thịt không tồi.
Hoắc Minh Hiên dùng tay ôm thắt lưng cô, ngữ khí mang theo sủng nịch,"Thoải mái không?"
Hạ An An thích ý nheo mắt lại,"Thoải mái." Cô dùng tóc cọ cọ vào cằm anh,"Hôm nay em cứ nằm trên người anh ngủ nhé."
Hoắc Minh Hiên dùng ngón tay vuốt lại sợi tóc tác loạn của cô, ôn nhu lên tiếng:"Ừ."
Hoắc Minh Hiên thấy cô cũng không tức giận với anh, thì lấy dây chuyền trong túi ra, tự mình đeo cho cô.
Hạ An An đang mãn nguyện hưởng thụ đệm thịt của riêng cô liền ngẩn người, kinh ngạc nhìn dây chuyền anh đeo trên cổ cô.
Người nào đó liền kiên nhẫn giải thích cho cô,"Chỉ sợ ngay cả ngày kỷ niệm chúng ta kết hôn em cũng quên rồi?"
Ngày kỷ niệm kết hôn? Hạ An An thật sự không biết.
Có điều cô nghĩ Hạ An An đời này hận anh như vậy, chắc cô cũng không nhớ rõ cũng không sao?
Cô áy náy cúi đầu xuống, giọng nói cũng nhỏ hơi hẳn,"Em......!Em không nhớ rõ."
Hoắc Minh Hiên cũng không trông cậy vào cô sẽ nhớ rõ, ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn, một mình anh nhớ là được rồi.
Đeo dầy chuyền cho cô xong anh liền ôm thắt lưng cô nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô,"An An, chúng ta đã kết hôn được năm năm, hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta."
Hạ An An đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh,"Hôm qua?"
Người nào đó gật đầu.
Cô vốn dĩ không biết hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn hộ, không chỉ có như thế, vì tránh anh – ông chồng hung tàn, cô còn cố ý chạy đến nhà Minh San không về nhà, mà anh, lại ngóng trông mua dây chuyêng chờ tặng cô?
Cô cuối cùng hiểu vì sao hôm nay anh lại tức giận như vậy, vốn muốn chờ cho cô một kinh hỉ, cũng không nghĩ tới cô chỉ lo chơi ở bên ngoài, ngay cả nhà cũng không về.
Nghĩ đến lần trước vì cô không để ý tới anh anh liền mấy ngày mấy đêm không ngủ cuối cùng ngất xỉu nằm viện, lại nghĩ đến hôm nay anh tức giận như vậy, lại nghĩ tới chắc đêm qua anh cũng tức giận đến mất ngủ.
Cũng đúng, rõ ràng là ngày kỷ niệm kết hôn, rốt cuộc lại chỉ có một mình anh.
Ngày hôm qua có lẽ anh sẽ cảm thấy cô độc?
Mà cô thì cái gì cũng không biết vẫn còn tức giận với anh, tức anh giày vò cô muốn chết.
Anh cũng tức giận nhưng lại ngoan ngoãn tới làm đệm thịt cho cô.
Hạ An An nhìn chữ cái viết tắt tên hai người rũ xuống trước ngực, trong lòng không biết là cảm thụ gì, cô hít hít mũi, cố khắc chế tiếng nghẹn ngào,"Vì sao hôm qua anh không nói cho em biết?"
Hoắc Minh Hiên thấy cô áy náy hai mắt đỏ bừng, bộ dáng cố kiềm nước mắt quả thực giống con y như đúc, trong lòng anh vừa mềm vừa đau, cánh tay ôn nhu ôm người con gái giống như gấu trúc nằm trên người anh, ôn nhu nói:"Em chơi vui vẻ như vậy, anh không muốn làm em mất hứng."
Cho nên anh tình nguyện tự mình tức giận tự mình khổ sở, anh cũng không bằng lòng làm em mất hứng?
Giống như bao nhiêu năm như vậy, một người chịu đau khổ, chịu áp lực, không oán không ghét em, lặng lẽ nuôi lớn con chúng ta?
Hạ An An từ trong ngực anh nhô đầu ra, hai tay cô ôm lấy mặt anh, hôn thật mạnh lên môi anh hôn,"Hoắc Minh Hiên, anh thật đáng ghét, quả thật anh rất đáng ghét!"
Người nào đó nhăn mày, ánh mắt thâm thúy mang theo vài phần vô tội,"Anh làm sao?" Anh làm sao lại để cô tức giận rồi? Vẫn giận anh hai ngày nay muốn cô mạnh mẽ quá sao?
Anh vươn tay nhéo nhéo hai má mềm mềm của cô, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ,"Được rồi, về sau anh sẽ kiềm chế một chút."
"......"
"Một ngày một lần."
"......"
"Được rồi, cách ngày một lần?"
"......"
"Anh nói được làm được, ừ?"
Hạ An An dở khóc dở cười, cái gì với cái gì?! Tên vô lại này lại nghĩ đi đâu rồi?!
Cô cúi người cắn một cái lên đường cong duyên dáng ở cằm anh, có điều không chú ý tới lực cắn, dường như cô cắn khá mạnh, đến khi nghe thấy anh hít ngụm khí lạnh cô mới phản ứng lại, cô vội vàng buông ra vẻ mặt đau lòng nhìn anh, quả nhiên thấy anh đau đến mức trán nổi gân xanh.
Hạ An An liền áy náy hôn hôn lên cằm anh, lại dùng ngón tay xoa xoa,"Xin lỗi, em cắn đau lắm à."
Bị cô vừa cắn hôn vừa xoa, Hoắc Minh Hiên liền cảm thấy nơi đó của anh lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Anh thật sự là chịu không nổi cô gái này, cô còn giày vò anh như vậy, anh sắp không nhịn được nữa rồi.
Anh dứt khoát ôm cô trở mình, để cô nằm xuống đối mặt với anh, hôn lên đỉnh đầu cô, anh nhẹ giọng nói bên tai cô:"Không còn sớm nữa, ngủ đi."
"A." Cô bực bội lên tiếng, không cam lòng hỏi một câu:"Anh không làm đệm thịt cho em nữa à?"
Hoắc Minh Hiên không trả lời, lại cầm lấy tay cô sờ nơi đó của anh,"Hiện tại đã biết chưa?"
Hạ An An vừa đụng đến cái chỗ cứng như sắt của anh e lệ rút tay về, cô đấm lên ngực anh một cái, đỏ mặt mắng:"Thật sự không chịu nổi anh!"
Người nào đó lại ôm cô sát một chút, nhỏ giọng nói:"Cho nên, vì không để sáng mai em không đứng dậy nổi, đi ngủ sớm một chút."
Hạ An An cọ cọ trong ngực anh, ngón tay vê vê dây chuyền anh tặng, nghĩ lại cô cứ như vậy bỏ lỡ ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn trong lòng liền áy náy không ngừng, cô vươn hai tay ôm lấy cổ anh, ngữ khí mềm nói:"Minh Hiên, em không ngủ được, ngày kỷ niệm một năm một lần cứ như vậy bỏ lỡ, em không cam lòng."
Nghe cô nói như vậy trong lòng Hoắc Minh Hiên rất cao hứng, anh vỗ đầu cô, kiên nhẫn an ủi,"Không sao đâu, về sau chúng ta còn rất nhiều lần."
Hạ An An rầu rĩ không nói lời nào, người nào đó đợi một lúc lâu không thấy cô nói tiếng nào lại hỏi dò:"Ngủ rồi sao?"
"Ngủ không được." Hạ An An vẫn rầu rĩ như cũ.
Người nào đó bất đắc dĩ thở dài, dứt khoát đặt hai tay cô lên lỗ tai anh,"Sờ liền ngủ được."
Hạ An An bật cười một tiếng,"Làm sao anh biết em có thói quen sờ lỗ tai người khác?"
Hoắc Minh Hiên ôn nhu dùng ngón tay lùa vào tóc cô,"Sớm biết rồi, thói quen này con chính là di truyền từ em."
"A......" Hạ An An chui vào trong ngực anh,"Em có làm anh đau không?"
"Không." Người nào đó khô khan trả lời, không hề đau!
Trước kia Thiên Dục ngủ cùng anh, mỗi tối anh đều bị cái tiểu tử kia nhéo không ngủ được, sau khi anh và cô chung phòng, cô cũng giống con nhéo lỗ tai anh, dù sao anh cũng bị hai mẹ con nhà này giày vò đến thảm.
Nhưng là có cách nào được, vợ con anh, bọn họ không nhéo anh thì nhéo ai? Dù đau vẫn phải chịu đựng, có điều đau nhiều cũng thành thói quen.
Thật ra Hạ An An vẫn biết, cô vẫn có thói quen ngủ nhéo lỗ tai người khác, hồi nhỏ mẹ cô bảo cô phải sửa cái thói quen này, không vì cái gì khác, chủ yếu là người ngủ cùng cô sẽ bị tội, nhưng mà cô không nhéo lỗ tai liền không ngủ được, sau đó cô dứt khoát mua con thỏ tai to, chuyên môn dùng để nhéo lỗ tai.
Sau khi xuyên tới nơi này, lúc mới cô vẫn dùng con thỏ tai to, nhưng sau này lại chung phòng với chồng, chồng cô liền biến thành con thỏ tai to của cô, Hạ An An cũng biết rõ, chồng cô ngủ cùng cô chắc chắn là phải chịu tội rồi.
Hạ An An hôn một lên vùng ngực lộ ra bên ngoài của anh, ừ, ông chồng đáng thương nhà cô, buổi tối ngủ một giấc cũng bị cô nhéo lỗ tai, xem ra, về sau cô phải bồi thường anh thật tốt..
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
63 chương
20 chương
96 chương
70 chương