Sau khi Hạ An An thay quần áo bước xuống lầu, sắc mặt người nào đó mới tốt lên một chút. Lúc ngồi trên xe anh, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Mua nhiều quần áo như vậy lại không cho người ta mặc, thật lãng phí." Cô vốn chỉ định thầm than thở một chút chứ không hề muốn cho anh nghe thấy. Nhưng, cô vừa dứt lời, anh chàng mặt lạnh như băng đang lái xe chợt lên tiếng: "Không phí, lúc ở nhà em có thể mặc cho tôi nhìn." Hạ An An không trả lời, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Anh đối với cô bá đạo như vậy, đủ để chứng minh anh quan tâm cô bao nhiêu. Hoắc Minh Hiên đưa Thiên Dục đến trường xong thì chở cô đến vũ đoàn. Vũ đoàn của Hoắc Minh San có tên Phi Thiên. Vũ đoàn không lớn, nói là vũ đoàn, chi bằng nói trung tâm đào tạo khiêu vũ thì thích hợp hơn. Vũ đoàn có cả ban người lớn và trẻ em, mỗi ban đều có vũ sư khác nhau phụ trách. Vũ sư ở đây, nhưng thật ra rất có thực lực. Hoắc Minh San nhiệt liệt hoan nghênh ý kiến tham gia vũ đoàn của Hạ An An, nên cô đích thân đến cửa lớn đón tiếp. Dĩ nhiên, khi thấy anh trai chở Hạ An An đến, cô liền không quên trêu ghẹo một phen. "Đi thôi, tớ dẫn cậu đi tham quan vũ đoàn." Hoắc Minh San kéo tay Hạ An An, nói. Vị trí của vũ đoàn Phi Thiên không nằm ở nơi náo nhiệt, hay có thể nói là rất yên tĩnh. Xung quanh vũ đoàn chỉ có một quán trà và quán cà phê. Vũ đoàn chia làm hai tầng, phía dưới là nơi dạy khiêu vũ cho mọi người, còn tầng trên là nơi luyện tập của các thành viên giỏi nhất. Hoắc Minh San dẫn Hạ An An đi tham quan xong thì gọi người phụ trách vũ đoàn tới dẫn cô đến giới thiệu với từng người. Hoắc Minh San trước kia đã từng nhắc về Hạ An An nên người trong vũ đoàn thấy cô đều rất nhiệt tình. Bận rộn một phen tới giữa trưa, hai người mới đến quán ăn nhỏ gần đó ăn cơm. "Rốt cuộc cậu cũng chịu khiêu vũ trở lại. Vũ đoàn của tớ có cậu nhất định là như hổ thêm cánh.". Truyện Thám Hiểm Hạ An An bất đắc dĩ cười: "Cậu cũng biết đã lâu tớ không khiêu vũ, nịnh nọt sớm như vậy, nếu lỡ tớ làm hỏng thì thế nào?" "Cậu đừng khiêm tốn, khi trước cậu chẳng phải là sinh viên có thành tích tốt nhất đó sao?" "Bây giờ không giống ngày xưa nữa." Hạ An An thở dài, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô nói: "Nè, chuyện Liên Cẩm làm ở công ty anh Hiên cậu biết chưa?" Hoắc Minh San chút nữa là đã phun hết cơm trong miệng ra. Cố nuốt hết xuống, cô kinh ngạc nói: "Liên Cẩm làm ở công ty anh tớ?" "Xem ra cậu cũng không biết." Hoắc Minh San vừa dùng khăn lau miệng, vừa hỏi: "Chuyện là thế nào?" "Hôm qua, khi tớ tới đưa cơm cho anh Hiên thì gặp cô ta. Cô ta nói hôm qua là ngày đầu tiên đi làm, tớ cũng không biết thật hay không." "Shit!" Hoắc Minh San tiểu thư lại lần nữa nói tục: "Ai tuyển cô ta vào? Đừng nói là bà tớ đó nha?" Hạ An An nhìn vẻ tức giận bất bình của Hoắc Minh San, cười cười: "Nghe nói là bộ phận nhân sự tuyển vào." "Không phải chứ, hôm đó ở Hoắc gia cô ta còn giả vờ hỏi công ty anh tớ có tuyển người không mà." Hạ An An nhún vai: "Ai biết được." "Xem ra, cô ta đã sớm có kế hoạch từ đầu. An An, tớ nhắc nhở cậu, loại người như cô ta chính là bom nổ chậm. Cậu không thể, ngàn vạn lần không thể để cô ta bên cạnh anh tớ." "Tớ biết vậy, nhưng còn cách nào đâu? Dù sao cô ta cũng do bộ phận nhân sự tuyển vào, không thể vô duyên vô cớ nói anh cậu đuổi người." Lời của Hạ An An không phải không có lý, Hoắc Minh San cảm thấy đau đầu, không khỏi khó chịu, nói: "Liên Cẩm này đúng là có năng lực. Mặc kệ thế nào, cậu cũng phải tuyệt đối cẩn thận." Điều này Hạ An An dĩ nhiên biết. Sau khi ăn cơm xong, hai người đi đến quán trà ngồi một lúc thì đến giờ làm việc. "Hạ An An?" Mới đến cửa lớn vũ đoàn, Hạ An An chợt nghe thấy tiếng người gọi tên mình. Quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái trẻ khá béo đang đứng. Hạ An An nhìn cô gái từ trên xuống dưới, suy nghĩ một hồi, có vẻ không dám tin, lên tiếng: "Trương Thụy Lệ?" Trương Thụy Lệ nở nụ cười: "Tớ còn tưởng cậu đã quên tớ rồi chứ." Trương Thụy Lệ là bạn cấp ba của cô. Lúc đó, cô ấy là học sinh giỏi, dáng người lại rất gầy yếu, như thể gió thổi cũng có thể bay. Hôm nay cô béo lên không ít nên trong thoáng chốc, Hạ An An không nhận ra. Nhìn thấy bạn học cũ, Hạ An An cũng vui vẻ: "Thì ra cậu ở thành phố Lô Thủy sao?" "Đúng vậy, không ngờ tụi mình lại có duyên thế, ở đây còn có thể gặp được cậu. Cậu làm ở đây à?" Hạ An An gật gật đầu, nghĩ đến chuyện Trương Thụy Lệ vừa đi ra khỏi vũ đoàn, cô nghi hoặc hỏi: "Cậu đừng nói cậu đi học nhảy ở đây đó nha?" "Không có, không có. Cha mẹ cháu gái tớ đi công tác, nhờ tớ đến đón con bé." Hạ An An gật đầu, đang định mời cô bạn đi uống trà, thì đã nghe cô ấy lên tiếng trước: "À phải, An An, có mấy người bạn khác của chúng ta cũng ở đây, vừa lúc hẹn hôm nay đi họp lớp. Tớ không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này, hay là cậu cũng đi họp chung đi." Hạ An An thoáng suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Sau khi hai người lưu số điện thoại, Trương Thụy Lệ có việc nên phải đi trước. Vốn dĩ, Hoắc Minh San đã sắp xếp cho Hạ An An tập luyện ở khu vực của thành viên vũ đoàn, cho cô vào đội. Nhưng Hạ An An lo lắng mình đã lâu không khiêu vũ nên muốn đến khu vực người lớn hướng dẫn họ tập luyện trước. Học viên ở khu vực người lớn chủ yếu là các thím nội trợ, các em học sinh thích khiêu vũ và một số phụ nữ trung niên nên việc hướng dẫn cũng không khó khăn. Hạ An An bắt đầu học khiêu vũ từ năm bốn tuổi, tính đến nay cũng đã hai mươi mốt năm. Dù đã mấy năm không nhảy, nhưng sự linh hoạt của cơ thể vẫn còn đó. Một chút động tác cơ bản không làm khó được cô, đủ để cô khiến các học viên trầm trồ khâm phục. Mấy tiếng trôi qua, các học viên thấy cô dù mới đến nhưng thật sự có tài nên càng nể phục cô. "Cô giáo Hạ, nghe nói trước kia cô là sinh viên ưu tú của học viện khiêu vũ Cận Châu. Cô có thể biểu diễn cho mọi người xem được không?" Một học viên tầm ba mươi tuổi đột nhiên đề nghị. Ý này vừa nói ra liền được các học viên khác hưởng ứng nhiệt liệt. Tất cả đều mong có thể được chiêm ngưỡng cô biểu diễn. Hạ An An không thể từ chối, đành làm theo. Điệu nhảy cô chọn là "Fairy Tale". Khúc nhạc này có tiết tấu gần giống điệu Rum-ba, mang theo chút ưu thương nho nhỏ. Thật ra Hạ An An rất lo lắng, đã lâu cô không khiêu vũ một khúc đầy đủ như vậy. Cô cũng biết, nếu muốn các học viên tin tưởng, cô cần phải phô diễn tất cả thực lực. Nhạc vang lên, cô bước chân theo tiết tấu, không tệ lắm, thân thể cô phối hợp với cảm giác rất tốt. Từ nhỏ đến lớn cô vô cùng thích khiêu vũ, mất đi cơ hội tiếp tục khiêu vũ do tai nạn xe ở kiếp trước chính là tiếc nuối lớn nhất đời cô. Mà ở kiếp này, cô có thể lần nữa khiêu vũ, lần nữa được giãn cơ thể đến mức tận cùng. Nhìn động tác của mình trong gương, cô cảm thấy biết ơn không lời nào tả xiết. Từ khi phát hiện cơ thể mình vẫn có thể khiêu vũ linh hoạt, cô càng ngày càng tự tin, tư thế cũng trở nên mỹ miều động lòng người hơn. Hoắc Minh Hiên đến vừa lúc chứng kiến cô nhảy đến đoạn cao trào. Phòng học rộng rãi, các học viên ngồi xung quanh theo dõi, không gian bên trong dường như trở thành sân khấu của riêng cô. Cơ thể của cô linh hoạt, tao nhã đá chân, lắc hông. Dù động tác nhỏ nhất cũng được cô thể hiện vô cùng đẹp mắt. Dù trên người chỉ mặc áo khiêu vũ màu xám nhưng dường như cơ thể cô phát ra ánh sáng lấp lánh, hấp dẫn tất cả con mắt chăm chú dõi theo. Cô chính là một thiên sứ được sinh ra để khiêu vũ. Vũ đạo nhờ cô mà có sinh mạng, cô nhờ vũ đạo mà càng quyến rũ say mê lòng người. Hoắc Minh Hiên lúc này, trong lòng cảm thấy biến hóa phức tạp, ngơ ngác nhìn cô gái đang nhảy múa. Ánh mắt anh thoáng chốc ngây dại, nhất thời bị cô mê hoặc, lòng dâng lên cảm giác khó tả không thể khống chế. Đến khi cô nhảy xong, vô tình nhìn thấy anh ở cửa, anh mới phục hồi lại tinh thần. Bối rối thu hồi ánh mắt, anh rất nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Các học viên nhìn thấy dáng người tuấn tú của anh, lập tức bàn luận xôn xao. "Ơ, người kia là ai? Dáng người đẹp quá đi." "Là chồng của ai tới đón sao? Thật có phúc nha..." ...! Hoắc Minh San đúng lúc đó bước từ lầu hai xuống. Giờ này là giờ tan làm, cô đang định hỏi Hạ An An có muốn cùng đi ăn cơm không, không ngờ vừa xuống đã gặp anh trai mình thập thò ngoài cửa phòng tập nhảy. "Ơ, ai vậy? Ở vũ đoàn này nhiều năm rồi mà em chưa từng thấy người anh thân yêu đến đón em một lần. Hôm nay sao anh lại rảnh rỗi đến đây vậy? Hoắc Minh Hiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, không lên tiếng. Hoắc Minh San chợt cảm thấy buồn ảo não...!Anh trai lúc nào cũng luôn không nhìn cô như vậy. Em là em gái của anh thật sao? Hạ An An bước từ phòng học ra, kéo Hoắc Minh Hiên né tránh những ánh mắt nóng rực của học viên bên trong, lên tiếng hỏi: "Sao anh lại đến đây?" "Tôi tới đón em." Hạ An An ấm áp trong lòng, nhìn thời gian, nói: "Đến giờ tan học rồi, chờ em thay quần áo đã nhé." Hoắc Minh Hiên gật đầu: "Tôi đợi em bên ngoài." Hoắc Minh Hiên dứt lời liền xoay người ra ngoài còn Hạ An An nhanh chóng đi thay quần áo. Người đứng ở bên cạnh nhưng không ai để ý- Hoắc Minh San lúc này thật sự muốn nổi giận. Đây chính là địa bàn của cô? Hai người ân ái thì cứ làm, nhưng có cần từ đầu đến cuối đều coi cô là người tàng hình vậy không? Mấy người học viên thấy anh đẹp trai đi ra ngoài cửa, liền nhao nhao đến hỏi Hoắc Minh San. "Cô giáo Hoắc, anh chàng kia là ai vậy? Đẹp trai quá trời." "Không phải là vũ sư mới đến đó chứ?" "A a a, nếu thật anh ấy là vũ sư mới đến thì chúng ta lời to." Hoắc Minh San nhìn mấy người phụ nữ háo sắc đang vây trước mặt, âm thầm bĩu môi nhưng trên mặt cười hì hì: "Không phải vũ sư mới đến, anh ấy là anh tôi." Một học viên phản ứng lập tức: "Đó không phải là chồng của cô giáo Hạ sao?" "À, thảo nào, anh ấy mới nói chuyện với vũ sư Hạ mà." "Anh ấy hẳn là đến đón vũ sư Hạ về nhà? Đúng là thân mật quá." "Quan trọng là anh ấy còn đẹp trai như vậy." Hoắc Minh San nhìn không khí bàn chuyện phiếm nóng hừng hực của mấy người ở đây, cảm thấy mình quả thật đã biến thành người vô hình. Cô làm mấy động tác dồn khí đan điền, lấy lại bình tĩnh bước đi. Ngay cả học viên cũng bơ cô luôn? Cô thật sự vô hình đến vậy sao? Sau khi thay quần áo bước lên xe, Hạ An An mới nhớ ra gì đó, lên tiếng: "À phải, Minh Hiên, hôm nay em đi họp lớp, chắc sẽ không về ăn cơm." Hoắc Minh Hiên lạnh lùng nhìn cô, nói bằng giọng đinh chém sắt: "Tôi đi cùng em." "A?" Cô không nghĩ anh lại nói vậy, ngạc nhiên mở miệng: "Thế Thiên Dục làm sao bây giờ?" "Thiên Dục được bà nội đón rồi, chắc sẽ giữ thằng nhóc đến tuần tới." "À, vâng." Cục bột nhỏ đi vắng, trong lòng cô chợt thấy hiu quạnh. Nhưng mà, Thiên Dục đi vắng, vậy là trong nhà chỉ còn cô và Hoắc Minh Hiên thôi sao? Chuyện này...! Hạ An An yên lặng nhìn anh. Người nào đó vẫn vô tâm lái xe, khuôn mặt lạnh không nhìn ra suy nghĩ. Hạ An An thầm nuốt nước miếng, chẳng lẽ chỉ mỗi cô lo lắng đến chuyện đó thôi ư? Xem ra, cô thật sự có chút...!háo sắc nha..